Lúc nằm xuống giường, trong đầu cậu lại có thể cùng lúc xẹt qua rất nhiều ý nghĩ.
Chẳng hạn như đã lâu không được nằm trên chiếc giường mềm như thế này, thật thoải mái, lại chẳng hạn như giường hai mét quả nhiên rất rộng, có thể lăn liền hai vòng.
Thế nhưng, khi Dung Đình lại gần, những ý nghĩ lộn xộn ấy lại biến mất tăm.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần tới mức mỗi tấc da thịt của đối phương đều đụng chạm đến cậu, mỗi lần anh hô hấp, mỗi lần tim đập, đều vang lên bên tai cậu, Lục Dĩ Quyến thầm muốn thở phào một cái, cảm khái, rốt cuộc đã đến lúc.
Bọn họ rốt cuộc đi đến bước này, cậu rốt cuộc không còn phải nghi ngờ cảm tình của Triệu Doãn Trạch với mình liệu có giống của cậu với anh không, đó là yêu, có yêu mới có dục vọng.
Cậu hơi giương cằm, khóe miệng cong lên nở nụ cười, từ bờ môi tràn ra đáy mắt, cả người đều ấm áp.
Đó là một nụ cười tràn ngập sự cổ vũ, cậu đang nói cho Triệu Doãn Trạch, cậu giao phó bản thân mình cho anh, say mê trước sự tiếp xúc thân mật này, cậu thương anh, thương linh hồn của anh, thân thể của anh, thậm chí cam tâm tình nguyện nằm dưới thân anh. Cậu lo sợ, cẩn thận, mỗi một lần đến gần đều sợ đối phương không thích, lại từ mỗi lần tiếp xúc cảm nhận được niềm vui thỏa thuê mê say.
Là niềm vui bị kiềm nén.
Quá khó khăn để có được.
Dung Đình yên lặng nhìn Lục Dĩ Quyến, anh cảm nhận được rõ, từ khi hai người lần đầu tiên quay với nhau, cho tới bây giờ, Lục Dĩ Quyến đã tiến bộ nhanh chóng tới cỡ nào.
Đây không phải là trường quay, không có máy quay trước họ, không có đạo diễn chờ đợi, nhưng chỉ là một giây, hai người đối diện chỉ một giây, Lục Dĩ Quyến đã nhập hí, cậu nhanh chóng tiến vào cảm xúc của Hứa Do, bằng ánh mắt, nụ cười khiến anh chấn động.
Dung Đình cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, bàn tay vuốt ve thân thể của Lục Dĩ Quyến.
Thân thể tuổi trẻ ngập tràn sức sống, khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ, dù cho đã lăn lộn trong giới giải trí rất lâu, Dung Đình cũng phải thừa nhận rằng, khuôn mặt của Lục Dĩ Quyến rất đẹp.
Dung Đình cố gắng vứt bỏ suy nghĩ đó trong đầu, dựa vào sự chuyên nghiệp của bản thân để tưởng tượng đến vị trí máy quay, phối hợp với yêu cầu của đạo diễn, làm ra động tác mà Triệu Doãn Trạch nên làm lúc này — lần đầu tiên của một người trẻ tuổi luôn mang theo sự hưng phấn đến run rẩy.
Anh cúi đầu, mang theo khát vọng ngậm lấy đôi môi của Lục Dĩ Quyến, sau đó vội vã vén lên quần áo của đối phương, bọn họ ôm chặt lấy nhau, dùng sức mà hôn môi, dường như chỉ bằng cách đó mới giảm bớt đi ngọn lửa trong người.
Cứ thế, hai bàn tay lướt qua thân thể Lục Dĩ Quyến, từ bờ vai đến lưng, lại vuốt xuống bờ eo…
Ngay lúc hai người càng thêm gần sát hơn, Dung Đình bỗng dừng lại, cảm xúc trên người cũng đột ngột biến mất.
Lục Dĩ Quyến mờ mịt nằm trên giường, ánh mắt có chút mơ hồ.
Cậu nhìn quanh, một lúc sau mới nhíu mày hỏi: “Sư ca, sao anh lại đứng ở đây?”
Từ ban ngày ở trường quay cũng thế, việc quay chụp giai đoạn trước đó đều bình thường, hai người vô cùng ăn ý, từ cởi quần áo đến lăn lên giường, quả thực không có chút nào tạm dừng, nhuần nhuyễn vô cùng, đến Tạ Sâm cũng nhịn không được trêu trọc: “Xong, Tiểu Lục đã rơi vào cái chảo nhuộm của chúng ta rồi, đến ngượng cũng quên mất.”
Lục Dĩ Quyến nghĩ lại cũng lấy làm lạ, lúc trước quay cảnh hôn, cậu quả thực hồi hộp vô cùng, ăn không ngon ngủ không yên, kết quả lần này quay cảnh giường chiếu, cậu lại tiếp nhận rất thản nhiên, thậm chí cảm tình của Hứa Do cũng nắm chắc.
Chỉ là không ai nghĩ đến, Dung Đình sẽ không bước qua được.
Vừa đến lúc Hứa Do và Triệu Doãn Trạch đến gần hơn… đương nhiên là sẽ không hiện ra trên màn ảnh, chỉ cần hai người lại gần một chút, cho đặc tả trên mặt là được.
Nào biết, Dung Đình như là ghét bỏ cậu, vừa đến lúc muốn sát vào nhau, cả người Dung Đình liền cứng đờ ra, hoàn toàn không chịu lại gần. Tạ Sâm chỉ đạo vài lần, nhưng Dung Đình vẫn không làm được, bởi vậy mà cảnh quay này mới tạm thời bị gác lại.
Lúc này, Dung Đình cũng dừng lại cùng một chỗ.
Lục Dĩ Quyến chậm rãi ngồi dậy, tuy rằng đã cuối mùa thu, nhưng trong phòng có điều hòa nên cậu không cảm giác được chút hơi lạnh nào, hơn nữa còn có mồ hôi.
Chỉ trong một lát, Dung Đình đã xuống giường, quay lưng lại với Lục Dĩ Quyến, dựa vào cửa sổ.
Anh đẩy cửa sổ ra, gió tháng 11 gào thét tiến vào, rèm cửa nhanh chóng tung bay, thậm chí còn quét đến giường.
Lục Dĩ Quyến bị gió lạnh thổi giật mình, tỉnh hẳn người: “Sư ca, anh đứng đấy làm gì, lạnh lắm, cẩm thận lại bị cảm.”
“Không sao.” Giọng nói của Dung Đình nghe là lạ, nhẹ bẫng, không có sự trấn tĩnh như mọi ngày, anh đứng yên trước cửa sổ, giống như cố ý hứng gió.
Lục Dĩ Quyến không hiểu sao cả, khoác áo khoác lên người, cùng đứng lên: “Sư ca, sao đoạn này anh cứ không được vậy, anh nói xem, là do em hay là cái gì? Em có thể giúp gì được không?”
Dung Đình nghiêng người nhìn về phía cậu: “Cậu thì giúp được gì, tìm phim cho anh xem?”
Lục Dĩ Quyến không phục hừ hừ mấy cái: “Này, anh đừng có coi thường em, dù sao, cảnh này em không NG, là anh NG.”
Cậu xỏ dép lê chạy đến bên người Dung Đình, chủ động đóng cửa sổ lại, lầm bẩm kéo rèm: “Dù gì anh cũng là người của công chúng, để trên đứng trước cửa sổ, sợ mình không đủ nổi tiếng antifan không đủ nhiều à, đúng là… chúng ta cùng nói chuyện về phim này đi, em quay xong cảnh này rồi phải về trường học rồi, anh muốn nói chuyện với em cũng không được đâu.”
Dung Đình cuối cùng nhịn không được hỏi: “Vậy sau này cậu còn đóng phim không?”
“Đương nhiên là không rồi, đóng phim mệt lắm, em chịu không nổi.” Lục Dĩ Quyến dày mặt cười, thậm chí còn vươn tay ra: “Anh xem, lần trước ngã, đến giờ tay vẫn còn tím.”
Dung Đình xì một tiếng, có lẽ là khinh bỉ, lại không nói gì thêm.
Lục Dĩ Quyến rất thức thời, thấy được thái độ này liền dừng lại: “Sư ca, em nhớ phim trước của anh có nhiều cảnh thân thiết lắm mà, anh chụp đến đoạn đấy có khó khăn gì không?”
“Không có.” Nói đến lĩnh vực này, thần sắc Dung Đình liền nghiêm túc lên: “Cảnh này bình thường không có khó khăn gì, chỉ là nếu gặp phải nữ diễn viên quá ngại ngần thì sẽ hơi vất một chút, phải suy nghĩ đến tâm trạng của bọn họ, chỉ phải chủ động… trước màn ảnh săn sóc một chút, đừng ngược lại là được.”
Lục Dĩ Quyến lại hỏi tiếp: “Thế ở gần như thế, nếu diễn viên nữ ăn mặc ít quá, anh sẽ có phản ứng sao???”
Dung Đình liếc xéo Lục Dĩ Quyến, tràn ngập sự khó chịu khi bị xem thấp: “Chắc chắn sẽ không, ở trong không khí trường quay, lại dựa vào ngôn ngữ cơ thể, chỉ dùng biểu cảm khuôn mặt, có để tâm hay không đều không quan trọng, làm sao sẽ có phản ứng.”
Lục Dĩ Quyến nghe vậy liền cười: “Đúng rồi, anh cùng nữ diễn viên còn không có phản ứng, hai chúng ta thì có vấn đề gì nữa! Tuy rằng việc có để tâm hay không, khụ, quan điểm của chúng ta khác biệt còn chờ thảo luận, nhưng dù anh không để tâm thì vẫn được mà, cảnh này cũng rất dễ, chỉ cần làm ra khuôn mặt thích một chút, không phải là được sao?”
Nào biết, khuôn mặt Dung Đình bỗng nhiên là lạ, một lúc lâu anh mới nhướn mày hỏi: “Sao cậu biết được anh không có vấn đề với cậu? Anh không thể có phản ứng với cậu sao?”
“Hở??” Lục Dĩ Quyến đờ người ra, đối diện với Dung Đình một lát, rồi mới cười đầy đê tiện: “Có thì có chứ sao, đàn ông đàn ang với nhau cả, đâu có gì to tát, sư ca cứ yên tâm đi, em là trai thẳng cơ mà, em sẽ không nghĩ gì hết! Với lại, dạo này em đóng phim như đang nằm mơ ấy, đừng nói em có phản ứng hay không, đến cả anh đang đóng phim với em hay không em cũng chậm một nhịp mới phản ứng được, anh cứ thoải mái diễn, em chắc chắn sẽ không để ý anh làm gì đâu!”
Sắc mặc Dung Đình hết xanh lại chuyển sang trắng, nhìn chằm chằm Lục Dĩ Quyến, mãi mới làm ra quyết tâm, cắn răng nói: “Được rồi, chúng ta thử lại một lần.”
Hai người một lần nữa lên giường, nói lời kịch, làm lại từ đầu.
Lục Dĩ Quyến không nói dối.
Từ động tác đầu tiên, cả người cậu đều thay đổi, vẻ mặt say mê vì đắm chìm trong bể tình, dù mê hay tỉnh đều vô cùng chân thật.
Dung Đình nhìn chằm chằm vào Lục Dĩ Quyến không chuyển mắt, thẳng đến khi thân thể anh chạm vào cậu, hai người không còn một kẽ hở nào.
Nhưng mà, Lục Dĩ Quyến hoàn toàn không chú ý đến một bộ phận nọ của Dung Đình dán sát vào cơ thể mình có gì khác thường, cậu thuận lợi tiến vào cảm xúc tiếp theo mà Hứa Do nên có — là không hối hận, là toại nguyện.
Bọn họ ôm chặt lấy nhau giữa cái lạnh đầu thu, Hứa Do khi đó hoàn toàn không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Cậu cho rằng bọn họ sắp rời khỏi đây, rời khỏi cơn ác mộng nợ nần, sau đó sẽ hạnh phúc đến cuối đời.
Cảnh này chấm dứt.
Đến khi hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc của cảnh này, Lục Dĩ Quyến mới phát hiện Dung Đình đã chạy đến trước cửa sổ hứng gió.
Cậu cảm giác vô cùng khó hiểu, vừa chạy đến gọi đối phương trở về kẻo cảm lạnh, đồng thời lại đắc ý vì có thể dẫn đường cảm xúc của đối phương: “Anh xem, không phải rất thuận lợi sao! Ngày mai chúng ta cứ quay như vậy, chỉ cần hai ba lần là có thể xong rồi! Sau đó em có thể đi!”
Dung Đình liếc nhìn cậu đầy lạnh lẽo, giọng nói cũng vô cùng hờ hững: “Đi mạnh giỏi.”
Mặc dù ngữ khí của đối phương không tốt, nhưng Lục Dĩ Quyến vẫn dũng cảm mà nói: “Sư ca, đã quay phim với nhau lâu như vậy, em còn chưa có gì để liên lạc với anh đâu…”
Dung Đình nhanh chóng vạch trần: “Không phải cậu có Tiểu Hách sao, còn muốn của anh làm gì.”
Lục Dĩ Quyến lắp bắp: “Sao anh biết?”
Dung Đình hừ một tiếng: “Cậu ta là trợ lý của anh, anh còn không biết sao?”
Lục Dĩ Quyến xin số điện thoại của Tiểu Hách đều là làm lén lút sau lưng Dung Đình, tuy rằng quan hệ giữa hai người không tệ, thế nhưng lúc nào cậu cũng lo Dung Đình hiểu nhầm mình muốn ôm đùi hoặc là muốn gây rối gì đó… chỉ làn nghĩ đến sắp sửa chia tay, Lục Dĩ Quyến mới nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Nhưng nhìn thái độ này, chẳng lẽ Dung Đình không muốn cho cậu?
Lục Dĩ Quyến ỉu xìu.
Nào biết, Dung Đình chỉ nhìn cậu một cái liền xoay người, đi đến đầu giường cầm lấy điện thoại di động đến: “Ít gọi thôi, anh quay phim nên chưa chắc đã có thời gian nghe được, tin nhắn anh đều sẽ xem, mật mã di động Tiểu Hách biết, cho nên… nếu là chuyện đặc biệt thì nhắn tin cho anh trước xem anh có thể nghe điện thoại không rồi hẵng gọi.”
Lục Dĩ Quyến vui mừng không thôi: “Em biết! Em biết! Có thể có chuyện gì đặc biết chứ! Sư ca yên tâm, em chắc chắn sẽ không thường xuyên gây rối anh!”
“……” Dung Đình cố gắng nhịn xuống ý muốn đánh người, “Không thường gây rối thì muốn số điện thoại của anh làm gì!”
Lục Dĩ Quyến vẫn cười toe toét: “Thỉnh thoảng gây rối chứ sao!”
“……”
Sau khi trao đổi số điện thoại di động, tiếp theo là wechat. Kết quả không biết là bug gì, Lục Dĩ Quyến không tài nào tìm được số của Dung Đình, làm hại cậu thiếu chút nữa nghi ngờ Dung Đình cố ý cho cậu số sai.
May mắn có khoa học kỹ thuật phát triển.
Lục Dĩ Quyến vui vẻ đề nghị: “Hay là chúng ta lắc một cái đi!”
Xem nhẹ ánh mắt ghét bỏ của Dung Đình, Lục Dĩ Quyến cười hì hì cướp lấy di động của Dung Đình, giơ hai di động ra lung lay.
Nhìn hai di động hiện ra avatar của đối phương, Lục Dĩ Quyến bỗng cảm giác trong lòng ngọt ngào, cậu nhanh chóng kết bạn cho cả hai tài khoản, cười không khép miệng được.
Nhưng mà, còn chưa kịp nói gì, cửa phòng bỗng nhiên bị người gõ.
Hai người liếc nhìn nhau, phát hiện đối phương đều ăn mặc không chỉnh tề… thật sự có chút kì quái, Dung Đình phản ứng rất nhanh chóng, lập tức hô: “Tiểu Hách, đi mở cửa.”
Tiểu Hách đáp lời, bận rộn đi ra chào hỏi, chỉ là, ai cũng chưa đoán được, cửa vừa mở, liền truyền ra tiếng nói đầy nũng nịu: “Dung Đình! Hóa ra anh ở trong khách sạn chơi trò lắc lắc!!”
–
* Lắc (hoặc chạm) (摇一摇) để lấy thông tin của nhau:3 Xem phim nhật các bạn chạm nhau moe vãi ~ Thấy ở mình hình như chỉ có các thím iphone mới làm được trò này thì phải, không chắc nữa.