Mặc dù nghe được lời nói chẳng mấy thân thiện của Tôn Hào…Nhưng Lục Dĩ Quyến lại không cảm thấy thất vọng chút nào. Cậu chỉ là sửng sốt một chút, tâm tình rất nhanh trở nên bình tĩnh. Giống như tình cảnh như vậy đã từng lặp đi lặp lại trong đầu cậu rất nhiều lần. Bạn học khoa đạo diễn, đối với việc cậu tiến vào vòng Cannes, có lẽ sẽ không có quá nhiều dao động.
Dù sao đối với bất kỳ người nào muốn trở thành đạo diễn mà nói, có một lịch sử nổi tiếng như vậy, nhưng cũng không có gì đáng kể. Mọi người có thể chân thành vì mình cảm thấy cao hứng, nhưng không phải nhất định sẽ có ghen ghét. Nhưng– Ảnh đế. Là một trong ba giải thưởng đứng đầu Châu Âu, Ảnh đế Cannes, ý nghĩa ở đây hoàn toàn có sự khác biệt rất lớn.
Bất kể là sau này Lục Dĩ Quyến muốn làm đạo diễn, hay là làm diễn viên, có thành tích rõ ràng như vậy ở trước, ý nghĩa đầu tiên là khởi điểm của cậu so với bạn cùng lớp đã cao hơn một đoạn rồi. Thành tựu của cậu, sẽ dễ dàng khiến cho vô số bạn học khác chỉ có thể nhìn lên. Tác phẩm sau này của cậu, có thể càng có nhiều chiêu trò hơn các bạn học của cậu. Giải thưởng này đem lại cho cậu một vinh hạnh đặc biệt, nhưng bất cứ chuyện gì cũng đều có hai mặt. Lục Dĩ Quyến rõ ràng biết rõ, sau khi cậu trở về nước, nhất định sẽ bị mất đi một số thứ. Chẳng hạn như những bạn học trước đó cậu đã từng rất thân thiết. Ánh mắt Lục Dĩ Quyến ung dung đánh giá qua các nam sinh khác ở xung quanh. Tiếng của Tôn Hào không tính là lớn, nhưng kỳ thật, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người bọn họ.
Phát hiện ánh mắt dò xét của Lục Dĩ Quyến, có người tranh thủ thời gian tránh ánh mắt đi, ra vẻ không nhìn thấy, cũng có cười cười nịnh nọt với Lục Dĩ Quyến, không hề có chân thành. Đại khái đây cũng chính là nguyên nhân cậu không thể nào hút thuốc uống rượu, cũng không chơi game. Cậu và các bạn nam cùng lớp quan hệ vẫn không gắn bó như vậy. Không hẳn mỗi người đều có suy nghĩ đuổi cậu ra khỏi ký túc xá, nhưng mà cũng không thể nào đắc tội với các bạn học khác được.
Mà Tôn Hào…bởi vì trong nhà có tiền, cư xử với mọi người hào phóng, luôn được các nam sinh trong lớp học thổi phồng lên, hơn nữa tính cách cũng có phần cậy mạnh hiếu thắng. Xem nhiều phim điện ảnh Hollywood như vậy nhưng vẫn luôn giữ chủ nghĩa anh hùng cá nhân, lần này thay mọi người ra mặt cũng là chuyện bình thường. Lục Dĩ Quyến nghĩ một lát đã hiểu ra, lựa chọn của mỗi người cậu có thể hiểu cho nên cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại cười một cái, sảng khoái đồng ý,
“Được, mình ở mấy ngày để thu dọn một chút.”
Ngoài miệng nói là mấy ngày, nhưng vừa xong chương trình học của ngày hôm đó, Lục Dĩ Quyến đã bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình rồi. Cậu ở Bắc Kinh không phải là không có chỗ ở.
Sau khi mẹ cậu đi Mỹ, ba căn bất động sản ở Bắc Kinh đều đổi tên thành Lục Dĩ Quyến, cậu có thể tùy tiện chọn một cái…chỉ là có chút cô đơn. Lục Dĩ Quyến suy nghĩ, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý niệm vô cùng không thực tế…Không bằng đến chỗ của anh đi?
Lúc Dung Đình ở Bắc Kinh, bọn họ có thể sống chúng, khi không ở đây, có cậu ở, phòng cũng sẽ vì không có ai ở mà hoang vu! Tuy nhiên lý trí của Lục Dĩ Quyến biết rõ ý nghĩ như vậy có chút tự phụ– Với thân phận của Dung Đình, còn cần người khác sống chung sao? Sao lại có thể lo lắng vấn đề phòng ốc, khẳng định có người giúp anh dọn dẹp định kỳ! Nhưng mà, trên mặt tình cảm, Lục Dĩ Quyến đã kích động gọi cú điện thoại này.
“A lo? Sư ca hả!”
Đại khái bởi không ở trong đoàn phim nên Dung Đình nhận điện thoại rất nhanh, Lục Dĩ Quyến lại có chút hưng phấn khó hiểu.
Chỉ là… “Xin chào, tôi là người đại diện của Dung Đình, xin hỏi ngài là?”
Lục Dĩ Quyến sững sờ, Dung Đình ngay cả số điện thoại của cậu cũng không lưu?
“Thích tiểu thư, tôi là Lục Dĩ Quyến.”
“A, Dĩ Quyến à, có chuyện gì không? Dung Đình đang tắm rửa.”
Mà cùng lúc đó, cảm xúc đang dâng cao của Lục Dĩ Quyến, đã chảy xuống một chút,
“Anh ấy về nhà?”
“Ừ, vừa đi tập thể hình về, cậu tìm anh ấy có chuyện gì sao? Có cần tôi đưa điện thoại vào không?”
“A…không có gì, không có việc gì.” Lục Dĩ Quyến nuốt xuống lời muốn nói
“Tôi có điện thoại, cúp trước.”
“Ừm, bye bye.”
Cùng với lúc Thích Mộng nhấn tắt điện thoại, Dung Đình quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đẩy cửa đi ra, anh nhìn thấy Thích Mộng, theo bản năng nhíu mày,
“Chị tới phòng ngủ của tôi làm gì, đừng ngồi trên giường của tôi, nhanh đi ra ngoài.”
Thích Mộng khinh thường liếc mắt nhìn anh một cái,
“Sao lại căng thẳng vậy, đồ sạch sẽ cuồng, gay chết tiệt, tôi không có hứng thú với cậu…Cái đó, cậu vừa có điện thoại gọi đến, tôi giúp cậu nhận.”
“Oh.”
Dung Đình lơ đãng, xoay người vào phòng chứa quần áo. Mà Thích Mộng đột nhiên cười hì hì, cô từ trên giường nhảy xuống, lập tức đuổi theo Dung Đình vào phòng chứa quần áo. Động tác đang thay quần áo của Dung Đình dừng lại, mặt lạnh ngẩng đầu,
“Chị rốt cuộc muốn làm gì vậy?”
“Cậu cũng không hỏi tôi là điện thoại của ai?” Thích Mộng dựa vào tường, tay cầm điện thoại của Dung Đình, cười quyến rũ một cách khoa trương,
“Là tiểu Lục nhà cậu nha!”
Thái độ thờ ơ vốn có của Dung Đình thoáng cái thay đổi, anh bất ngờ đưa tay, dễ dàng lấy điện thoại từ trong tay Thích Mộng. Anh có chút cẩn thận nhìn thẳng Thích Mộng, ngữ khí hiếm khi nghiêm túc,
”Chị không nói chuyện gì không nên nói đấy chứ? Tôi nói cho chị biết, chị nên giữ chừng mực với cậu ấy, Dĩ Quyến là một người rất dễ tin.”
Thích Mộng dường như đang muốn nhìn biểu hiện ủa Dung Đình vậy, bắt gặp sự khẩn trương ở giữa lông mày Dung Đình, cô nhịn không được cười rộ lên,
“Trẻ con thường dễ tin người, nhưng mà đứa trẻ nhà cậu quả thật vô cùng thú vị….Được rồi, không đùa cậu nữa, muốn trả lời điện thoại thì tranh thủ thời gian gọi lại, hai mươi phút sau xuất phát, đừng để nhà quảng cáo chờ cậu, ảnh hưởng đến danh tiếng.”
Nới đến công việc, vẻ mặt vui đùa của Thích Mộng biến mất rất nhanh, cô nhân tiện dùng gương của Dung Đình chỉnh trang lại quần áo, xoay người đi xuống lầu. Đưa mắt nhìn bóng lưng yểu điệu rời đi, Dung Đình lúc này mới cúi đầu xem điện thoại, trên màn hình quả nhiên lưu lại một dãy số rất quen thuộc. Không có tên, nhưng không có nghĩa là không tồn tại trong danh bạ.
Trong danh bạ “Lưu trữ cá nhân” có một số cột, đứng đầu tiên chính là dãy số này. Không cần bất cứ xưng hô gì, bởi vì bản thân cậu chính là một thứ đặc biệt. Dung Đình ngây ngốc một chặp mới gọi lại.
Nhưng mà, đáp lại anh lại là “Người dùng đang bận.”
“Bị đuổi ra ngoài thôi, còn có thể vì cái gì.”
Vừa đem thùng giấy chuyển vào trong thang máy, Lục Dĩ Quyến vừa giải thích với Bạch Thần,
”Haizz, kỳ thật em cũng đoán trước rồi, diễn một bộ phim như vậy, người ta không chấp nhận cũng là chuyện bình thường. Đều nói là giới giải trí mở ra, kỳ thật mở ra cọng lông, đều là ao rượu rừng thịt (*), mới càng phải rùm beng quảng cáo rằng mình là một thân chính nghĩa.
(*) ao rượu rừng thịt: nguyên gốc là rượu trì thịt lâm, với ý nghĩa là tham nhũng, lối sống giàu sang sa đọa.
Bạch Thần giúp cậu mang rương sách cuối cùng đến, thở phào một cái, sau đó ấn nút xuống tầng trệt, có chút bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh,
“Rốt cuộc là cậu nhìn thấy hay không vậy? Sao anh lại nghe thấy oán hận rất sâu…”
Lông mi Lục Dĩ Quyến sụp xuống một chút, nhún vai tiếp tục,
“Em cũng không biết, em không thật sự tức giận…nhưng mà hôm nay cũng không phải là vui vẻ.”
Bạch Thần nhìn cậu, thử dò hỏi:
“Thế cậu có suy nghĩ gì đối với bộ phim này? Diễn phim đồng tính, cậu có thật sự chấp nhận?”
“Cái này có gì mà không thể chấp nhận…”
Lục Dĩ Quyến dường như là trả lời theo phản xạ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại không tìm ra được lý do để chấp nhận, câu thuận miệng qua loa một câu,
“Mỗi người tự có lựa chọn của mình, em vĩnh viễn ủng hộ tự do!”
Bạch Thần bất đắc dĩ cười cười,
”Được rồi, ảnh đế tự do, tóm lại là chúc mừng cậu nhận được giải, thật sự là mừng thay cậu thật lâu.”
Sau khi về nước nghe vô số lời chúc mừng, nhưng không có người nào, không có cái nào là Lục Dĩ Quyến cảm thấy thiết thực như cái này đây. Quả nhiên, cho dù trên thế giới này sẽ có những việc không liên quan đến mình thì người ta lạnh lùng, không có cách nào càng lúc càng xa, cuối cùng Thượng Đế cũng sẽ lưu lại cho bạn một ngọn đèn nhỏ bất diệt. Cậu toét miệng cười một cái thật to,
“Cảm ơn sư ca!”
Hai người mất một phen sức lực, cuối cùng cũng thu dọn phân loại đồ xong, hình thức sống chung thành công chính thức mở ra. Nhưng mà, không biết có phải bởi vì liên quan đến năng lực kinh tế của Dung Đình không thấp hay không, mà ở chỗ Dung Đình bên kia, Lục Dĩ Quyến luôn có một cảm giác yên tâm thoải mái. Lấy của anh, ăn của anh cũng không khách khí, có đôi khi còn học tính xấu không rửa chén, nhưng lúc này ở trong nhà Bạch Thần, Lục Dĩ Quyến luôn có suy nghĩ mình phải chia sẻ một chút gì đó.
Vì vậy, đêm đó, lo lắng cho trình độ nấu cơm của Bạch Thần, dường như chỉ có thể lấp đầy bụng, Lục Dĩ Quyến quyết định từ nay về sau tự mình ra tay, cải thiện thức ăn cho Bạch Thần, coi như là trả một phần tiền phòng. Nào có biết được, khi cậu đi vào phòng bếp, chỉ thấy được một căn bếp sạch sẽ không hề có dấu hiệu đã nấu cơm qua cùng với hai thùng mỳ ăn liền lớn chồng chất trong góc tường. Cậu khoa trương hô to một tiếng, sau đó chạy ra khỏi phòng bết,
“Bạch Thần, anh điên rồi à! Mua nhiều mỳ ăn liền vậy làm gì? Ăn thứ đồ này nhiều như vậy, anh còn muốn dạ dạy của mình không? Hơn nữa cũng sẽ không còn dáng nữa đâu đại ca!!” Cho nên, Dung Đình chưa bao giờ ăn mỳ ăn liền. Đối phương để lại trong đầu cậu một dấu vết quá sâu, cho nên Lục Dĩ Quyến vừa mới dứt lời, đã nảy ra ý nghĩ như vậy. Nhưng mà Bạch Thần hoàn toàn không có chú ý đến biểu tình phức tạp của Lục Dĩ Quyến sau khi nói xong, anh chỉ có chút mất tự nhiên đến gần, giải thích:
“Siêu thị giảm giá…Dù sao chất lượng cũng bảo đảm dài hạn, anh liền tiện tay mua hai thùng về.”
“Anh có bị bệnh không.” Lục Dĩ Quyến nhanh chóng liếc mắt, “Cũng không phải là ngày tận thế, anh trữ nhiều mỳ ăn liền như thế làm gì! Phòng bếp của anh cũng lạnh ngắt…Nhìn qua liền biết bình thường không nấu ăn, em cho anh biết, anh đừng có mà mệt mỏi không nấu cơm, thật sự là tìm đường chết!”
Lục Dĩ Quyến thao thao bất tuyệt mắng Bạch Thần một trận, cuối cùng không còn biện pháp chỉ có thể kéo Bạch Thần ra ngoài ăn. Đương nhiên, cậu cũng không có chú ý đến đáy mắt của Bạch Thần vừa rồi có chút vui mừng ngọt ngào, còn có cả sự khổ sở khi muốn nói mà không được.
“Phúc” là Ương Ảnh luôn nghỉ sớm, tuần thi của Lục Dĩ Quyến, bắt đầu tháng sáu đã đến. Tháng sáu ở Bắc Kinh, mặc dù là ban đêm, cũng không có chút nào mát mẻ. Cuối kỳ này, mặc dù Lục Dĩ Quyến không có cuộc thi viết, nhưng deadline kịch bản phim 120 phút cũng đủ khiến cậu loay hoay đến sứt đầu mẻ trán. Đã ngồi nhìn máy tính tám tiếng, nhưng kịch bản của cậu vừa mới qua phút thứ 13.
Cả ngày suy nghĩ nội dung cũng chỉ mới để nam chính xuất hiện, tình tiết chính thức, có thể vài ngày sau mới có thể làm đến…Lục Dĩ Quyến đau tim(*) một trận.
(*) gốc 心塞, từ ngữ mạng, nói về một thứ gì đó khiến bạn không thoải mái (theo baike)
Vuốt vuốt con mắt có chút mệt mỏi, cậu dựa vào ghế sopha nghỉ ngơi một chút. Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có thanh âm vang lên, cậu ngồi dậy, quả nhiên là Bạch Thần về nhà sau khi tập luyện ở nhà hát. “Hi!” Lục Dĩ Quyến đưa chân lên không trung quơ quơ.
Bạch Thần theo bản năng nhìn đồng hồ, nhịn không được nhíu mày, “Trời cũng vừa rạng sáng rồi, sao em còn chưa ngủ?” Anh một bên thay dép lê, một bên cẩn thận dò xét Lục Dĩ Quyến, ” Không phải là em mất ngủ chứ? Thuốc còn không? Có cần hôm nào anh dẫn em đi bệnh viên xem thử không?”
“A! Không sao! Lục Dĩ Quyến khoát tay giải thích, “Em đang viết kịch bản, buổi tối nhiều ý tưởng, anh đừng nghĩ nhiều.” Bạch Thần đi đến ngồi cạnh ghế sopha, thò đầu ra nhìn máy tính của Lục Dĩ Quyến, thấy cậu quả thực đang viết này nọ, thì không nói gì.
Cả ngày tập luyện dường như đã tiêu hao hết thể lực của anh, Bạch Thần duỗi người một cái phải đi tắm rửa rồi ngủ, nhưng mà, cho dù mắt đã không muốn mở ra, trước khi ngủ anh vẫn không quên thúc giục Lục Dĩ Quyến, “Nếu không có ý tưởng thì đi ngủ sớm một chút, cũng đừng thức quá khuya.” Lục Dĩ Quyến cười đáp ứng một tiếng, đợi nghe thấy tiếng đối phương ma sát trên giường, mới lần nữa tập trung nhìn màn hình máy tính. Quả thật, cậu đúng là không hề mất ngủ, thức đến khuya đúng là vì kịch bản của mình. Chỉ có điều…. Lục Dĩ Quyến giống như mất khống chế với bàn tay của mình, mới enter hai hàng ở trang Word, cậu đã nhịn không được chuyển qua Weibo.
Tin tức cậu ở Cannes không được sự chú ý lại nhận được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất đã được đè xuống, sau đó Dung Đình cũng im lặng follow cậu. Sự nhiệt tình của công chúng đối với các sự kiện giải trí nhanh đến cũng nhanh đi, thời gian chiếu “Đồng độ sinh” còn cách nửa tháng, trừ việc trong hộp thư của cậu có một số lời ời phỏng vấn, trong email cũng thỉnh thoảng có một vài kịch bản phim điện ảnh và truyền hình mời hợp tác…Về phần phía cư dân mạng, cơ bản đã chuyển ánh mắt ra khỏi người cậu. Nếu như không phải trong Weibo của cậu vẫn còn ảnh chụp chung của cậu và Dung Đình ở thảm đỏ Canness, nếu như không phải Sina tự động thêm vào trong hồ sơ của cậu “Nam chính xuất sắc nhất LHP Cannes, tác phẩm tiêu biểu “Đồng độ sinh””, cuộc sống của cậu, có thể nói, lần nữa trở lại yên ổn. Yên ổn đến nỗi, cậu cũng nhịn không được những thứ vừa qua là một giấc mộng. Mà Dung Đình lại khác biệt với cậu, mặc dù thất bại ở Cannes làm cho hình tượng của Dung Đình phủ một màu xám xịt.
Nhưng sau khi có sự điều chỉnh trong đoàn đội, anh dường như đã dùng trạng thái mạnh mẽ, một lần nữa bước lên đỉnh cao của giới giải trí. Fashion Magazine “LOOK” đúng hẹn ban đầu truyền ra phỏng vấn khi anh đang ở Cannes, cùng lúc đó cũng lên trang đầu của “Giải trí Tây Quốc” với tiêu đề “Không làm ảnh đế vẫn có thể làm chuyên tâm đế” “Vui như lên trời” thông báo hồ sơ người casting, các fan lại cuồng nhiệt xoát chủ đề. Với hai lần hoạt động thương mại ở Bắc Kinh, cùng với một hoạt động họp báo, cũng đủ thời gian để gặp mặt fan ở thủ đô, bình ổn mâu thuẫn trước mắt. Cùng lúc đó, ở trên tiết mục tin tức giải trí có tỉ lệ người xem cao nhất ở Bắc Kinh trước đó, đạo diễn lớn mới nổi Cao Tư Nguyên lại thần bí lộ ra tin tức, bộ phim có đầu tư lớn tiếp theo có lẽ sẽ do Dung Đình ký tên là diễn viên chính đầu tiên.
Có đủ sự chú ý, cũng làm mất mặt nhưng người đã đồn chuyện trước đó. Lục Dĩ Quyến mở ra bốn năm trang Weibo tin tức về Dung Đình, lúc này mới ý thức được mình đang lãng phí thời gian. Cậu dừng con chuột, thở ra một hơi, có chút đau khổ che mặt. Cậu thật sự không hề mất ngủ, chỉ là gần đây thường mơ thấy những thứ kỳ quái đáng xấu hổ khó mở miệng.. Mà người trong mơ…là Dung Đình.