Ảnh Đế Thành Song

Chương 37



Luật sư "xác nhận" Lục Dĩ Quyến quay đầu lại, trong nháy mắt, cả người cậu trở nên cương ngạnh.

Dung Đình đứng bên cạnh nhận thấy được điều ấy, anh vội vã xoay người, trước tầm mắt là một người phụ nữ xa lạ. Bà mặc bộ đồ công sở được thiết kế tỉ mỉ, cánh tay khoác một chiếc túi xách hermes birkin màu tím nhạt, khí chất ung dung, là một người phụ nữ mạnh mẽ. Chỉ là, ánh mắt đối phương nhìn về phía Lục Dĩ Quyến… rất không tốt.

Dung Đình theo bản năng đi về phía trước một bước, có ý bảo vệ Lục Dĩ Quyến.

Nhưng, anh vừa làm xong động tác này, Lục Dĩ Quyến lại mở miệng: “Mẹ… sao mẹ lại ở đây?”

Mẹ Lục nghiêm mặt, tiến về phía trước: “Mẹ còn chưa hỏi tại sao con lại ở đây đâu! Sao không ở trong trường hả?”

Lục Dĩ Quyến xấu hổ, cậu lớn lên cùng mẹ từ nhỏ, bà vừa là mẹ, lại cũng là cha, bà có thủ đoạn mạnh mẽ trên thương trường, mà quản giáo cậu cũng vô cùng nghiêm khắc.

Đương nhiên, nghiêm khắc một cách khoa học.

Lục Dĩ Quyến cười gượng: “Mẹ đừng nóng vội, con đã xin nghỉ ở trường rồi… Mẹ còn nhớ năm ngoái con nói với mẹ, con đi quay phim không? Phim vào vòng trong của liên hoan phim Cannes, con đến cùng với đoàn làm phim.”

Mẹ Lục nhìn cậu nửa tin nửa ngờ: “Phim của con còn có thể vào được vòng trong của Cannes? Tại sao con lại không gọi điện cho mẹ? Tại sao lại đến Pháp? Có đủ tiền không?”

Lục Dĩ Quyến dở khóc dở cười: “Con đóng sao lại không được? Mẹ cũng xem thường con quá… À chưa giới thiệu với mẹ, đây là… ờm, mẹ, mẹ có biết đây là ai không?”

Nói xong cậu đẩy đẩy Dung Đình, vẻ mặt vừa bình tĩnh của mẹ Lục lúc này lại nghiêm khắc trở lại, ánh mắt bà nhìn thẳng vào Dung Đình đầy sắc bén, người này chính là người vừa mới giở trò với con bà, mẹ Lục nhìn người này từ trên xuống dưới, hoàn toàn không che giấu sự cảnh giác trong mắt, ngược lại, bà còn cố ý khiến đối phương nhìn đến quyền uy và khí thế của mình, như đang uy hiếp đối phương, sau một lúc lâu, mẹ Lục mới lắc đầu, trả lời: “Không biết.”

Lục Dĩ Quyến phì cười, cậu vỗ lưng người bên cạnh, không biết là đang chê cười hay đang an ủi: “Mẹ, đây là diễn viên hợp tác với con, ở trong nước rất nổi tiếng! Anh ấy là Dung Đình, Dung ca, đây là mẹ em.”

Dung Đình biết động tác lỗ mãng vừa rồi của mình có lẽ bị mẹ Lục nhận ra, đến Pháo một chuyến lại có thể gặp phải mẹ của Lục Dĩ Quyến. Anh ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, giơ tay về phía trước, cố gắng biểu hiện sự tôn trọng của mình: “Cháu chào cô ạ.”

Mẹ Lục lúc này mới mất tự nhiên vươn tay nắm tay đối phương: “Chào cậu, rất hân hạnh được gặp mặt.”

Dù có thế nào, bà vẫn là một người đã rong ruổi trên thương trường nhiều năm, cảm xúc do con trai gợi ra rất nhanh bị đè xuống, bà mỉm cười khách khí, lộ ra sự khoan dung: “Nếu là bạn của Quyến Quyến nhà cô thì cùng nhau ăn cơm rau dưa đi, bao giờ các cháu đến Cannes? Để cô gọi người lái xe đưa các cháu đi.”

Không đợi Dung Đình trả lời, Lục Dĩ Quyến đã vội nói: “Không cần đâu mẹ, Dung ca đã đặt vé máy bay cả rồi, con còn đỡ, anh ấy còn có một đống người đi theo cơ, không cần gọi xe đâu mẹ!”

Mẹ Lục bị con từ chối như thế liền mất vui, nhưng bà có thể thấy được cách đó không xa có vài người đang nhìn về phía này đầy tò mò, nhân viên phục vụ là du học sinh Trung Quốc cũng hưng phấn chỉ trỏ về phía này, bà nhận ra, tuy rằng mình không biết, nhưng có lẽ đối phương ở trong nước địa vị cũng không thấp.

Con trai muốn phát triển trong giới điện ảnh, làm mẹ, bà sẽ không phá hủy nó, bà lui một bước, đành phải nói: “Vậy cùng ăn một bữa cơm đi, Quyến Quyến, đã lâu lắm rồi mẹ không gặp con.”

Nói đến đây, mắt Lục Dĩ Quyến cũng đỏ lên, từ sau khi lên đại học, mẹ Lục liền nghe theo lời khuyên bảo của cậu, chính thức kết hôn với người chồng hiện tại là Charles, cũng di dân đi Mỹ, làm việc trong công ty của chồng.

Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau giờ từ biệt đã 2 năm, dù cho tính cách Lục Dĩ Quyến có lạc quan đến cỡ nào cũng không thể tránh khỏi nhớ mong đối với mẹ.

Dung Đình thấy Lục Dĩ Quyến như vậy, đương nhiên sẽ không can thiệp, ngược lại còn tìm cớ cho hai mẹ con hàn huyên: “Ngại quá, cháu còn có chút việc phải làm, cháu xin phép cô.”

“Không sao, cháu cứ làm việc của mình đi, là cô quấy rầy hai cháu.” Mẹ Lục tiếp nhận ý tốt của Dung Đình, sau khi anh xoay người, lập tức kéo con trai mình vào trong nhà hàng.

Thế nhưng, hoàn toàn khác hẳn với tưởng tượng mẹ con gặp lại ôm nhau khóc ròng của Lục Dĩ Quyến.

Mẹ Lục vừa vào phòng ăn lập tức chống nạnh trừng mắt quát hỏi: “Con và cái cậu Dung Đình kia có quan hệ gì! Mẹ tận mắt thấy cậu ta sờ mông con!”

Lục Dĩ Quyến sửng sốt, mặt đỏ lên, mắt cậu đảo quanh phòng, trong phòng còn có vai người ngoại quốc, nhìn bọn họ đầy nghi vấn, Lục Dĩ Quyến ngượng chín mặt, thấp giọng trả lời: “Mẹ, mẹ nói bừa gì vậy, đấy đâu phải là mông, là eo, người ta cũng không sờ con, rõ ràng là đánh… Mẹ đừng hỏi thế trước mặt bao nhiêu người như vậy được không?”

“Không sao, bọn họ không hiểu tiếng Trung Quốc.” Mẹ Lục thấy việc này hoàn toàn không đáng để bận tâm, nhưng con trai nhắc nhở như thế, bà liền nhanh chóng quay đầu, mỉm cười với các đồng nghiệp giới thiệu Lục Dĩ Quyến: “I’m so sorry for your waiting. Amazing coincidence. I have just met my son.”

Ngay sau đó, bà nhanh chóng quay đầu lại, dùng ánh mắt đầy cảnh cáo nhìn Lục Dĩ Quyến: “Con đi đóng phim mẹ không ngăn cản con, thế nhưng con không được phép làm bừa trong giới!”

Nói xong, bà lại nở nụ cười rạng rỡ của mình, đẩy Lục Dĩ Quyến đi bắt tay cùng đồng nghiệp.

Lục Dĩ Quyến đầy mặt 囧,bội phục sát đất với kỹ năng thay đổi khuôn mặt của mẹ mình, nhưng dù sao vẫn phải giữ thể diện cho mẹ.

Cậu lễ pháp chào hỏi: “Nice to meet you. I’m Zane.”

Một bữa lẩu, nhờ sự “kinh doanh” tài tình của mẹ Lục mà mọi người ăn uống vô cùng náo nhiệt.

Đương nhiên, mẹ Lục mỉm cười tươi tắn đến cỡ nào cũng không gây cản trở cho bà lải nhải cảnh cáo Lục Dĩ Quyến: “Mẹ thấy cái cậu họ Dung đấy cũng rất không đứng đắn, giới văn nghệ bây giờ rất loạn, con phải đề phòng!”

“Mẹ… Mẹ nghĩ gì vậy, sinh hoạt cá nhân của Dung ca rất sạch sẽ!”

“Đứa nhỏ này! Cậu ta cho con uống thuốc mê à?” Mẹ Lục ngoài miệng mắng Lục Dĩ Quyến, trên mặt vẫn mỉm cười: “Mẹ cái gì cũng không sợ, hoàn cảnh trong nước dù sao cũng tốt hơn bên Mỹ! Chỉ sợ con ở lâu với diễn viên nam cũng bắt đầu thích nam!”

“Làm gì……”

“Sao lại không!” Mẹ Lục kéo lỗ tai Lục Dĩ Quyến, “Con xem xem, dái tai con rất mềm, mẹ chỉ sợ con bị người khác bắt cóc!”

Lục Dĩ Quyến không nói gì, nghĩ đến bộ phim của mình, khó tránh khỏi việc không phục trước thành kiến của mẹ: “Cái này thì liên quan gì đến dái tay của con, với cả, dù cho con thích đàn ông thì đã sao, đồng tính luyến ái đâu có phạm pháp.”

Mẹ Lục trợn trừng mắt nhìn Lục Dĩ Quyến, nhưng nhanh chóng xẹp xuống, hung hăng đẩy con trai: “Cái thằng này, tức chết mẹ, mẹ cũng chưa nói đồng tính luyến ái là không tốt! Chỉ là không muốn con như thế. Hoàn cảnh trong nước không tốt, không phải là mẹ sợ con chịu áp lực, chịu khổ sao? Con nghe lời mẹ, không sai!”

“Rồi rồi rồi.” Lục Dĩ Quyến cũng lười tiếp tục đề tài này, có thể làm đến mức không kì thì cũng đã là tiến bộ không dễ dàng đối với thế hệ của mẹ, cậu mỉm cười, cọ cánh tay mẹ: “Mẹ lại gắp cho con mấy miếng thịt dê đi, con thèm món này chết!!”



So với Lục Dĩ Quyến chỉ biết chơi bời lêu lổng, lịch trình của mẹ Lục chật ních, không có khả năng vì lần gặp này mà dành ra quá nhiều thời gian cho con trai.

Sau một hồi dặn dò, ném lại một xấp đồng euro, mẹ Lục liền đi cùng đồng nghiệp tiếp tục công việc.

Lục Dĩ Quyến “tách đoàn” trong thoáng chốc, nháy mắt được Dung Đình “nhặt” về đơn vị.

“Buổi sáng anh đã đàm phán cả rồi, Dior đồng ý tài trợ trang phục thảm đỏ cho em, buổi chiều đi cùng anh, chúng ta thử quần áo.”

Tuy rằng bị mẹ răn dạy hồi lâu, nhưng dường như Lục Dĩ Quyến hoàn toàn không bị lời của mẹ làm ảnh hưởng, tiễn mẹ đi, cậu cười hì hì lên xe cùng Dung Đình, còn không quên ngắt lời: “Sao anh không hỏi chuyện mẹ của em?”

Dung Đình cầm trên tay cả chồng tài liệu chuẩn bị cho phỏng vấn buổi chiều, anh thản nhiên nhìn cậu: “Anh tôn trọng riêng tư của em.”

Lục Dĩ Quyến lắc người, dường như không thích ứng với không khí này. Nói đến lạ, kỳ thật từ nhỏ đến giờ, cậu đều kiêng kị việc bị người khác hỏi chuyện trong nhà, thế nhưng, bây giờ không hiểu là do Dung Đình trùng hợp gặp mẹ mình hay là áp lực lâu lắm, nên Dung Đình càng không chịu hỏi, cậu càng muốn nói ra.

Rối rắm một lúc, Lục Dĩ Quyến mở miệng: “Anh không cần phải tôn trọng em, em muốn nói với anh mà!”

Dung Đình buồn cười, khó được kiên nhẫn nói: “Được rồi, em nói, anh sẽ chăm chú lắng nghe.”



Cannes

Trên nền biển xanh cát trắng, Cannes ngày hôm nay có vô số ngôi sao lấp lánh.

Lục Dĩ Quyến bơi trên biển chừng 10 phút, xem như đỡ thèm, lúc này mới cười lớn chạy tới các thành viên khác đang ở trên bờ biển.

Còn 1 ngày nữa mới đến ngày khai mạc liên hoan phim, sau khi mở một cuộc họp ngắn trong khách sạn, Tạ Sâm là người quen thuộc nơi đây nhất bèn mang mọi người đến bờ biển chơi.

Lần này, Tạ Sâm, Tần Văn Kiệt và Dung Đình xem như là ba người khẩn trương nhất, bọn họ đều mong chờ đoạt giải, đồng thời, trong lòng cũng rõ ràng, làm một bộ phim tiếng Trung, mặc dù đơn vị phát hành là người Pháp, chỉ sợ cũng không thể lấy được 3 giải thưởng quan trọng nhất.

Bởi vậy, ba người này trong lòng đều có tâm sự.

Chỉ có Lục Dĩ Quyến, mang ý nghĩ đây là một lần “du lịch chùa” nên cậu chỉ biết vui chơi không biết mệt.

Lúc này chân trần chạy vào bờ, Lục Dĩ Quyến cười toe toét: “Tạ đạo! Tiền bối Tần! Dung ca! Mọi người biết chuyện gì không!”

Cậu nhảy vào chỗ ngồi của mình: “Cháu vừa thấy Kelly! Mặc bikini! Rất gợi cảm!”

Tạ Sâm bất đắc dĩ vỗ vỗ bàn chân ướt sũng của Lục Dĩ Quyến, ý bảo Dung Đình lấy khăn tắm cho cậu: “Ngày mai cháu sẽ nhìn thấy nhiều sao hơn nữa, phải bình tĩnh.”

Dung Đình lấy khăn tắm khoát lên lưng Lục Dĩ Quyến, nói: “Nhưng lấy khuôn mặt này của em trong mắt người phương Tây cũng chỉ là học sinh trung học mà thôi, nữ ngôi sao khiêu gợi cỡ nào cũng không liên quan đến em.”

Lục Dĩ Quyến tức giận trừng mắt: “Em làm gì mà giống học sinh trung học!”

Ánh mắt Dung Đình thong thả xê dịch từ mặt Lục Dĩ Quyến đến quần bơi của cậu, sau đó thu hồi tầm mắt, thản nhiên trả lời: “Nhỏ.”

“Anh anh anh!”

“Ha ha ha, rồi, mọi người đừng đùa nữa.” Tạ Sâm cười ngăn lại hai người trẻ tuổi, có Lục Dĩ Quyến quả thật rất tốt, tối thiểu không khí cũng vui vẻ hơn vừa rồi, “Lịch chiếu phim đã có, chúng ta chiếu vào thứ 7, chờ mong không?”

Lục Dĩ Quyến chớp chớp mắt: “Chờ mong chờ mong!”

Dung Đình liếc nhìn người nào đó đã biến thành husky, trầm tư một lát mới đáp lại: “Rất hồi hộp.”

Tạ Sâm mỉm cười: “Hồi hộp mới tốt, nó cho thấy cậu có kỳ vọng với mình, trong nước tôi đã để người đăng tin, ngày mai trên thảm đỏ có lẽ truyền thông trong nước sẽ hỏi nhiều vấn đề sắc bén, mọi người cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Dung Đình nghiêm túc gật đầu.

Trong sự nghiệp diễn viên của anh, biểu diễn một nhân vật đồng tính luyến ái, quả thật là một lần mạo hiểm.

Thế nhưng… anh nhìn người bên cạnh tươi cười rạng rỡ, trong lòng anh rất rõ ràng.

Anh không hối hận.Editor: Rosaline Nguyễn

Beta: Chiêu Anh Trương (Chanh)

Thứ tư, vào lúc buổi chiểu tại Cannes, vào ban đêm tại Bắc Kinh, các bạn học của Lục Dĩ Quyến đều ngồi trước máy tính.

Triệu Tuyết Huyên click vào biểu tượng QQ đang nhấp nháy không ngừng, tất cả mọi người ở trong đều đang tự giễu, “Thật sự là say rồi!! Tớ cho tới bây giờ chưa bao giờ xem qua thảm đỏ Cannes nhàm chán, vì Lục Dĩ Quyến, dâng ra lần đầu tiên trong đời!!”

“Haha… tớ cũng thế! Việc gì cũng chỉ xem kết quả thôi, ai quan tâm đến thảm đỏ chứ. Hiện nay thảm đỏ quả thật là càng ngày càng rẻ mạt, người nào cũng có thể bước lên được… haha.”

Mười ngón tay Triệu Tuyết Hiên lướt nhanh trên bàn phím, tham gia vào nhóm học sinh đang bàn bạc, “Không tồi, có vài người đẹp trông cũng vui tai vui mắt. Chỉ cần đừng đứng ở trung tâm thảm đỏ dọa người là được rồi.”

“Ôi ôi ôi! Tạ Sâm cũng đến kìa. Liệu Lục Dĩ Quyến có đến không ta?”

“A! Tạ Sâm dắt theo bà xã đó!”

Bà xã của Tạ Sâm là nữ minh tinh nổi danh trong nước Vương Hi Vận, ba lần đoạt giải Ảnh Hậu, nhiều lần thủ vai nữ chính trong những tác phẩm Tạ Sâm sản xuất. So với phần lớn diễn viên xuất hiện lúc trước, là nhân vật hàng đầu của nền điện ảnh Trung Quốc. Hai vợ chồng Tạ Sâm vừa lên sân khấu liền ngay lập tức hấp dẫn hầu hết sự chú ý của cánh truyền thông. Thậm chí ngay cả phóng viên nước ngoài luôn giữ thái độ lạnh nhạt với minh tinh Trung Quốc cũng đều hướng máy ảnh về phía Tạ Sâm.

Dẫu sao, ngoại trừ tiếng tăm bên ngoài, Tạ Sâm còn là người được đề cử năm nay.

Bất quá, Tạ Sâm cùng Vương Hi Vận không định lưu lại thảm đỏ lâu lắm. Sau khi nhìn về mọi phía cười lễ độ một lát, hai người liền nắm tay nhau đi lên bậc thang, tiến vào hội trường.

Nhưng vào lúc cánh phóng viên trong nước vừa ngơi tay chuẩn bị xem lại ảnh vừa chụp lúc trước, thì lại có một chiếc xe dừng lại ở đầu thảm đỏ.

Cửa xe mở ra, người bên đường vây lại tứ phía. Bỗng nhiên có tiếng người la lớn một tiếng, “Dung Đình!”

Cái tên này tựa như một chốt mở, tất cả nhiếp ảnh đang nghỉ ngơi đều nhanh chóng giương máy ảnh trong tay lên, nhắm ngay lối vào thảm đỏ.

Quả nhiên, Liên Hoan Phim Cannes năm nay, nhận được sự chú ý nhất là sự có mặt của người Trung Quốc.

Không ít học sinh nước Pháp hâm mộ tiến lên, muốn một lần nhìn mặt thần tượng ở phạm vi gần.

Nhất thời, dẫu là người ngước ngoài cũng hô lớn vài tiếng Trung, “Dung Đình! Ở đây! Dung Đình!”

Trong một khắc, xung quanh đều phát ra âm thanh “2333”.

Hạ Cừ: “Hahaha… chính là chồng của tớ đấy. Mê đảo hàng vạn cô gái, mọi người đều đồng lòng ái mộ.”

Triệu Tuyết Huyên: “= = là Nam Phiếu phải không? Lại nói… Nam Phiếu cậu ấy vì sao cứ ở trong xe mà không ra?”

Giờ phút này, không riêng gì fan cuồng phim ảnh, ngay cả phóng viên hiện trường Trung Quốc đều chú ý đến, Dung Đình đã ở trong xe lâu lắm rồi.

Kỳ lạ? Xảy ra vấn đề gì rồi sao?

Trong chiếc xe màu đen, Thiệu Hiểu Cương ngồi ở ghế phó lái mang khuôn mặt ảo não, “Này, cậu có ổn không đấy?”

Lục Dĩ Quyến gấp đến mức toát mồ hôi, “Bây giờ thì ổn, bây giờ thì ổn.”

Một lát sau, cậu cuối cùng cũng ngẩng đầu, thở phào một hơi rồi hướng đến nơi hò reo Dung Đình vang dội nhất, bước xuống xe.

Cậu vòng qua đuôi xe, đi đến bên cạnh Dung Đình, nhìn vào mắt của hắn, “Tốt lắm, đi thôi!”

Dung Đình một bên vừa mỉm cười máy móc, vừa nhìn cậu, “Vừa rồi làm sao vậy? Nửa ngày không xuống xe.”

Lục Dĩ Quyến tươi cười so với Dung Đình càng rạng rỡ hơn, “Tự giẫm phải chân mình nên giày bị bẩn.”

“…….”

Thảm đỏ khai mạc thảm đỏ không lâu lắm. Hơn mười phóng viên Trung Quốc rải đều khắp mọi ngóc ngách. Đã được Thiệu Hiểu Cương nhắc nhở trước, Dung Đình hướng về phía Lục Dĩ Quyến hơi hơi ra dấu, hai người liền cùng nhau đi về phía truyền thông nước nhà.

Nhất thời, âm thanh máy ảnh, ảnh đèn nhấp nháy, internet trực tiếp Liên Hoan Phim cũng chụp lấy hình ảnh Lục Dĩ Quyến cùng Dung Đình mang khuôn mặt tươi cười sóng vai đi tới.

Dung Đình một thân tây trang đen, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chiều cao 188cm, khiến hắn ở giữa đám đông đàn ông phương Tây trở nên khác biệt, mang một chút càn rỡ. Nhưng so với những ngôi sao nam trầm lặng bình thường, bề ngoài của Dung Đình hôm nay lộ ra vài phần không giống người bình thường.

Hắn mang một chiếc cà vạt đan xen ba màu vàng, trắng, đen nổi bật trên nền áo sơ mi trắng như một dải màu sắc.

Cùng lúc đó được máy quay chú ý đến, người mới được đi vào, được chú ý nổi bật bởi chiếc cà vạt màu đen Tưởng Châu, “Người có tên trong danh mục đề cử đúng là không giống với người thường. Ngay cả hoa văn trên cà vạt cũng phải khoa trương hơn người khác.”

Song, dẫu nơi này là sân khấu của Dung Đình, nhưng sự chú ý của mọi người rất nhanh liền dừng lại trên người Lục Dĩ Quyến.

Khác với khí chất trầm ổn của Dung Đình, đây rõ ràng là khí chất thanh xuân tươi trẻ, phấn chấn, toàn thân tản ra ánh sáng mặt trời đầy mị lực. Lục Dĩ Quyến cười tươi rói, dường như hoàn toàn không quan tâm người khác có nhận ra cậu không, cũng không để ý máy quay đang hướng đến cậu hay Dung Đình, tự nhiên đi bên cạnh Dung Đình. Nếu không có dòng thông tin cá nhân vừa hiện ra trên màn hình, chắc không ai dám tin Lục Dĩ Quyến là người mới ra đời, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học.

Hôm nay Lục Di Quyến khoác trên người chính trang. Cũng như Dung Đình, cậu mặc tây trang Dior Homme màu đen. Điều khác biệt duy nhất là cổ áo cậu có họa tiết bất quy tắc màu vàng. Bỗng dưng cổ áo tây trang lại xuất hiện sắc màu trang trí, rất không phù hợp với người phương Đông da vàng, rất dễ biến đại minh tinh đô thị thành tên nhà quê quê mùa. Duy chỉ có người có ngươi có làn da trắng nõn như Lục Dĩ Quyến, trong bộ quần áo phẳng phiu vừa người, tất cả như làm nền cho cậu, biến cậu từ một chàng sinh viên ngây ngô trở thành một nhân vật cao sang quyền quý.

Hợp tác cùng công ty giải trí trong nước Thanh Điểu, tác gia Fsrain nổi tiếng nhanh chóng nhận được lệnh quay trở lại hiện trường hưng phấn chụp.

Hắn lựa chọn hai góc độ hoàn mỹ nhất, trưng ra sự uyên bác của mình, bình luận: “Đây là Lục Dĩ Quyến, người may mắn được Tạ Sâm lựa chọn năm trước, cũng chính là người được yêu thích nhất trên thảm đỏ hôm nay. Trên người cậu ấy là trang phục mùa xuân mới của Dior Homme, cổ áo có họa tiết hình học màu vàng sáng tràn ngập hơi thở nước Pháp. Thiết kế trang nhã rất phù hợp cho một tiểu thịt tươi chưa được 20 tuổi, các bạn có thể nhìn thấy viền áo được viền bằng các ngôi sao, nhìn cậu ấy đi bên cạnh Dùng Đình, làm tôi muốn nói với tiểu thịt tươi: Đến đây với chú nào!!”

Đánh giá như vậy, lập tức đưa tới các nhóm “Tiểu chuồn chuồn” công kích nhưng cũng không ít fan trung thành đang dần thừa nhận: “Tiểu thịt tươi làm cho Đình của tôi trở nên thành thục hơn nhiều QAQ lúc đầu Đình của tôi cũng là tiểu thịt tươi nha … Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chỉ có thể trên bãi cát cùng sóng trước nữa vỗ vỗ mà thôi”

Nhưng bỏ qua những yếu tố này, bạn học của Lục Dĩ Quyến lại chú ý đến một điểm khác.

Hạ Cừ Tiệt gửi tấm ảnh Lục Dĩ Quyến chụp chung với Dung Đình đến diễn đàn, “Ngọa tào, Lục Dĩ Quyến cùng Dung Đình mặc đồ đôi phải không??? Cà vạt cùng cổ áo đích thực giống nhau nha!!!”

“Ngọa tào, đúng thế thật!”

“Chờ Lục Dĩ Quyến trở về, tố ép cậu ấy khai ra!!”

Triệu Tuyết Hiên: “Nè… Chẳng lẽ mấy cậu không cảm thấy, Lục Dĩ Quyến và Dung Đình vốn nên mặc đồ đôi sao? Chẳng lẽ các cậu không thấy áp phích của bọn họ?”

Lúc này, sau khi đi hết thảm đỏ, Lục Dĩ Quyến như trút được gánh nặng trên vai, đang sóng vai cùng Dung Đình đứng ở điện ảnh cung lô mễ ai ngươi phòng khách ngoại, nhìn vào các poster của các bộ phim tham gia dự giải

Ở phía tay trái, hàng thứ tư

《 đồng độ sinh 》

Là psoter phim của hai người với một bức tường màu xám cùng với một chiếc cửa sổ màu trắng nho nhỏ

Trong hình màu lạnh là màu chủ đạo, chỉ có duy nhất một gam màu ấm là chiếc cửa sổ sọc, bên trong cửa sổ có một ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn nhưng dường như lại chiếu sáng cả thế giới. Dưới cửa số là Dung Đình đang cúi đầu ôm hôn Lục Dĩ Quyến một cách thâm tình

Chỉ là cái màu trắng kia lại như đang phân cách hai người. Hai người như đang ở hai thế giới khác nhau.

Đi tới trước poster, Lục Dĩ Quyến nhịn không được mà đỏ mặt, cậu vội ho một tiếng, “Khụ, không nghĩ tới là Tạ đạo lại chọn hình này …”

Dung Đình liếc mắt về hướng thiếu niên, lúc này bên tai cậu đã hơi hồng lên, đôi bàn tay đã có chút co lại đan vào nhau, Dung Đình không khỏi mỉm cười, quay sang nhìn tấm poster một lần nữa, chú ý hình ảnh hai người trong tấm poster, “Tấm này rất tốt, hai người sau màn đêm, còn có thể hiện là anh so với em cao hơn.”

Một câu trêu chọc nhàn nhạt, lại đem tâm trạng xấu hổ của Lục Dĩ Quyến kéo lại, cùng lúc đó đem sự thương cảm của cậu từ nội dung vở kịch biến mất, “A này, em cũng không có thấp được không? Rõ ràng là do anh phát dục quá độ.”

Dung Đình vươn tay, tùy ý hướng tới trên vai Lục Dĩ Quyến mà đặt xuống, dễ dàng thể hiện lên sự khác biệt về chiều cao của 2 người, hắn cười như không cười đáp: “Khuyết tật thứ cấp.”

“Nè nè nè!” Lục Dĩ Quyến không phục trừng mắt, cậu định tiếp tục cãi, nhưng bỗng nhiên mắt cậu híp lại, bất động thanh sắc mà lôi măng-sét của Dung Đình.

Dung Đình theo ánh mắt của cậu mà quay đầu lại, thì thấy một khuôn mặt quen thuộc đang theo hướng hai người mà đi tới

Đó chẳng phải là giám khảo của Cannes, đạo diễn trứ danh của Anh quốc, Scott Williams

“Well, Mr. Rung*” William nghiễm nhiên là vì Dung Đình mà đến, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười tà, hơi lộ ánh mắt khiêu khích khi rơi vào Dung Đình, “How do you do?*”

*Hey, ngài Rung. Cậu thế nào?

(Editor: Tên Dung Đình phiên âm ra là Rung Ting; Lục Dĩ Quyến là Lu Yizhen)

“How do you do Mr. Williams?” Dung Đình theo như lễ phép mà nắm tay ông bắt lấy, sau đó giới thiệu Lục Dĩ Quyến bên người, “This is my cooperative actor Mr. Lu.”

*Còn ông thì sao ngài Williams. Đây là diễn viên hợp tác của tôi cậu Lu

Lục Dĩ Quyến nhanh chóng đưa tay mình ra, “How do you do?”

Mặc dù biết biết bản thân mình không có danh khí cũng như là cho dù giám khảo đã xem qua danh sách diễn viên chính nhưng William rất có khả năng vẫn chưa biết cậu là ai, thế nhưng mà Lục Dĩ Quyến không nghĩ tới Williams một chút cũng không có ý muốn nhìn cậu, đầu ngón tay tùy tiện đưa ra chạm vào tay cậu lung lay một chút, rồi lực chú ý liền nhanh chóng dời về trên người Dung Đình.

Cứ như là đã trải qua mấy trăm năm, Williams dùng một loại ánh mắt như là đang giành co để đánh giá Dung Đình, khóe miệng cười cùng với bầu không khí trong hội trường hoàn toàn không thích hợp, “Đây không phải là lần đầu tiên ở Cannes, đúng không? Cậu biết không, tôi vẫn luôn nhớ kỹ cậu, cậu là diễn viên Trung Hoa tương đối xuất sắc trong những năm gần đây.”

Vừa tới đã nghe được lời tán thưởng như vậy, Dung Đình và Lục Dĩ Quyến trao đổi ánh mắt, lúc này mới hướng William mỉm cười một cách khách khí mà cũng vô cùng xa cách mà trả lời: “Phi thường cảm ơn ngài đã tán dương”

Williams biết tiếng Anh của Dung Đình không tốt nhưng cũng không trách tội, chỉ hỏi thẳng: “Tôi có thể chiếm dụng thời gian riêng tư của cậu được không? Tôi có một vài điều muốn nói, nếu như cho phép, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút.”

Đuôi lông mày của Dung Đình chậm rãi nhướn lên, lộ ra thần sắc không xác định được hiếm thấy.

Xuất đạo nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bị đạo diễn nước ngoài chủ động tiếp cận. Bởi vì công ty mấy năm trước đã huấn luyện nên tiếng Anh của Dung Đình so với các diễn viên khác thì cao hơn thế nhưng cũng chỉ là để giao tiếp vài câu, nếu William cùng hắn giao lưu về điện ảnh thì hắn sợ là phải xin lỗi.

Nhưng mà, không đợi hắn từ chối, Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên nở nụ cười, cậu dùng tiếng Trung nhỏ giọng nhắc nhở Dung Đình, “Williams ít khi mời ai vào phim của mình, đây là cơ hội khó được, không nên bỏ qua, em ở bên trong đợi anh.”

Nói xong, không đợi Dung Đình đáp lại, Lục Dĩ Quyến chủ động hướng Williams tạm biệt.

Trong hành lang đã trở nền trống rỗng, chỉ còn lại thân hình cao lớn của Williams và Dung Đình.

Khi thấy bạn nhỏ Đông Phương rời đi, Williams mỉm cười khen ngợi, hắn rất nhanh đi vào đề tài của mình, “Cậu Dung, tôi nghe từ một người bạn Trung Quốc một tin tức, nếu như tôi nghe không lầm, cậu không có hứng thú với phụ nữ, đúng không?”

Dung Đình chậm rãi nhíu mày lên mi tâm, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận, “Tôi nghĩ rằng đây là chuyện riêng của tôi, chẳng phải ngài có việc phải làm sao?

Williams câu khóe miệng, cười, bước lại gần, đưa tay chạm vào Dung Đình, nhẹ nhàng mà vuốt ve, “Người nước các cậu thích nói chuyện vòng vo … Tôi nghĩ, tôi cũng không biết tôi tìm cậu có chuyện gì, chỉ là cảm thấy người thật hấp dẫn, không hơn.”Beta: Vô ưu

Editor: Hải Nguyễn

Ánh mắt Dung Đình nhanh chóng trở nên bén nhọn, căn bản không nể mặt trở tay bóp chặt cổ tay đối phương: “Williams tiên sinh, tôi không hiểu ý của ông là gì, phim cũng đã bắt đầu chiếu, tôi nghĩ chúng ta không nên nói chuyện nữa.”

Williams cười khẽ: “Phim của câu, tôi đương nhiên sẽ cẩn thận thưởng thức, nhưng mà tôi lại có một mối quan tâm lớn hơn, liên quan đến tin tức kia của cậu…”

“Tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi.” Dung Đình sắc mặt lạnh lẽo: “Đó không phải là một tin tức chính xác.”

Nói xong, anh lập tức xoay người, về lại vị trí của mình, ngồi xuống.

Lục Dĩ Quyến thấy anh trở về, mặt mày trở nên sáng lạn: “Dung ca! Anh cùng với Williams nói chuyện gì vậy? Em nhìn hai người nói chuyện rất được nha! Có phải ông ấy…”

“Câm miệng.” Ánh mắt Dung Đình như dao lập tức phóng tới trên mặt Lục Dĩ Quyến, dường như chỉ trong một chớp mắt, nụ cười trên mặt Lục Dĩ Quyến trở nên cứng đờ. Cậu dĩ nhiên cũng chú ý đến, khí tràng cả người của Dung Đình cũng không giống với lúc nãy, ánh mắt, tâm tình, còn có bàn tay đang nắm chặt.

Lục Dĩ Quyến thử sờ lên ngón tay của Dung Đình: “Sư ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Dung Đình đại khái cũng ý thức được mình đang giận cá chém thớt, hít sâu một hơi, mặc dù không có nở nụ cười nhưng mà sắc mặt rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Anh đưa nắm tay của mình ra đằng sau: “Không có việc gì, xem phim đi.”

Lời nói của Dung Đình vừa rơi xuống, đèn trong phòng chiếu phim cũng dần dần tối lại. Trên màn hình đen dần dần hiện ra logo của nhà sản xuất.  Lục Dĩ Quyến nhìn Dung Đình lần cuối, đối phương xem ra cũng không có chuyện gì, ánh mắt lại chuyên chú nhìn màn hình lớn, tựa hồ như không muốn nói nhiều trước khi phim chiếu. Cậu cũng ngại ngùng không muốn nói, chỉ có thể quay lại, ánh mắt dừng trên màn ảnh.

Là một mảnh tối đen. Tí tách, tí tách tiếng mưa rơi, tiếng sấm trầm đục ầm ầm.

Sau đó, lời bộc bạch trầm thấp của Dung Đình vang lên.

“Cả đời của tôi, chưa từng đi qua nhiều nơi…”

Hình ảnh chuyển sáng, Triệu Doãn Trạch cưỡi xe đạp, nhanh chóng băng qua đường mòn sau trường, là giữa hè, cậu chỉ mặc một cái yếm trắng, mạnh mẽ lại không khoa trương, bắp thịt ở cánh tay dưới ánh mặt trời nóng rực lại đặc biệt trở nên rắn chắc.

Làm một người trong nước có tiếng được mời đến làm giáo khảo – Âu Vĩnh, cũng là giám khảo của hạng mục “Được quan tâm nhất”, mới vừa mở màn đã bị hình tượng của Dung Đình làm chấn động.

Từ một ngôi sao sáng của điện ảnh cho đến vai nam trẻ của truyền hình, cho tới bây giờ, trong giới điện ảnh, người đứng đầu trong thế hệ diễn viên trẻ, Dung Đình đã quá lâu không diễn qua các vai trẻ như vậy. Nhưng mà, anh vẫn như cũ biểu hiện ra được dáng vẻ của một thiếu niên tuổi hai mươi. Nụ cười nở ra, không có dáng vẻ của người trong xã hội không sạch sẽ cũng không có vẻ lão thành cứng nhắc. Dung Đình trước sau như một dùng gương mặt thành thục tạo ra phong thái của một cậu trai trẻ.

Âu Vĩnh chậc nhẹ một tiếng, còn chưa kịp xem hết cảnh tượng thanh xuân, khung ảnh đã nhanh chóng chuyển, là hình ảnh Triệu Doãn Trạch cùng với bạn học ngồi ở ghế da cũ trên xe lửa, nằm trên giường đánh bài ca hát.

Màn ảnh từ cận cảnh được kéo về phía sau, nhân vật bị lồng vào trong khung cửa sổ xe nho nhỏ, tượng trưng cho giới hạn của tuổi trẻ.

Lại chuyển cảnh, ga xe lửa màu xanh lục càng lúc càng xa, đường ray kéo dài đến cuối cùng, tuyên bố Triệu Doãn Trạch đã đi xa. Và những vô ưu vô lo trong cuộc sống, cũng trôi về cuối cùng.

“Cũng không gặp được nhiều người…”

Thành phố của những thập niên 90, trên đường chỉ toàn là xe đạp, Triệu Doãn Trạch đang phát tờ rơi giữa đường, mặc dù nóng bức vất vả, lại cố gắng đối với mỗi người đi ngang qua mỉm cười; chuyển cảnh, trên thảm cỏ xanh, anh đá một quả, bóng bay vào khung thành, một trận hoan hô cùng hò reo, Triệu Doãn Trạch cười lớn ôm hôn đồng đội.

Cuối cùng, màn ảnh chuyển đến quê hương của anh, ngày mưa mù mịt, trên lưng Triệu Doãn Trạch là một bọc hành lý khổng lồ, đi sau lưng cha, đi trên đường, hết nhìn đông lại nhìn tây. Khung hình đặc tả, ánh mắt lạ lẫm của Triệu Doãn Trạch.

“Cũng không có yêu ai.”

Giờ phút này, xuất hiện hình ảnh Hứa Do, cậu đứng trước tiệm cho thuê băng đĩa phụ đẩy xe ba bánh. Hình ảnh chuyển về phía trước, động tác của cậu đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào một điểm nào đó, lấp lánh ánh sáng, khóe miệng lộ ra một nụ cười rụt rè, nhưng lại không có cách nào che dấu tinh thần phấn chấn.

Khung ảnh chuyển động theo ánh mắt của Hứa Do, hình ảnh cậu thấy chính là Triệu Doãn Trạch thân hình cao ngất, khí chất hoàn toàn khác biệt với người trong trấn nhỏ.

Triệu Doãn Trạch với cậu bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao thoa.

Lúc Triệu Doãn Trạch vừa đi, quay đầu lại nhìn Hứa Do, tên phim từ dưới màn ảnh dần dần hiện lên, Đồng độ sinh.

Âu Vĩnh nhanh chóng ý thức được, toàn bộ lời bộc bạch, kỳ thật hoàn toàn là hình ảnh trái ngược, Dung Đình ở bên trong lời bộc bạch hoàn toàn khác với bên trong phim. Có thể là ám chỉ hướng đi tiếp theo của câu chuyện, không thuận theo ý người.

Lòng hiếu kỳ của ông ngay lập tức dâng lên, nhân vật chính Triệu Doãn Trạch trong màn ảnh, từ sắc màu ấm của đô thị với tiết tấu sinh hoạt nhanh, đã bị kéo về trấn nhỏ với sắc màu lạnh lẽo trong không khí, mỗi một khung cảnh đều kéo dài, tiết dầu dần dần chậm lại. Như bình tĩnh trước bão táp, có rất nhiều bí ẩn không muốn người ta biết được, ẩn giấu đợi một ngày bùng lên.

Nhạc phim du dương vang lên, là hợp tấu giữa dần cello và violon. Trong giai điệu, tiết tấu, sinh hoạt của hai nhân vật chính dần dần được mở ra.

Một bên, là Triệu Doãn Trạch bị cha khuyên nghỉ học. Lúc này, anh mới biết được cha đang sa lầy trong cờ bạc, đã mang nợ nặng nề, không có cách nào cho anh tiếp tục đi học; mà bên kia, là cuộc sống yên tĩnh của Hứa Do, mỗi ngày ở trong căn nhà nhỏ bé đằng sau tiệm cho thuê băng đĩa, ngày qua ngày lẻ loi một mình.

Tính cách của Triệu Doãn Trạch quá hướng ngoại, cởi mở, làm cho Âu Vĩnh khó đoán được làm thế nào mà anh có thể yêu Hứa Do, nhưng mà…Mỗi khi khung ảnh chuyển đến đoạn Lục Dĩ Quyến, Âu Vĩnh đều không nhịn được cười lên một tiếng. Cậu trai này thật sự quá trẻ trung rồi, mặc dù trên màn ảnh vẫn đủ thong dong nhưng vẫn mang hình hài của đứa trẻ. Ông có chút ác ý phỏng đoán, không biết người Âu Mĩ không phân biệt được tướng mạo phương Đông sau khi xem phim có hoài nghi Dung Đình luyến đồng hay không?

Bài hát đầu phim ở thời điểm cha của Triệu Doãn Trạch bối rối kết thúc. Tâm tình hơi thả lỏng của Âu Vĩnh lại lập tức treo lên.

Người đánh bạc chính là một đường sa lầy không thể buông bỏ, cha của Triệu Doãn Trạch liều mạng chạy trốn, dáng vẻ chật vật so với hình tượng đầu đội trời chân đạp đất của Triệu Doãn Trạch thật sự kém quá xa, rất nhanh, người phía sau đuổi tới càng gần, người đòi nợ thậm chí còn dẫn theo chó to hung dữ. Hoảng hốt chạy loạn, phụ thân của Triệu Doãn Trạch hét lớn một tiếng, thả người vào dòng sông.

Là một cảnh đặc tả đột ngột.

Tâm của tất cả người xem đều bị buộc chặt. Hiển nhiên, cha của Triệu Doãn Trạch căn bản không biết bơi, ông ta quẫy hai cái rồi chìm xuống, trên mặt nước đen hiện lên những ánh đèn pha liên tiếp. Hình ảnh nhòe dần ra, hôm sau, Triệu Doãn Trạch ôm di ảnh của cha, đi qua cả con đường.

Âu Vĩnh xem đến đây nhịn không được giơ cổ tay lên nhìn, mở màn cũng đã được mười phút rồi. Ông hoàn toàn không nghĩ tới, bộ phim này của Tạ Sâm lại chọn dùng kỹ thuật biên tập đặc sắc như vậy. Thời gian trôi qua lặng yên không một tiếng động, ông cũng không cảm thấy phim nhàm chán. Ngược lại, sau phút thất thần ngắn ngủ, ông lại nhanh chóng hòa nhập vào trong tác phẩm. Mặc dù là đưa linh cữu đi, nhưng trên mặt Triệu Doãn Trạch không có lấy một giọt nước mắt, chỉ có hốc mắt ửng đỏ, cùng với gương mặt bình tĩnh, dắt díu người mẹ đang mắng chửi của mình. Người trẻ tuổi với gương mặt hào sảng tươi cười ở mở màn đã không còn nữa, chỉ con lại một bầu trời mù mịt, một đôi mắt bướng bỉnh lạnh lẽo.

Là người lao động duy nhất trong nhà, Triệu Doãn Trạch nhanh chóng tìm một công việc ở trấn trên, nhưng cũng không kịp đợi lương, sống chết đòi ông chủ trả lương theo tuần. Mỗi ngày cuối tuần, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi anh đều phải đối mặt với những con nợ bài bạc của cha, nếu tiều lương không đủ, sẽ chỉ còn chút tiền lẻ. Anh chỉ có thể bàn với mẹ, đem mấy thứ trong nhà ra bán lấy tiền.

Áp lực tinh thần quá lớn làm cho nhân vật Triệu Doãn Trạch lần nữa xảy ra chuyển biến. Anh có oán, chỉ là không nói, mỗi một lần tiễn mấy chủ nợ cờ bạc của cha về, đều ngồi trước di ảnh của cha một hồi lâu. Ánh mắt lạnh thấu xương xuyên qua màn hình chạm đến đáy lòng của toàn bộ khán giả đang ngồi ở hiện trường, tất cả đều rung động. Mà cuối cùng, thời điểm đi ngang qua tiệm cho thuê băng đĩa đã rất quen thuộc, có một ngày đột nhiên đi vào. Trong lòng anh biết rõ, ngày mai chính là chủ nhật, phải trả tiền, sẽ nghe mẹ phàn nàn và mắng chửi. Mà Hứa Do luôn ngồi trước cửa sổ thủy tinh, ánh mắt kiên định lại bao dung khiến anh không tự chủ được nghĩ đến cảng biển tránh gió.

Lúc người xem bắt đầu phát hiện ra hạt mầm trong đoạn tình cảm này mà kích động thì Âu Vĩnh vẫn không khỏi cười tâm cơ của Tạ Sâm. Các đĩa phim tựa như chỉ là tùy ý sắp xếp, nhưng kỳ thật là ẩn dấu không ít ý nghĩa ẩn dụ của Tạ Sâm.

Hiện tại sống ở chốn phồn hoa, phim ảnh trở thành cảng tránh gió trước hiện thực thảm khốc của mọi người. Thế giới trong phim ảnh bị nhuộm một thứ màu sắc quá đẹp đẽ, giống như một loại mê dược, nó vừa có thể đem đến cho sinh hoạt bình đạm của mọi người một chút tốt đẹp, cũng có thể che lấp hiện thực không hoàn mỹ.

Từ lần đầu tiên hai người ở tiệm băng điểm gặp mặt, càng về sau, Triệu Doãn Trạch gần như không không chế được bước chân của mình, tình cảm của hai người dần dần trồi lên khỏi mặt nước.

Âu Vĩnh sắc bén phát hiện, mặt dù cảnh vật trong tiệm băng đĩa có chút đơn điệu, nhưng hai nam chính ở trong phòng nhỏ đối diễn lại có sức dãn mười phần. Từ lúc vừa bắt đầu đến mập mờ khiêu khích lẫn nhau, đến khi Triệu Doãn Trạch dỡ xuống phòng bị trong lòng, có can đảm ở trước mặt hứa do hoàn toàn bộc lộ tâm tình. Ông cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, Dung Đình lại có thể nhận một bộ phim đồng tính, thậm chí còn liên tiếp thể hiện ra gương mặt cuồng loạn cùng với cảm xúc rất tối kỵ để lộ trước mặt người khác – tự ti. Đương nhiên, lúc này ông thể nào nhớ đến tên của diễn viên mới, biểu diễn rất có khuôn khổ, từ mơ hồ cố ý đợi chờ Triệu Doãn Trạch cho đến lặng lẽ bao dung và trấn an, đều biểu đạt rất đúng.

Nhất là lúc Hứa Do biết được Triệu Doãn Trạch không cách nào trả được số nợ đánh bạc quá lớn, lập tức quyết định, bán cửa tiệm băng đĩa và nhà của mình, thay anh trả nợ.

Quả quyết như thế, hành động nam tính như thế.

Lục Dĩ Quyến mang theo nội tâm mạnh mẽ và thể chất hơi nhỏ bé và yếu ớt  kết hợp hoàn mỹ trong một người. Ở trong con người nhỏ bé cũng có thể tạo ra được một thứ năng lượng mạnh mẽ. Mặc dù cậu yêu người đồng tính, nhưng không có nghĩa là cậu trở thành một kẻ phụ thuộc.

“Em thay anh trả nợ, như vậy anh chỉ thiếu nợ mỗi mình em thôi.”

Hứa Do vẫn luôn nhớ rõ Triệu Doãn Trạch từng nói…anh oán giận, vì sao mà anh không làm một cái gì lại thiếu nợ toàn bộ thế giới. Mà hôm nay, Hứa Do giúp anh không thiếu nợ toàn thế giới, chỉ là anh vĩnh viễn không có cách nào chia rẽ bọn họ. Triệu Doãn Trạch rốt cuộc đã hiểu. Hiểu tình cảm của Hứa Do, cũng hiểu được lòng mình. Đáng tiếc, tiền của Hứa Do cũng không trả hết được số nợ đánh bạc khổng lồ, trả hết tiền, còn có lãi.

Bọn họ bắt đầu bỏ đi. Cưỡi một chiếc xe đạp lang thang. Phương tiện để đi về phía trước đơn giản và yếu ớt như thế, dường như ngay từ đầu đã ám chỉ, bọn họ căn bản không đi được xa.

Hai lần liên tiếp suýt chút nữa bị người đòi nợ đuổi tới, trốn khỏi cuộc truy đuổi, trốn khỏi xã hội, rất nhanh bọn họ cũng không còn tiền nữa, chấm dứt một giai đoạn cuồng hoan vành tai chạm tóc mai. Triệu Doãn Trạch đắp lại chăn cho Hứa Do, lặng lẽ đi khỏi nhà nghỉ nhỏ mà bọn họ đang ở. Anh một mình đạp xe đạp của hai người bọn họ. Sắc vàng nắng trong rừng, lúc Triệu Doãn Trạch bị người truy đuổi hành hung thì trong phim lần nữa vang lên lời bộc bạch.

“Tôi tự hỏi cả buổi tối làm thế nào để từ biệt Hứa Do, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào cùng cậu ấy nói câu tạm biệt…Có lẽ, lúc tôi rời đi, đã chuẩn bị tinh thần vĩnh viễn không gặp lại nữa.”

Tất cả người xem đều không thể nào nghĩ được, Triệu Doãn Trạch lại chết như vậy. Chết ở trong tay mình, chết trong mối nợ còn thiếu chút đỉnh. Hứa Do ngã thẳng về phía trước, tâm tình của tất cả mọi người đều theo động tác của Hứa Do trượt thành một vòng cung.

Tạ Sâm dường như cũng không cam lòng để mọi người ở đây tan nát cõi lòng, theo trong ghi chép của Hứa Do có một câu “Chúng ta là bạn bè.”  Rồi lại đến hình ảnh ngã xấp xuống bên cạnh xe đạp. Âu Dương Lộ Lộ dường như không có cách nào dùng lý trí thưởng thức bộ phim này, nước mắt của cô không ngừng chảy ra. Cho đến khi hình ảnh Hứa Do một người, một xe đẩy cùng với tiệm băng đĩa ở phía xa.

Phim kết thúc.

Dung Đình hít sâu một hơi, bộ phim này thật sự bị đè nén quá nhiều…Ngay cả bản thân anh cũng không nghĩ đến hiệu quả cuối cùng lại như vậy. Nhưng mà, chỉ là một sự tối tăm ngắn ngủi. Phần cuối phim lại không như những phim khác, trực tiếp trên màn hình đen hiện ra dàn cast. Màn ảnh lớn lần nữa hiện lên hình ảnh. Dung Đình có chút nhíu mày, không khỏi có chút kinh ngạch…Phim nhựa dự thi này, cũng chiếu hậu trường?

Nhưng mà, ngoài dự đoán của mọi người.

Trên màn ảnh lớn như vậy, lần thứ hai xuất hiện thân hình của Lục Dĩ Quyến. Cả bộ phim quay ngược, khung cảnh thứ ba, ở trong phòng ghi chép, một mình Hứa Do ngồi. Không có một câu giải thích vì sao cậu lại ngồi ở đó, cũng không có bất kỳ phụ đề nào giải thích tại sao có phân cảnh này. Chỉ là một mình cậu ở giữa màn ảnh mà thôi. Trong khung hình, bả vai Hứa Do có vẻ cứng ngắn, mỗi một chỗ trên cơ thể cũng khẩn trương gần như kéo căng. Cậu mím môi, không nói một lời, cô quạnh đến dọa người.

Đó là một cảnh dài, nếu không phải cậu thỉnh thoảng chớp mắt, mọi ngươi đều nghĩ rằng đây là một bức ảnh tĩnh.Qua chừng nửa phút, lúc Hứa Do vẫn ở trong trạng thái như vậy, bên phải khung hình bắt đầu chạy lên danh sách diễn viên cùng với nhân viên. Mà cậu vẫn cứ ngồi một mình. Cho đến khi danh sách đã chạy xong, Hứa Do vẫn như cũ ngồi không nhúc nhích.

Đạo diễn và diễn viên có kinh nghiệm ở đây bắt đầu tính toán thời gian, đã gần được năm phút, nhân vật trong màn ảnh vẫn không nhúc nhích bảo trì một tư thế, này…làm sao có khả năng?!

Nhưng mà, ngay lúc mọi người sắp mất hết kiên nhẫn. Hình ảnh của Hứa Do, rốt cuộc cũng có biến hóa. Khóe mắt của cậu im lặng rơi xuống một giọt nước mắt, ngay lập tức, cậu giơ tay lên, lau đi giọt nước mắt này. Rồi sau đó, cậu nhẹ nhàng đứng lên, đi ra khỏi khung hình.

Tất cả mọi người đều vì sự sắp đặt của phần cuối mà khiếp sợ. Nhưng cũng như một nghi thức rửa tội, mọi người bỗng nhiên hiểu được hàm nghĩa của khung cảnh cuối cùng này. Trong lòng Hứa Do là sự đau khổ to lớn, cậu oán giận Triệu Doãn Trạch bỏ đi, bởi vậy lại càng khó có thể vượt qua, cũng không muốn lộ ra vẻ thương cảm nào. Cả quá trình hình ảnh cứng ngắc vừa rồi chính là quá trình đấu tranh nội tâm.

Mà kết quả cuối cùng, chính là một giọt nước mắt.

Cậu không có cách nào không thương anh. Cho nên, Đồng độ sinh có nghĩa là… “Thời điểm tôi với người ở cùng nhau, tôi sống. Sau khi người rời đi, tôi chỉ là một cái xác không hồn mất đi tình cảm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.