Lời này rơi xuống, tròng mắt Mai Phượng co rụt lại, lập tức đưa mắt liếc cho quản gia.
Quản gia mới đi tới bên cạnh chỗ điện thoại, cầm điện thoại lên, đang muốn gọi 110, một giọng nói vang dội truyền vào: "Chuyện gì xảy ra?"
Tay quản gia run một cái, xuýt chút làm rơi điện thoại xuống đất.
Mọi người đồng loạt quay đầu, liền thấy ông cụ Thẩm gia rất ít tới đây, sải bước đi tới
Ông híp đôi mắt cơ trí, nhìn chằm chằm tất cả trước mặt, nhíu lông mày: "Người nào đến nói cho tôi biết, đây là chuyện gì xảy ra?"
Rõ ràng tiếng rất nhỏ, ngay lúc này, để người trong cả căn phòng, thở mạnh cũng không dám!
Thẩm Tu cúi đầu, không dám nói lời nào.
Cũng không thể nói, bị con trai dẫn người xông tới, liền đi mất một đứa con trai khác?
Dạng này cũng quá mất mặt!
Mai Phượng bên cạnh nhìn thấy bộ dạng Thẩm Tu, nhất thời âm trầm.
bà ta đời này, làm sao lại coi trọng cái đồ bỏ đi như thế!
Năm đó đi cùng với bà ta, lén lút, không dám bị phát hiện.
Bây giờ đến giải thích, cũng không dám!
Nghĩ tới đây, bà ta liền vội vàng cúi đầu, đỏ cả vành mắt, chậm rãi mở miệng nói: "Cha..."
"Cha là cô có thể kêu?"
Mai Phượng bị nghẹn.
Từ khi bà ta vào trong nhà, ông cụ đã không thích bà ta.
Bà ta biết, đều là bởi vì bà ta kém Hạ Diệp Hoa!
Mai Phượng ho khan một tiếng, lúc này mới lên tiếng: "Ông cụ, là như vậy..."
Bà ta lau nước mắt: "Đứa bé Hạ Noãn Noãn cẩu thả với người khác, bị chúng con bắt tại chỗ, về sau kêu cô ta và Tử Hào ly hôn. Cô ta vì dính lấy Tử Hào, tự sát, hiện đang khiến cho Tử Hào cho là chúng con làm vậy. Mà đại thiếu gia lại chạy tới náo loạn một trận, mang Tử Hào đi, còn khiến trong nhà thành bộ dạng này, cho nên Thẩm Tu muốn báo án..."
"Báo án sao?" Ông cụ nhìn về phía Thẩm Tu: " không sánh bằng con của mình, liền lựa chọn báo án? Cậu chỉ có ngần ấy tiền đồ sao?"
Thẩm Tu nhất thời nghẹn lời: "Con, con..."
"Ông cụ, Thẩm Tu cũng là không bỏ được giáo dục bọn họ... cái đứa bé Hạ Noãn Noãn kia luôn luôn đi gần Hạ Diệp Hoa, từ khi nó gả vào, trong nhà không ngừng tốt đẹp. Để Hạ Diệp Hoa và Thẩm Lương Xuyên một mực thông đồng với Tử Hào... Ông cụ, Thẩm Lương Xuyên từ nhỏ tâm tư âm trầm, con nghe nói, trước khi Hạ Noãn Noãn gả vào, đã nhận biết bọn họ trước..."
Ông cụ nhìn Mai Phượng, nở nụ cười: " Ý của cô là, tất cả đề là Thẩm Lương Xuyên chỉ thị?"
Một câu rơi xuống, Thẩm Tu bỗng dưng lấy lại tinh thần, vừa định mở miệng, đã thấy ông cụ bỗng nhiên rẽ ngang cây gậy, đánh về phía Mai Phượng!
Cây gậy rời khỏi tay ông, trực tiếp đánh trúng trán Mai Phượng!
Chợt, gậy rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng cạnh.
Tiếng này, dọa người trong cả căn phòng một cái!
Ông cụ lạnh lùng nhìn chằm chằm Mai Phượng, một lúc sau mới cười xùy một cái: " lúc nào, ở trước mặt tôi, cô cũng có phần nói rồi hả? Mặt khác, cháu của tôi, cũng là chó mào có thể chửi bới sao?"
Một câu, giống như một chậu nước lạnh giội vào Mai Phượng, để cho bà ta siết chặt tay.
Thẩm Tu nhìn về phía ông cụ: " cha, tại sao cha nói a Phượng như thế, bà ấy là vợ của con! Còn có, con nhất định phải báo động, giáo huấn Thẩm Lương Xuyên một chút!"
Ông cụ cười châm chọc nói: "Cho nên, cậu bị con trai khi dễ còn chưa đủ, còn muốn chiếu cáo thiên hạ, người cha như cậu, so ra kém con trai sao?"