Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, ánh mắt vốn ảm đạm, lập tức phát sáng!
Cậu ta đứng lên, xông tới chỗ cửa, đập cửa phòng hai lần, hô lớn: "Anh, em ở chỗ này, em ở chỗ này!"
Trong lòng của cậu ta, bỗng nhiên dấy lên hi vọng.
Thẩm Lương Xuyên tới, cậu ta được cứu rồi!
Mai Phượng nghe được Thẩm Lương Xuyên tới, cả người hơi sững sờ.
Không biết vì cái gì, trước mắt bà ta bỗng nhiên xuất hiện một con mắt thấy rõ tất cả.
Đạm mạc, lạnh lẽo, mang theo cơ trí nhìn thấu tất cả, lại thâm thúy để cho người ta nhìn không thấu ý nghĩ của mình.
Giống như tất cả quỷ quái, ở trước mặt cậu ta, đều không chỗ che thân, để cho người ta cảm thấy chật vật.
Bất kể là Thẩm Lương Xuyên mười tám tuổi, hay là hiện tại, đều bị bà ta cảm giác được một loại áp lực vô hình.
Bà ta vội vàng từ chỗ của Thẩm Tử Hào đi xuống, liền thấy cửa phòng khách ở dưới lầu bị đẩy ra, Thẩm Lương Xuyên mang bảo vệ tới, ngăn ở hai bên, mà hắn anh có chút cứng ngắc, đi đến.
Chân của anh bị thương.
Thế nhưng giờ này khắc này, anh mặc quần tây màu đen, bên dưới ống quần, có chút phồng lên, có thể để cho người ta nhìn ra nơi đó có quấn thạch cao.
Anh vẫn cơ trí như cũ, sau khi đi tới, liền khóa chặt trên người Mai Phượng, mặc dù không có nói chuyện, thế nhưng thân hình cao lớn lộ ra khí tức tông quý, làm cho người ta chỉ cảm thấy phủ phục dưới chân anh.
Mai Phượng hô hấp trì trệ, sau đó mới nhấc lên một nụ cười, đi lên nghênh đón: "Thẩm tiên sinh, sao cậu lại tới đây?"
Đúng thế.
Thẩm tiên sinh.
Đối mặt với anh, cuối cùng bà ta sẽ không tự chủ trở nên khiêm tốn.
Thẩm Lương Xuyên cũng không so đo chuyện lúc trước với bà ta, một đôi con ngươi thâm thúy dạo qua một vòngtrong phòng, mở miệng hỏi thăm: "Tử Hào đâu?"
Mai Phượng buông tầm mắt: " Thẩm tiên sinh tìm Tử Hào có chuyện gì sao? Nó phạm vào điểm sai, cho nên bị cha giam lại, để nó bình tĩnh một chút."
Lời này vừa dứt, trên lầu liền truyền đến tiếng Thẩm Tử Hào đập cửa, xen lẫn tiếng gọi nghe không rõ ràng.
Tròng mắt Mai Phượng co rụt lại. Liền thấy Thẩm Lương Xuyên không để ý tới bà ta, trực tiếp đi lên phía trước.
Mai Phượng vội vàng ngăn Thẩm Lương Xuyên lại.
Thẩm Lương Xuyên dừng bước, nhìn bà ta chằm chằm trong chốc lát, chậm rãi mở miệng nói: "Chó ngoan không cản đường."
Một câu rơi xuống, Mai Phượng nhất thời tức không nhẹ.
Bà ta chỉ Thẩm Lương Xuyên mở miệng nói: "Thẩm tiên sinh, đây là nhà tôi! Cậu lại tự ý xông vào nhà tôi"
Nói còn chưa dứt lời, liền thấy Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày, một bảo vệ bên người lập tức tiến lên, kéo Mai Phượng ra bên cạnh!
Thẩm Lương Xuyên nhanh chân đi lên phía trước!
Mai Phượng kinh hô: "Thẩm Lương Xuyên, cậu định làm gì? Nơi này là Thẩm gia! Có ai không! Bảo an đâu? bảo an trong nhà đâu! Quản gia!"
Nghe được tiếng kêu của bà ta, quản gia và bảo an bỗng nhiên chạy tới trước mặt Thẩm Lương Xuyên.
Lúc đối mặt với Thẩm Lương Xuyên, lộ ra thần sắc chần chờ.