Ảnh Đế Thành Song

Chương 25



Thấy Bạch Thần ngoài cửa, Lục Dĩ Quyến lúc này mới nhớ ra mình cho đối phương leo cây.

“A! Sư ca! Tí nữa thì em quên mất anh!” Cậu kêu lên, lại không chú ý đến lông mày Dung Đình nhướn cao, “Mau vào! Em giới thiệu cho anh!”

Lục Dĩ Quyến vẫy tay: “Dung Đình, anh biết rồi đấy! Sư ca, đây là Bạch Thần! Umm, cũng là sư ca của em, học khoa biểu diễn của trường mình, là năm thứ 4!”

Đây chính là người trong ảnh.

Dung Đình đánh giá đối phương, đương nhiên, anh cũng nhận ra đối phương đang chú ý mình.

“Chào tiền bối Dung.”

“Rất hân hạnh.”

Tay hai người nắm nhẹ một chút, không lâu sau liền buông lỏng ra. Dù là ai đều có thể nhìn được, cả Dung Đình lẫn Bạch Thần đều không có ý muốn kết giao với nhau.

Như Dung Đình còn dễ hiểu, chung quy, lấy thân phận hiện nay, anh hoàn toàn không cần thiết phải đi hồ hởi nhiệt tình kết giao với một vãn bối hoàn toàn không có tiếng tăm gì trong giới kịch nói, về phần Bạch Thần…

Lục Dĩ Quyến nhìn về phía sư huynh của mình rất là thầm oán, phảng phất là tức giận vì anh không chịu bắt lấy cơ hội, nhưng cậu cũng nhanh chóng giảng hòa: “Dung ca, Bạch sư ca ở trường vẫn chăm sóc em rất nhiều, dạo này em không khỏe nên ở cùng anh ấy!”

Dung Đình nhanh chóng bắt được lỗ hổng trong lời của Lục Dĩ Quyến, anh nhướn mày, lãnh đạm chất vấn: “Không phải em nói mình rất tốt sao? Như thế nào lại không thoải mái?”

Lục Dĩ Quyến ngạc nhiên, cậu đã sớm vứt chuyện này ra sau đầu, hoàn toàn không nghĩ tới bị lộ nhanh như vậy.

“A…” Cậu cứng họng, nhưng rồi nhanh chóng tìm được lý do: “Mấy ngày hôm trước em có hơi cảm thôi, may mà có Bạch sư ca giúp đỡ! Hì hì, sư ca nhỉ!”

Bạch Thần nhìn Lục Dĩ Quyến không ngừng nháy mắt cho mình liền buồn cười, sự khẩn trương nhỏ bé trong lòng cũng biết mất, vẻ mặt anh thong dong vài phần, mang theo dung túng gật đầu: “Nhưng nếu em đã biết mình bị cảm, có phải nên về sớm không?”

Tiếp đó anh nhìn về phía Triệu Tuyết Huyên: “Tiểu Huyên, đi cùng bọn anh không? Bọn anh gọi xe đưa em về trước.”

Lục Dĩ Quyến vốn đang lưu luyến không muốn rời đi, nhưng nghĩ đến Triệu Tuyết Huyên thật giống như bị bắt được điểm yếu, cậu là người có ý thức trách nhiệm rất lớn, có lẽ là vì từ nhỏ lớn lên cùng mẹ, Lục Dĩ Quyến thường săn sóc với phái nữ hơn rất nhiều: “Đúng đúng đúng, Tiểu Huyên, bọn tớ đưa cậu về trước, đừng làm cho bác lo.”

Nói xong, cậu lập tức quay đầu chào tạm biệt Dung Đình, “Thôi, bọn em đi trước, anh ở Bắc Kinh chơi vui nha! Có chuyện cứ gọi điện cho em!”

Hoàn toàn không chú ý tới mặt Dung Đình đã đen kịt.

Nụ cười trên khóe môi Bạch Thần càng thêm ấm áp, anh nhìn Lục Dĩ Quyến đến gần mình… như là, trở về.

“Khoan đã!”

Dung Đình giữ lấy vai Lục Dĩ Quyến, không tốn chút sức nào đã kéo người lại: “Ngày mai anh phải đi rồi, không bằng anh em mình ôn chuyện đi?”

Kì thật hai người đã quen biết bao lâu? Lại có bao nhiêu chuyện cũ để ôn?

Nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy lại thật sự khiến Lục Dĩ Quyến dao động.

Cậu chần chờ nhìn Bạch Thần, thử hỏi: “Sư ca, hay là anh đưa Tiểu Huyên về đi, khó khăn lắm Dung ca mới đến Bắc Kinh, em đưa anh ấy đi dạo.”

Bạch Thần thiếu chút nữa hộc máu, không biết có nên nhắc nhở Lục Dĩ Quyến người này đã học đại học ở Bắc Kinh 4 năm hay không!! Chỗ nào cần cậu đưa đi dạo. Anh nhìn Dung Đình đầy cảnh giác, nhắc nhở: “Không phải bác sĩ dặn em ngủ sớm sao?”

Ngay sau đó, anh ngẩng đầu: “Tiền bối, Dĩ Quyến dạo này ngủ không tốt, cậu ấy cần nghỉ ngơi.”

Dung Đình chỉ cười cười, hoàn toàn không để ý đến thái độ uy hiếp trong giọng nói của Bạch Thần, “Không sao, chỗ tôi cũng nghỉ ngơi được mà.”

Bạch Thần muốn nói thêm gì nữa, nhưng đến đây lại không thể không câm miệng, anh nhìn Lục Dĩ Quyến, đưa quyền chủ động trả lại cho cậu.

Chỉ sau vài giây do dự, Lục Dĩ Quyến nhanh chóng nhìn về phía Bạch Thần, “Sư ca, em nên đi cùng Dung ca thì hơn, anh đưa Tiểu Huyên trở về, về đến nhà thì nhắn tin cho em.”

Thấy cậu nhanh chóng quyết định, Bạch Thần nhìn chằm chằm cậu một lát, cuối cùng chỉ thở dài: “Được rồi, vậy nhớ chú ý an toàn, có chuyện thì gọi điện cho anh… Nhớ ngủ sớm.”

Lục Dĩ Quyến cười đầy ngoan ngoãn: “Em biết rồi!”



Đêm càng sâu.

Hơn 10 tối mà thủ đô vẫn đầy nhộn nhịp, hai bên con phố là vô số ngọn đèn, Lục Dĩ Quyến không nghĩ tới ở Bắc Kinh mà Dung Đình có xe có phòng, là một chiếc BMW x6 màu đen, không có tí rêu rao nào, thân xe bóng loáng, vừa nhìn liền biết nó được bảo dưỡng rất tốt. Lục Dĩ Quyến ngồi trong xe sờ hết bên này lại đến bên kia, Dung Đình nhìn người ngồi bên cạnh, trong lòng vui vẻ, bên ngoài cũng hiện lên sự đắc ý.

Đến cuối cùng, cậu vẫn tới bên cạnh anh.

Dung Đình liếc nhìn người bên cạnh không ngồi yên được, nhướn mày hỏi: “Em thích xe này à?”

Lục Dĩ Quyến ngồi thẳng người lên: “Bình thường! Em không có cảm giác gì với BMW cả, người già như các anh mới thích đi xe này.”

“Nói vớ vẩn, em thì thích Maserati chứ gì?”

Mắt Lục Dĩ Quyến sáng lên, cậu gật gật đầu: “Sao anh biết?? Em thích dòng xe này nhất luôn!”

Dung Đình cười nhạt: “Nông cạn, khoa trương, rỗng tuếch.”

“Cái gì chứ, đây là anh không hiểu!” Lục Dĩ Quyến rõ ràng không phục, “Em nói cho anh biết…”

Lục Dĩ Quyến lập tức lấy một đống số liệu ra so sánh hai loại xe, thao thao bất tuyệt, ngay cả bản thân cậu cũng không chú ý tới, đã thật lâu mình không nói chuyện nhiều như bây giờ. Về phần Dung Đình, dù cho bên tai vẫn bị người nào đó ầm ỹ gây rối, anh vẫn lái xe vững vàng, trở lại nhà đã lâu lắm rồi anh không đến.

Nhìn tòa nhà trước mắt, Lục Dĩ Quyến trừng mắt: “Sư ca, anh có nhiều tiền như thế này từ lúc nào vậy!! Giá phòng của Bắc Kinh đã 10 nằm rồi không giảm!”

Dung Đình đỗ xe đi xuống, gõ nhẹ vào đầu Lục Dĩ Quyến: “Nói chuyện xe rồi lại giá phòng, cái gì em cũng muốn quản nhỉ.”

“……” Lục Dĩ Quyến lúc này mới nhận ra mình hỏi quá nhiều, thu nhập của nam giới nhạy cảm không khác gì cân nặng của nữ giới, rõ ràng cậu đã xúc phạm đến Dung Đình. Lục Dĩ Quyến ngượng ngùng cười cười, đi theo sau nhỏ giọng giải thích: “Sư ca đừng nóng giận, em không có ý gì hết.”

Dung Đình không dừng lại, anh ấn mật mã mở cửa, lại nhẹ giọng trả lời vấn đề của Lục Dĩ Quyến: “Phòng này anh mua lúc mới đóng phim của Tạ đạo, thanh toán tiền đặt cọc trước, mấy năm gần đây mới trả đủ, ông chủ của Hoa Tinh có chút quan hệ cá nhân với nhà phát triển bất động sản bên này, giá cũng khá là ưu đãi, coi như là… vì giữ lại anh.”

Nói xong Dung Đình đẩy cửa ra, đèn cảm ứng bên trong lập tức sáng lên.

Ánh sáng vàng ấm áp bao phủ lấy hai người từ gió lạnh đi vào, Dung Đình quay đầu, người đứng ở cửa đầy mặt sợ hãi đánh giá căn phòng, trong mắt ngập tràn sự phấn đấu hướng tới.

Dung Đình mỉm cười.

Thích là tốt.

Dung Đình đưa Lục Dĩ Quyến tham quan nhà của mình một vòng, tính cả tầng hầm thì tổng cộng có 4 tầng, nhưng tầng trệt có thể xem như một căn gác nhỏ, hướng phía nam là trần trong suốt, sao trời lấp lánh, phía bắc là một phòng tập thể thao nhỏ. Tầng trên là phòng ngủ, các tầng cũng phân rõ chức năng sử dụng, Lục Dĩ Quyến dạo qua một vòng, trong lòng không ngừng cảm khái có tiền thật tốt.

Dung Đình vốn không có ý định khoe khoang gì, bị nói như vậy có chút bất đắc dĩ, nhưng anh cũng không nói tiếp, mà chỉ dẫn Lục Dĩ Quyến lên tầng hai: “Em tắm rửa trước đi, rồi thay áo ngủ, anh tìm đồ ăn khuya.”

Lục Dĩ Quyến sớm biết Dung Đình biết làm thức ăn, đối phương từng có một lần tham gia chương trình ẩm thực, động tác nấu ăn rất thuần thục, được người dẫn chương trình gọi là đầu bếp đẹp trai nhất Trung Quốc.

Nhưng dù sao Lục Dĩ Quyến tốt nghiệp trung học xong liền bắt đầu sinh hoạt độc lập, kì thật cũng sẽ làm vài ba món, tuy rằng đến làm khách, nhưng cậu vẫn nóng lòng muốn thử, muốn bộc lộ tài năng trước mặt Dung Đình, “Sư ca, hay là anh dẫn em đến phòng bếp đi, em cũng biết nấu cơm.”

Trên thang lầu, hai người vừa vặn đứng ở hai bên, Dung Đình xoay người nhìn xuống Lục Dĩ Quyến, thấy được ánh sáng hưng phấn trong mắt đối phương, Dung Đình phải cố gắng lắm mới khống chế ý tưởng muốn hôn của mình, anh chỉ do dự trong chớp mắt, rồi cười nói: “Vậy mình đi cùng nhau.”

Nói là ăn đêm, đương nhiên cũng không cần làm rất phức tạp, Dung Đình không có tâm trạng để làm màu, chỉ tùy tiện lấy đồ ăn sẵn trong tủ lạnh hâm lại, Lục Dĩ Quyến muốn khoe khoang, cuối cùng nghiên cứu trước tủ lạnh nửa giờ, chỉ tiếc nguyên liệu quá ít, chỉ có thể lấy thịt dê đông lạnh, cắt cải thảo với mì, nấu nồi nước.

Kiểu ăn điển hình của người Bắc Kinh.

Nhưng nghĩ đến khẩu vị của Dung Đình, Lục Dĩ Quyến vẫn thả thêm hạt tiêu, bột ớt.

Thật sự rất thơm.

Thế cho nên đã bưng đồ của mình vào phòng ăn, Dung Đình lại theo mùi thơm trở về phòng bếp.

Đứng trước cửa phòng bếp, Dung Đình nhìn bóng người cẩn thận múc canh ra, bỗng dưng cảm thấy tiếc nuối.

Tiếc nuối đây không phải một giấc mơ, nếu không anh có thể đến đó, ôm lấy cậu, hôn cậu.

“Sư ca! Ăn thôi!” Lục Dĩ Quyến đang nhảy nhót căn bản không chú ý tới vẻ mặt Dung Đình biến hóa, “Mùa này ăn thịt dê là hợp nhất! Xua đi khí lạnh, bổ âm, tráng dương!… A, đương nhiên, em không phải nói anh cần làm như thế ~”

……Thật sự là rất có thể hủy không khí.

Dung Đình trầm mặc tiếp nhận bát canh lớn mà Lục Dĩ Quyến bê có chút khó khăn, đi đầu ra khỏi phòng bếp.

Nhưng mà, khi Dung Đình vừa đặt bát canh xuống, đèn trong phòng bỗng tắt hết.

Trong nháy mắt, căn biệt thự vốn đèn đuốc sáng trưng đã chìm trong bóng tối.

Dung Đình theo bản năng muốn tìm di động, đến khi nhận ra quần áo trên người mình căn bản không có túi, anh mới nhớ tới, trước khi nấu cơm hai người đều để điện thoại trong phòng khách.

Nghĩ đến đây, cảm giác phòng ở quá lớn quả nhiên cũng có rất nhiều phiền toái.

Nhưng, khi anh đang muốn sờ soạng đi lấy di động, trong phòng bếp bỗng nhiên có tiếng động lớn.

Dung Đình vội gọi: “Lục Dĩ Quyến?!”

Trong phòng im lặng giống như hoàn toàn không có người thứ hai tồn tại, Dung Đình căng thẳng.

Anh từ phòng ăn chạy vội vào phòng bếp, nhưng cái nhìn đầu tiên là vô số mảnh sứ dưới sàn, không có Lục Dĩ Quyến.

Dung Đình nhíu mày càng sâu, bước qua mảnh vỡ, đi vào hẳn bên trong, vòng qua các tủ bát, anh mới phát hiện, Lục Dĩ Quyến co quắp ngồi ở dưới bậu cửa sổ, chẳng lẽ cậu sợ bóng tối? Dung Đình nhíu nhíu mày, lúc trước trong đoàn kịch đâu có phát hiện tật xấu này.

Lại đi vài bước, Dung Đình mới chợt chú ý tới, từ lúc rời kịch tổ, hình như Lục Dĩ Quyến… lại gầy?

Vai cậu rụt lại, cơ thể dưới lớp áo lông trở nên càng thêm nhỏ bé, phảng phất trên người không có chút thịt thừa nào.

Nhưng nếu đối phương không muốn làm diễn viên, như thế nào còn có thể tiếp tục ăn uống điều độ, duy trì dáng người?

Dung Đình nhớ tới Bạch Thần nói về bệnh của Lục Dĩ Quyến, không khỏi lo lắng, anh cúi thấp người, dưới ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào, đối diện với Lục Dĩ Quyến.

Nhưng chỉ một giây.

Lục Dĩ Quyến đột nhiên cầm lấy vạt áo của Dung Đình, hôn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.