Thẩm Tử Hào cũng nhíu mày: "Cha, cha cảm giác thế nào?"
Từ trước tới nay cha Hạ chưa từng gặp qua loại chiến trận này.
Ông căng thẳng, một lúc sau mới mở miệng: "Tử Hào, coi như tôi van cậu, buông tha Noãn Noãn nhà chúng tôi đi."
Ông chỉ phía ngoài đám phóng viên: " Cậu xem một chút, Noãn Noãn đều lên báo rồi, thanh danh của trực tiếp hủy đi! Cậu để cho nửa đời sau của nó, sống thế nào?"
Ông cúi đầu, nước mắt chảy xuống: " Tử Hào, Noãn Noãn chúng tôi là người bình thường, không tiếp thụ được phúc khí Thẩm gia các người!"
Người hơn năm mươi tuổi, lớn tuổi như vậy, giờ khắc này ở trước mặt Thẩm Tử Hào, lại khóc giống như đứa bé.
Thẩm Tử Hào nhìn cha Hạ, đột nhiên không biết nói cái gì.
Một lúc sau, cậu ta mới từ từ nói: "Noãn Noãn đâu?"
Cha Hạ mở miệng: " Đến loại trình độ này! Noãn Noãn còn có thể làm sao?"
Ông khóc mở miệng nói: "Noãn Noãn không thể tiếp tục làm Thiếu phu nhân Thẩm gia, nó sẽ có cuộc sống thoải mái với Lưu Hải Dương, Lưu Hải Dương sẽ đối tốt với nó..."
Lưu Hải Dương... Lại là Lưu Hải Dương!
Thẩm Tử Hào nghe cái tên này, cũng cảm giác được một cơn lửa giận dâng lên trong lòng.
Cậu ta nắm chặt tay, không biết vì cái gì, lời các ký giả ùa vào trong đầu: