Ngày rời bệnh viện, ký giả phía ngoài bao vây rất lâu.
Bọn họ và ký giả đấu trí đấu dũng thời gian rất lâu, lại thêm Hạ Diệp Hoa mang người đến giúp đỡ, lúc này mới rời khỏi bệnh viện.
Về tới phòng thuê, Hạ Diệp Hoa nhìn Hạ Noãn Noãn: "Noãn Noãn, con thật sự, muốn bỏ rơi Tử Hòa sao?"
Hạ Noãn Noãn là cô gái tốt như vậy, Hạ Diệp Hoa muốn vì cô mà tranh thủ một chút.
Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, buông con ngươi.
Một lúc sau, cô mới thật thà nhìn ra phía ngoài cửa sổ: " Mẹ... Hiện tại hẳn là gọi dì Hạ, dì cảm thấy, con còn có thể đi cùng với anh ấy sao?"
Còn có thể ở một chỗ sao?
Ngày ấy Mai Phượng đi tới bệnh viện nhìn cô, có câu nói rất đúng.
Vô luận như thế nào, chuyện bây nháo đến loại trình độ này, cô và Thẩm Tử Hào, không có khả năng ở cùng một chỗ.
Thẩm gia, gánh không nổi người này.
Hạ Noãn Noãn cô, cũng không muốn vĩnh viễn gánh vác nỗi oan ức này, qua cả đời.
Cô muốn lựa chọn một địa phương mới, mở ra cuộc đời mới.
Hạ Noãn Noãn mất hết can đảm.
Hạ Diệp Hoa khuyên bảo cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể rời đi.
Thế nhưng chân trước Hạ Diệp Hoa vừa rời đi, chân sau, Mai Phượng liền mang theo người tiến vào phòng cho thuê.
Mai Phượng nhìn chằm chằm, Hạ Noãn Noãn bời vì sinh non mà thân thể hư nhược, sắc mặt tái nhợt, mở miệng cười nói: "Hạ Noãn Noãn, cô chung quy là bại tướng dưới tay tôi! Lúc trước, nếu như cô có thể nghe lời rời khỏi Thẩm gia, nào sẽ có cảnh của hôm nay?"
Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, siết chặt nắm đấm.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mai Phượng: " Đám phóng viên phía ngoài lấy được tin tức, cũng là bà thả ra."
Mai Phượng cười không nói.
Hạ Noãn Noãn tiếp tục mở miệng: "Hiện tại, tất cả đều kết thúc rồi sao?"
Kết thúc rồi sao?
Làm sao lại kết thúc!
Mai Phượng nheo lại con mắt âm trầm, Thẩm Tử Hào về đến nhà, tinh thần sa sút giống như sinh một trận bệnh nặng.
Nghĩ đến Thẩm Tử Hào và bà ta xa lạ, bà ta đã cảm thấy tức giận dâng lên.
Bà ta gọi lên khóe môi.
Đúng lúc này, cha Hạ thất kinh đi đến: "Chuyện gì xảy ra? Bên ngoài tới rất nhiều ký giả! Bao vây ở cửa! Người nào báo địa chỉ nhà chúng ta ra!"
Một câu rơi xuống, tròng mắt Hạ Noãn Noãn co rụt lại, cô nhìn về phía Mai Phượng: " là bà?"
Mai Phượng cười lạnh: "Không sai, là tôi."
"Hạ Noãn Noãn, vô luận mấy người đi đâu, tôi đều sẽ tìm được các người! Tôi muốn để cho các người giống như là chuột chạy qua đường, bị người người kêu đánh!"
Bà ta nói đến đây, nhìn chằm chằm Hạ Noãn Noãn: "Chỉ có như vậy, mới phát tiết mối hận trong lòng tôi!"
Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, nghĩ đếnvề sau cha mẹ giống như là trộm, lén lút sinh hoạt, chỉ cảm thấy tâm đều lạnh.
"Bà, rốt cuộcmuốn thế nào, mới buông tha chúng tôi?"
Hạ Noãn Noãn hận bà ta.
Thế nhưng hận có tác dụng không?
Cô chỉ là một cô gái bình thường, không có tiền, không có quyền, cái gì đều không làm được!
Cô còn có cha mẹ...
Vì cha mẹ, cô cũng không thể cứng đối cứng.
Cha mẹ nuôi cô lớn như vậy, cô không có báo đáp bọn họ, bọn họ liền bán nhà ở làm đồ cưới cho cô... Hiện tại, còn muốn bời vì cô, mà không ngẩng đầu lên làm người được.
Cô nhận thua.
Mai Phượng nghe nói như thế, nở nụ cười gằn: " Gả cho Lưu Hải Dương!"
Bà ta muốn để Hạ Noãn Noãn gả cho người mình chán ghét, đến tra tấn cả đời cô!
Mai Phượng nói xong câu đó, tiếp tục mở miệng: "Dù sao, bây giờ cô là người của Lưu Hải Dương, mất con của Lưu Hải Dương, gả cho Lưu Hải Dương, mới là lựa chọn tốt nhất, không phải sao?"