Ảnh Đế Thành Song

Chương 40



Beta: Vân

Editor: Hải Nguyễn

Lòng bàn tay trống rỗng.

Thoáng cái, trong lòng Lục Dĩ Quyến liền luống cuồng, cậu nhìn chằm chằm tay mình một giây, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, “Dung ca…em..”

“Nhanh đi nhận giải đi.” Dung Đình cực kỳ thong thả mỉm cười một cái, tuy thoạt nhìn có chút miễn cưỡng nhưng Lục Dĩ Quyến lại từ ánh sáng trong đôi mắt của anh mà thấy được sự chân thành.

Giống như lo lắng như vậy cũng không thể ủng hộ Lục Dĩ Quyến, Dung Đình bắt đầu vỗ tay đứng lên, giang cánh tay ra, ý bảo Lục Dĩ Quyến ôm anh một cái.

Tất cả máy ảnh đều hướng về hai người, Lục Dĩ Quyến dường như cũng là xuất phát từ bản năng phối hợp mỗi động tác của Dung Đình, cậu đưa tay, dùng sức ôm lấy Dung Đình nhưng căn bản lại không dám buông ra, giống như chỉ cần cậu buông tay, cậu sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn mất đi Dung Đình.

Nhưng Dung Đình chỉ là vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu, “Mau đi đi, đây là giải thưởng em xứng đáng có được, đừng nghĩ nhiều…”

Lục Dĩ Quyến gắt gao túm lấy áo khoác của Dung Đình. Mà Dung Đình thì chỉ một lát sau đã dùng sức đấy cậu từ trong lòng ra, “Dĩ Quyến, em đã diễn rất tốt, đi nhận giải thưởng này trở về đi.”

Trong nháy mắt, Lục Dĩ Quyến cảm thấy nước mắt của chính mình muốn chảy ra, cậu liều mạng nhìn xuống nhưng mà vành mắt đỏ gắt, nhìn chằm chằm vào Dung Đình.

Dung Đình bình thản mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn không dừng lại trên khuôn mặt của Lục Dĩ Quyến quá nhiều, anh lần nữa vỗ vai cậu rồi ngồi xuống, ngay sau đó, Tạ Sâm cũng đứng lên, ôm chầm lấy Lục Dĩ Quyến: “Tốt lắm chàng trai, đi thôi, chúng ta đều vì cháu mà kiêu ngạo.”

Cho đến lúc này, Lục Dĩ Quyến mới không thể không chậm rãi đi xuống hàng ghế ngồi, lên sân khấu.

Mà cho đến khi cậu rời đi, nụ cười trên mặt Dung Đình mới sụp đổ một chút.

Trên sân khấu, bóng hình của Lục Dĩ Quyến xa xôi lại rõ ràng, ánh đèn chiếu vào mặt cậu, ngũ quan vốn đã xinh xắn lại trở nên vô cùng mê người. Giờ phút này, bất kể người ngoại quốc có thể phân biệt được yêu thích gương mặt của cậu hay yêu thích vẻ bề ngoại của cậu cũng không quan trọng.

Bởi vì mỗi người, đều đang nhìn cậu trên sân khấu.

Đây là đặc quyền của người thắng.

Mà trong nội tâm Dung Đình biết rõ, Lục Dĩ Quyến trên sân khấu, cũng không quan tâm đến những người ngồi dưới khán đài.

Từ trên kia nhìn xuống, chỉ có thể thấy được người đông nghìn nghịt nhưng không thấy mặt, không có ánh sáng nào chiếu lên cho kẻ thất bại cả.

Tay của Dung Đình ở bên người, nắm thành một quả đấm, trên đời này không ai hiểu được sự thất bại của anh, mà anh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới được có một ngày, đối mặt với thất bại, anh thế nhưng lại muốn chạy trối chết.

Trên sân khấu, Lục Dĩ Quyến yên lặng một chút rồi mới bắt đầu cảm ơn. Cậu thật sự còn rất trẻ. Trẻ đến nỗi trên con đường trưởng thành cậu không gặp được bao nhiêu người, cho nên câu trở thành người phát biểu cảm nghĩ ít nhất đêm hôm đó.

Lục Dĩ Quyến vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng cũng đã muộn.

Đối với chỗ ngồi bên cạnh trống không, tâm tình Lục Dĩ Quyến chìm xuống đáy cốc. “Tạ đạo, Dung ca đâu rồi?”

“Không biết, chắc là đi toilet.”



“Báo cảnh sát! Còn thất thần ở đây làm gì? Mau báo cảnh sát đi!”

Trong quán bar, Thiệu Hiểu Cương tức đến không thở nỗi đi lui đi tới trong phòng.

Không ngờ Dung Đình sau khi Lục Dĩ Quyến nhận giải liền biến mắt ở trong phòng chiếu. Mọi người trong đoàn đợi anh nửa giờ cũng không thấy người đâu. Làm cho mọi người sốt ruột nhất là, điện thoại Dung Đình lúc đầu vẫn gọi được, nhưng không có người nhận, sau đó thì không gọi được nữa.

Tạ Sâm là người bình tĩnh nhất, cũng là người quen với Dung Đình lâu nhất, ông thấy không thể tìm thấy được Dung Đình thì cho mọi người về khách sạn trước, “Dung Đình không phải là con nít, bản thân cậu ta có chừng mực, chuyện như vậy xảy ra, tâm tình của cậu ta cũng không tốt, muốn ra ngoài đi dạo cũng là chuyện bình thường.”

Trừ bỏ Tần Văn Kiệt cao ngạo trước sau như một không có phản ứng gì, những người khác đều hữu ý vô tình liếc nhìn Lục Dĩ Quyến. Lục Dĩ Quyến xấu hổ không làm gì được, trong nội tâm lại cố tình khó chịu hơn bất cứ người nào khác.

Cho đến khi về đến khách sạn, Tạ Sâm nói chuyện với Thiệu Hiểu Cương thì trợ lý của Dung Đình mới trở nên cực kỳ khẩn trương.

Lần này lại có thể làm cho người phụ trách truyền thông Tôn Vũ Kỳ phản ứng lại, nhưng mà cô quan tâm không phải là chuyện Dung Đình đang mất tích, cô vỗ vỗ đầu, mắng mấy câu thô tục, nói tiếp: “Không biết khi về nước sẽ chịu cay nghiệt thế nào, không được, tôi phải đi liên hệ với truyền thông trước, khống chế dư luận.”

Tiểu Hách và Lục Dĩ Quyễn có quan hệ khá tốt, cũng không quên nói tiếng chúc mừng, sau đó mới hỏi Thiệu Hiểu Cương, “Anh Thiệu, Dung lão sư vẫn luôn tắt máy, làm sao bây giờ?”

Ánh mắt oán hận của Thiệu Hiểu Cương như muốn lăng trì khuôn mặt Lục Dĩ Quyến, trong cơn giận dữ cũng không dám nỗi bão với ảnh đế vừa mới lên, chỉ có thể tung chân đá bàn trà, đuổi Tiểu Hách đi báo cảnh sát.

Nhưng mà, đến giờ phút này, Lục Dĩ Quyến lại càng bình tĩnh hơn bao giờ hết.

“Chị Tôn, chị đừng vội, tin tức áp cũng không được, chắc chắn ngày mai sẽ có báo đăng, chị nên tìm một số truyền thông có quan hệ tốt, tranh thủ hẹn ngày mai phỏng vấn, vừa trở về có thể xuất hiện tốt nhất, giúp đỡ nói tốt là được.”

Tôn Vũ Kỳ dù sao cũng là người chuyên nghiệp, Lục Dĩ Quyến nói một câu cô liền có thể lập tức suy nghĩ, “Tôi biết rồi.”

“Tiểu Hách, cậu cũng đừng báo cảnh sát, cho dù người Pháp không biết Dung ca, nhưng “Đồng độ sinh” sẽ chiếu phim tại Pháp, đừng tuôn tin tức gì ra ngoài.”

Thiệu Hiểu Cương vừa nghe đến đó liền bốc hỏa, “Ngài Lục! Mặc dù ngài đã là ảnh đế Cannes, nhưng không có nghĩa ngài có thể hoa chân múa tay với công nhân viên trong phòng làm việc của tôi. Hiện tại chúng tôi đang phải xử lý chuyện cá nhân của Ngài Dung, xin ngài tránh một chút!”

Nói xong, anh ta cương quyết ra lệnh cho Tiểu Hách, “Hiện tại báo cảnh sát đi!”

“Không được báo!” Lục Dĩ Quyến vẫn luôn ôn hòa lần đầu tiên sa sầm mặt, đứng ở trước mặt Thiệu Hiểu Cương mặt lạnh giằng co.

Thiệu Hiểu Cương nổi giận, “Lục Dĩ Quyên! Tôi cảnh cáo cậu, cậu không nên được đằng chân lân đằng đầu! Tôi đã sớm nhìn ra lúc cậu ở chung với Dung Đình không có hảo tâm rồi! Cậu đừng tưởng rằng trở thành ảnh đế sẽ có cái gì hơn người, tôi nói cho cậu biết! Dung Đình sẽ không tha thứ cho cậu!”

Lục Dĩ Quyến cắn chặt răng, hàm dưới dùng lực đến phát run, cậu gắt gao nhìn chăm chăm vào Thiệu Hiểu Cương, “Không thể nào! Không cho phép anh báo cảnh sát! Hiện tại theo tôi ra ngoài cùng nhau tìm Dung Đình!”

“Tìm cái rắm!” Thiệu Hiểu Cương chặn phía trước Lục Dĩ Quyến, “Nếu như Dung Đình có chuyện gì xảy ra, căn bản cậu không chịu nổi được trách nhiệm này!”

Lời của anh ta vừa dứt, cảm giác sau lưng áo bị nắm chặt, thân thể của anh ta không khống chế được bị người hung hăng lôi về phía sau, ngay lập tức, một đôi tay nắm chặt cổ áo, mạnh mẽ đẩy anh ta vào vách tường.

“Tôi cho anh biết!” là Lục Dĩ Quyến, đáy mắt cậu hằn lên những tia máu đáng sợ, “Dung ca không có việc gì!”

Lưng của Thiệu Hiểu Cương dán vào mặt tường lạnh như băng phía sau, hai tay giơ lên theo bản năng, ý bảo Lục Dĩ Quyến không cần làm loạn.

Ánh mắt lạnh băng của Lục Dĩ Quyến nhìn chằm chằm vào Thiệu Hiểu Cương, tay đang nắm lấy cổ áo Thiệu Hiểu Cương cũng chậm rãi siết lại, “Anh làm người đại diên, không chú ý đến động tĩnh của nghệ sĩ, không biết trạng thái của nghệ dĩ, làm cho nghệ sĩ bảy năm không nhận được một giải thưởng!! Anh ngoài trừ biết báo cảnh sát, còn làm được gì!!”

Nói xong, Lục Dĩ Quyến buông tay, quay đầu kêu Tiểu Hách, “Theo mình ra ngoài tìm anh ấy!”

Tiểu Hách không chút do dự đuổi kịp bước chân Lục Dĩ Quyến, ra khỏi phòng. Thiệu Hiểu Cương nhếch nhác ở phía sau kêu Tiểu Hách hai lần, nhưng mà Tiểu Hách vẫn không dừng bước, ngược lại càng chạy nhanh hơn, cuối cùng sánh vai đồng hành với Lục Dĩ Quyên.

Lục Dĩ Quyến nhìn Tiểu Hách, Tiểu Hách lập tức cười nịnh nọt, “Ảnh đế Lục, mình đi với cậu!”

“Tiểu Hách…” Lục Dĩ Quyến nhíu mày lại, nhưng rất nhanh, lộ ra một biểu tình có vài phần bất đắc dĩ cùng bất lực, “Đừng gọi mình như vậy, trong lòng mình rất khó chịu.”

Tiểu Hách sững sờ, cẩn thận nhìn lại sắc mặt của Lục Dĩ Quyến, “Cậu mất hứng? Làm gì mà mất hứng!  Tôi cũng đã xem phim rồi, cậu diễn rất tốt, không thua gì Dung ca nhà chúng ta!”

Lục Dĩ Quyến có chút bực bội bước nhanh chân, quẹo vào thang máy, “Không…Mình với Dung ca không giống nhau. Dung ca dựa vào hành động của anh ấy miêu tả nhân vật, mình lại dựa vào chính bóng dáng của mình.”

Cậu nói xong, thái độ cứng ngắc khi đối mặt với Thiệu Hiểu Cương vừa rồi dần dần mềm xuống, cả người tràn ngập vẻ mất mát, mắt cậu nhìn vào cúp Cannes vẫn y nguyên trong tay, ánh sáng trong mắt dần ảm đạm xuống.

Tiểu Hách không hiểu nhiều về chuyện biểu diễn, nghe Lục Dĩ Quyến nói như vậy thì không nói bậy nữa. Dù sao với Tiểu Hách mà nói, một bên là sếp, một bên là bạn, ủng hộ cái nào cũng sai.

Thang máy đến tầng một.

Hai người bước ra cùng nhau.

Ánh mắt Tiểu Hách có chút mê mang nhìn Lục Dĩ Quyến hỏi: “Cậu muốn đi đâu tìm Dung ca?”

Lục Dĩ Quyến cười khổ, “Mình cũng không biết…Nhưng mà, hay là trước cứ đi tìm xem.”

Cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mắt nhìn vào tin nhắn mình gửi cho Dung Đình, không có một trả lời nào.

Cậu tiếp tục nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Mình nhớ cậu có phần lớn số liệu của Dung ca? Cậu đi xem một chút, anh ấy có mua vé máy bay hay không.”

Đây cũng không phải là lần đầu Dung Đình tới Cannes, nhưng Lục Dĩ Quyến lại là lần đầu tiên. Cậu ra khách sạn, lên đường cái có chút mê mang.

Nhưng mà suy nghĩ của Lục Dĩ Quyến cũng xem như rõ ràng, Dung Đình không có hứng thú bất lương nào, vì bảo vệ hàm răng, chăm sóc thanh quản, duy trì hình tượng, anh chưa bao giờ hút thuốc, nhưng vì những áp lực nặng nề hoặc là nguyên nhân khác, Dung Đình lại có sở thích sưu tầm rượu. Cậu suy nghĩ, lấy điện thoại tra google quán bar gần đó, trong lúc Tiểu Hách kiểm tra vé máy bay, Lục Dĩ Quyến đi đến quán bar dưới mặt đất của một khách sạn trước.

Sương mù lượng lờ, âm thanh rung động không ngừng lặp lại khiến màng tai Lục Dĩ Quyến ẩn ẩn đau.

Nhưng cậu đi một vòng lớn lại không có được gì.

Ra khỏi quán bar, Tiểu Hách đi lên đón, “Không mua vé máy bay, cũng không đặt khách sạn.”

Lục Dĩ Quyến nhẹ nhàng thở ra, “Không chạy loạn là tốt rồi…Vậy cậu tra hòm thư và Microblogging của anh ấy xem thử, xem có thể thấy địa chỉ IP hay không.”

“Được.”

Tiểu Hách bên cạnh nhanh chóng tìm kiếm, đợi đến khi Lục Dĩ Quyến lục tìm hết các quán bar lân cận, cậu cũng cho Lục Dĩ Quyến một đáp án vừa lòng. “Đã có địa chỉ IP, nhưng mà Baidu không tìm kiếm được cái đó!”

“Không có việc gì, để mình!” Lục Dĩ Quyến quả thực hưng phấn, cứng nhắc mang theo Tiểu Hách nhờ những người Pháp đi qua đường hỗ trợ tra IP.

Đối với ánh mắt hoài nghi của đối phương, Lục Dĩ Quyến nhanh chóng giơ cúp trong tay mình lên. “Tôi, tôi nam diễn viên xuất sắc nhất của Cannes năm nay! Trước khi trao giải, tôi với bạn gái cãi nhau, hiện tại tôi muốn bù đắp lại cho cô ấy! Nhất định phải giúp tôi kiểm tra!”

Người Pháp lãng mạn lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc đến ngây người, không nói lời nào giúp lấy được địa chỉ cục thể.

Lục Dĩ Quyến nhìn chằm chằm vào bản đồ đối phương đưa ra, con mắt lập tức sáng lên! Là bãi biển, là bãi biển lần trước hai người cùng đi!”

“Cảm ơn đã giúp đỡ!” Lục Dĩ Quyến cúi đầu thật sâu, túm lấy Tiểu Hách liền gọi xe, thẳng đến bãi cát.

Vào đêm

Bờ biển nước Pháp yên tĩnh lạnh lùng.

Sóng biển từng đợt đánh vào bờ cát, sau khi thủy triều xuống, bãi cát lưu lại dấu vết sóng biển đi qua.

Lục Dĩ Quyến không để ý đến hình tượng, thoát khỏi giày da bít tất, chân không chạy trên bờ biển, “Dung Đình!!!Dung Đình!!!!!”

Cậu hô to thành tiếng, âm thanh cô độc quyện vào với sóng biển, vọng lại.

Nhưng không đợi cậu hô lên lần thứ hai, một cánh tay che trên miệng cậu.

“Chê anh không đủ nổi sao?”

Mang theo sự ướt mặn của nước biển, nhưng lại là một lòng bàn tay nóng hổi quen thuộc.

Lục Dĩ Quyến cảm giác tim mình cũng lỡ hai nhịp.

Cậu sửng sốt chớp mắt một cái, quay mạnh người lại, ngay sau đó đập vào mắt chính là lồng ngực bằng phẳng của Dung Đình, cơ bụng rắn chắc, hai chân thon dài còn có quần bơi phía dưới bao quanh…Lục Dĩ Quyến cứng, sau đó thối lui một bước, lần nữa dò xét từ trên xuống dưới Dung Đình một lần.

Sau một lúc lâu, cậu mới lắp bắp mở miệng: “Anh…Anh đi bơi…? Anh bỏ lễ trao giải Cannes để chạy đi bơi???????!!!!!!!!

Dung Đình từ chối cho ý kiến.

Lục Dĩ Quyến đột nhiên nổi giận, “Ngọa tào!!!! Anh có biết lão tử đây tìm anh sốt ruột lắm không!!!!Anh có biết em sắp điên rồi không!!!!!Anh có biết em nghĩ anh sẽ không bao giờ gặp anh nữa, nghĩ anh sẽ chán ghét em, nghĩ đến cả anh cũng tin là em âm thầm giở trò quỷ để lấy được giải thưởng ảnh đế vô liêm sỉ này!!!”

Cậu nói xong, hung hắng ném cúp lên trên bờ cát.

Nhưng mà, Dung Đình cũng chỉ thở dài một hơi, ngồi xổm người xuống, giúp Lục Dĩ Quyến nhặt cúp lên, không có nhìn quá nhiều cái cup đáng lẽ ra nên thuộc về anh, mà là trực tiếp trả lại trong tay Lục Dĩ Quyến, “Vậy em xem như anh cố ý là tốt rồi.”

Lục Dĩ Quyến bế tắc, tất cả cảm xúc nóng giận trong nháy mắt tan biến, ngược lại còn có chút đau lòng.

Cậu chậm một nhịp mới nhận lấy cúp, bả vai thuận theo cả người sụp xuống, hình như không tìm ra được cái gì để chỉ trích Dung Đình nữa.

“Vây…vậy anh còn có thể cố ý làm một số chuyện khác, biến mất một lần nữa cũng được, đánh em, mắng em cũng được. Chỉ cần anh không tức giận, muốn làm cái gì cũng được…” Lục Dĩ Quyến cúi đầu, cố gắng kiềm chế giọng nói nghẹn ngào của mình, “Sư huynh, anh đừng khó chịu, cho tới bây giờ em cũng không muốn nhận giải thưởng này, so với mọi người em còn mong anh nhận giải thưởng hơn, nếu như lúc trước em biết có thể nhìn thấy anh trở thành ảnh đế của bộ phim này, em sẽ không nhận phim này…sư huynh, thật xin lỗi.”

Nhưng dường như Dung Đình không để ý đến lời giải thích của Lục Dĩ Quyến, anh chỉ thản nhiên nhìn cậu, sau đó hỏi: “Biết bơi không? Mua quần bơi rồi đi theo anh.”

Lục Dĩ Quyến mê mang lắc đầu, “Em, không biết bơi.”

Dung Đình ừ một tiếng, cũng không có cảm xúc gì lắm, chỉ là gật đầu, “Được rồi, không biết bơi, em chờ anh một lát đã, để cho anh…giải tỏa chút đã.”

Nói xong, anh quay đầu, đi thẳng vào trong nước biển.

Tay chân Lục Dĩ Quyến luống cuống ôm cúp, đợi ở tại chỗ, cậu nhìn Dung Đình càng ngày càng đi xuống vùng biển sâu, sau đó lặn xuống một cái, không còn thấy người nữa.

Lúc đầu còn nhìn thấy một người ngụp lên ngụp xuống, nhưng càng về sau, Lục Dĩ Quyến không còn nhìn thấy anh nữa.

Trong lòng cậu bắt đầu có chút khủng hoảng.

So với việc không báo trước rời đi, đáng sợ hơn chính là bạn trơ mắt nhìn người ta biến mất trong chính tầm mắt của mình.

Lục Dĩ Quyến cũng không để ý cái gì nữa, đem cúp trên tay ném về phía Tiểu Hách đang đứng đợi bọn họ ở phía xa xa, trực tiếp chạy xuống biển.

Cậu đè nén cảm xúc muốn la to, trong lòng liều mạng niệm Phật.

Không biết khoảng cách xa như thế Phật có thể phù hộ cho bọn họ hay không, chỉ cần Dung Đình không có chuyện gì, cho dù anh thật sự trách cậu, cậu cũng không để ý.

Cho đến khi nước biển đã đến ngang eo.

Quần ướt nhẹp hoàn toàn bọc lấy Lục Dĩ Quyến, sức nặng của nước làm cho chân cậu như làm bằng chì, hơn nữa còn có lực cản của sóng biển, cậu bước đi một bước cũng cảm thấy khó khăn.

Trong một lúc do dự giữa việc cởi quần rồi đi tiếp, hay là trở về tìm người cứu hộ.

Lục Dĩ Quyến lập tức cởi dây lưng quần xuống.

Nhưng mà, cùng lúc đó.

Đột nhiên có một lực kéo cậu chìm xuống.

Chân cậu bị trượt, cả người không khống chế được nữa.

Nhưng mà, trong lúc Lục Dĩ Quyến theo bản năng muốn đứng dậy, một luồng dưỡng khí cậu đang chờ đợi, đột nhiên dán vào môi cậu, tràn vào.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Giải thích 1: Bởi vì nguyên bản tính toán cho  « cùng độ sinh »  bình ủy hội giải thưởng lớn tại lục dùng quyến chi hậu mới ban, nội dung vở kịch sẽ cắt đứt quan hệ, cho nên đổi thành   tốt nhất đạo diễn. Trong lúc này mọi người xem nhẹ đến sự thật là tốt rồi, dung ta mất quyền lực xuống. Bất quá Cannes thân mình rất ít đồng nhất phim cầm hai cái thưởng. Tốt nhất diễn viên ngoại lệ. ( cầm Cành Cọ Vàng + vua màn ảnh  bóng dáng có tiền lệ như vậy tại)

Giải thích 2: Bình thường nhãn hiệu ta cũng dùng chân thật nhãn hiệu, quần áo giầy thay mặt nói cái gì, chọn quốc tế đại bài, nguyên nhân có 2, 1 là hiện hữu nhãn hiệu không cần ta nhiều miêu tả mọi người có thể cảm nhận được giá cả cùng bức cách, 2 là tác giả khuẩn mua không nổi đành phải làm cho người ta vật thay ta Mỹ Mỹ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.