Lục Dĩ Quyến vừa lên đến sân khấu của hội trường nhỏ, giám khảo bên dưới dường như lập tức liền thì thầm to nhỏ.
Phần lớn những giám khảo này đều là các giáo sư của các học viện điện ảnh và truyền hình, nửa đời người dành cho việc nghiên cứu lý luận, mỗi người đều là những học giả lão làng. Lúc trước thấy một ít tin tức về Lục Dĩ Quyến, kỳ thật cũng không để lại ấn tương sâu sắc lắm.
Một sinh viên hệ đạo diễn, nửa đường chạy đi đóng phim, nhìn thế nào cũng không thấy có vẻ thật sự thích học cái ngành đạo diễn này.
Bọn họ trao đổi đơn giản vài câu, phát hiện đạt chung nhận thức, lúc này mới chuyển lực chú ý về phía sân khấu, mà lúc này, phần trình bày của Triệu Tuyết Huyên cũng hoàn thiện hơn một nửa.
Dùng ánh mắt có phần phê phán, ban giám khảo chờ mong phần phân tích của Lục Dĩ Quyến.
Rất nhanh, Microphone từ tay Triệu Tuyết Huyên chuyển đến cho Lục Dĩ Quyến.
“Xin chào các vị giám khảo, tôi là Lục Dĩ Quyến từ Ương Ảnh, sau đây tôi sẽ trình bày phần tiếp theo.”
Thái độ bình thản khiêm tốn, một chút cũng không có ỷ vào bản thân là ảnh đế mà kiêu căng… một vài giám khảo lại trao đổi ánh mắt, ấn tượng có chút thay đổi.
Đương nhiên, sở dĩ không kiêu ngạo không siểm nịnh như vậy, thật ra là bởi vì bạn học tiểu Lục căn bản không ý thức được ban giám khảo biết đến cậu.
“Dụng ý của chiếc gương là vật tương trưng cho sự giải phóng những ưu tư từ đáy lòng chưa bao giờ được thật sự xuất hiện của nữ chính…”
“Phép dựng phim ẩn dụ này, cũng tượng trưng cho nhận thức của cô bé đối với chính mình đang thay đổi…”
Lục Dĩ Quyến chậm rãi nói, cậu đã rất lâu không có cảm giác như vậy, tiếp xúc với chuyện mình thích nhất, mọi thứ đều ở trong bàn tay của cậu.
Kết thúc thời gian năm phút trình bày, giám khảo nói một vài vấn đề tượng trưng rồi kết thúc phần thi của họ.
Lục Dĩ Quyến sau khi xuống dưới không khỏi có chút tâm thần bất định “Tuyết Huyên, bọn họ sao chỉ hỏi chúng ta một vài điều thế?”
Triệu Tuyết Huyên có chút không chắc chắn, lúc cô biểu diễn kỳ thực đã cảm thấy được giám khảo không tập trung rồi, nhưng không muốn làm cho đồng đội cùng uể oải nên cô chỉ cười cười, “Không có là bởi vì chúng ta đã trình bày đầy đủ phải không?”
Lục Dĩ Quyến sao có thể không nhìn ra sự lo lắng của Triệu Tuyết Huyên, chỉ là đối phương đã không muốn nói ra, cậu cũng không muốn đào sâu vào.
Vì vậy, hai đứa trẻ lo lắng chạy đến căng tin đại học Quốc Truyền ăn một bữa trưa không ngon miệng, cổ vũ lẫn nhau, “Buổi chiều nhất dịnh phải chuật bị thật tốt cho phần thi cắt nối biên tập.”
Lục Dĩ Quyến nắm tay, “Không thành vấn đề! Thành bại ở một lần này!!”
Phần thi buổi chiều là kiểm tra khả năng cắt nối biên tập ở hiện trường, kỳ thực độ khó không lớn, Lục Dĩ Quyến từ đầu đến cuối đều cảm thấy phần thi này có chút nương tay.
Mỗi đoàn phim dự thi đều nhận được một tập phim phóng sự về món ngon dài một tiếng, sau đó cắt ghép thành trailer 30s, thời gian để cắt nối biên tập là hai tiếng.
Nói cách khác, bạn có thể dùng một tiếng để xem hết phóng sự, rồi dùng 1 tiếng còn lại hoàn thành 30s cắt ghép.
Thời gian dư dả.
Nhưng đến khi Lục Dĩ Quyến và Triệu Tuyết Huyên bắt đầu thao tác, mới phát hiện… từ đơn giản đến phức tạp thì dễ, từ phức tạp về lại đơn giản, lại tương đối khó. Một tiếng video tư liệu, bọn họ phải chọn ra những đoạn đặc sắc nhất, kích thích người khác nhất, đồng thời phải đảm bảo tính logic lúc ghép lại, mà không phải chỉ là một tổ hợp không có ý nghĩa.
Lúc phát hiện ra vấn đề này, Lục Dĩ Quyến và Triệu Tuyết Huyên đã xem hết 40 phút phim phóng sự rồi, muốn quay trở về một lần nữa thành lập sự logic căn bản không còn kịp nữa.
Đừng nghĩ cắt nối biên tập xong nội dung chỉ có 30 giây, nhưng thao tác thực tế, sợ rằng nửa giờ cũng không đủ.
Triệu Tuyết Huyên đã có chút luống cuống, “Làm sao bây giờ… mình đã sớm quên hết phía trước có gì rồi.
Lục Dĩ Quyến bất động thanh sắc đánh giá bốn phía, kỳ thực rất nhiều người vẫn còn chưa ý thức được vấn đề này, bọn họ nhàn nhã khoanh tay nhìn màn hình, hoàn toàn xuất phát với tâm thế người xem, chứ không phải là nhân viên công tác.
Cậu có chút thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng không thiếu những đối thủ cạnh tranh thông minh, vừa xem, vừa ghi lại.
Làm như thế mới là khoa học nhất, xử lý hết ngôn ngữ hình ảnh nguyên gốc của tư liệu, mới có thể hoàn thành được việc sáng tác tiếp theo. Nhưng mà bọn họ đã không còn kịp rồi.
Lục Dĩ Quyến đơn giản nhấn vào nút tạm dừng, trầm ngâm tự hỏi… có biện pháp gì hay không, không để ý đến nội dung vốn có của tư liệu, một lần nữa thiết lập tính logic?
Cậu nhìn thẳng vào khung hình đang tạm dừng, đây là một phóng sự nói về một loại mì ở Thiểm Bắc, trong khung hình này, trong nồi hấp nóng hổi, một loại mì được cắt bằng dao không bị rời ra, hình ảnh ở phía trên cùng bên trái, là đôi tay đang thao tác thuần thục của đầu bếp…
Tay… mặt……
Con ngươi của Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên sáng ngời, “Có rồi!! Chúng ta có thể làm một cái cross montage(*) nha!!”
(*) Cross montage: Là một kỹ thuật dựng phim cho phép hiển thị hai hành động diễn ra cùng một lúc và thường cùng một nơi, trong cùng một thời điểm, kiểu như video cắt nửa màn hình ra ý.
Thấy Triệu Tuyết Huyên vẫn không hiểu ý của cậu, Lục Dĩ Quyến kiên trì giải thích, “Loại phim phóng sự này, chỉ nói về món ăn và người làm ra nó, vậy chúng ta cắt màn hình ra thành hai phần, một người làm một phần sẽ tốt hơn!”
Món ăn từ lúc bắt đầu làm cho đến lúc chín, người đầu bếp từ lúc mới vào nghề cho đến khi thành đại sư…Hai người chỉ cần dựa theo mạch suy nghĩ này giải thích hình ảnh rồi sau đó có thể xây dựng lại!
Triệu Tuyết Huyên đã hiểu, “Mau mau mau, tớ cắt món, cậu cắt người!”
“Ok!”
Lúc những đoàn khác vẫn còn đang xem tư liệu, Lục Dĩ Quyến và Triệu Tuyết Huyên đã trực tiếp vùi đầu vào công việc.
Triệu Tuyết Huyên trực tiếp kéo trục thời gian, đại khái đem quá trình làm mỳ cắt ra, mà Lục Dĩ Quyến thì chọn ra quá trình, kỹ thuật người nghệ nhân làm mỳ.
Nhưng mà, hai người đang khẩn trương làm việc, cũng không biết, kỳ thực… lấy thân phận của Lục Dĩ Quyến, đã lặng yên không tiếng động mở ra cho hai người một cánh cửa.
Ban giám khảo.
“Không nghĩ đến đứa nhỏ Lục Dĩ Quyến kia, vẫn đủ chuyên nghiệp.” Dẫn đầu lên tiếng là chủ nhiệm khoa đạo diễn của đại học Quốc Truyền. “Không biết những quan điểm này có bao nhiêu phần là của bản thân cậu ấy, nhưng mà đối với thiết kế kết cấu hình ảnh, ý tứ vận dụng ánh sáng, đều là vô cùng xuất sắc.”
Giáo sư khoa kịch nói cũng gật đầu phụ họa “Tuy là câu chuyện có chút đơn giản, nhưng mà kết cấu câu chuyện về sau đều chống đỡ cho câu chuyện, điểm ấy phi thường khó. Nói đây là một tác phẩm có chất lượng, cũng không thành vấn đề… Đương nhiên, tôi đề nghị, tốt nhất là… cho Lục Dĩ Quyến một giải đơn. “
Chỉ cần phát hiện đối phương không phải là một đứa trẻ thích khoa trương, nhóm thầy giáo già dẫn theo nhiều thế hệ học sinh, cũng tuyệt đối không phải là người bảo thủ.
Hơn nữa ảnh đế Cannes ở Quốc Truyền nhận giải, có thể thấy khả năng của Quốc Truyền học viện thật cao! Thuận tiện khiến cho trường và cuộc thi điện ảnh nhỏ này có thêm điểm quan tâm của xã hội!
Tính toán buôn bán thật nhiều!
Một vị giáo sư khác gật đầu phụ họa, “Ai nha, vậy cho cậu ấy giải đạo diễn đi–”
“Cậu ấy không phải đạo diễn cũng không phải biên kịch.” Chủ nhiệm khoa đem tờ đăng ký đẩy qua, “Cậu ấy viết là quay phim và xử lý hậu kỳ.”
–Thế nhưng từ trước đến nay giải thưởng đơn chỉ có bốn cái, đạo diễn, biên kịch, nam nữ diễn viên.
“…” ba vị giám khảo hai mặt nhìn nhau, sau đó dứt khoát nhìn về phía mấy vị giáo sư còn lại.
Chủ nhiệm khoa trực tiếp của Lục Dĩ Quyến cười tủm tỉm, “Đứa nhỏ của trường chúng tôi, trường chúng tôi cũng có chút ngại, không tham dự ý kiến.”
“…”
Cuối cùng, chủ tịch ban giám khảo, phó viện trưởng học viện điện ảnh và truyền hình Hỗ Giang đến từ Thượng Hải gõ nhịp, “Không có giải đơn, thì thêm một giải đặc biệt là được rồi, quy củ là do người định, mọi người đều làm nghệ thuật, cũng không cần phải cứng nhắc như vậy!”
–
Hai giờ cắt nối biên tập đã kết thúc.
So với các tổ khác luống cuống tay chân, bên phía Lục Dĩ Quyến, có thể nói là thành thục.
Sau khi Triệu Tuyết Huyên cắt xong giúp cậu, cậu tự mình đem tư liệu điện ảnh và truyền hình xử lý, vận dụng màn hình lớn, tạo ra nhịp điệu nhanh chậm tương đương, thậm chí còn dư thời gian làm phụ đề và một số đặc hiệu.
Vì vậy, trên màn ảnh lớn chiếu thành quả sau khi cắt nối biên tập của Lục Dĩ Quyến, biểu tình của tất cả các giám khảo đều biến thành = 口 =!
So với các nhóm khác làm phim quảng cáo tiếp tấu chậm rãi, bản này của Lục Dĩ Quyến quả thực giống như một chương trình tivi… nghiêm ngặt dựa theo quy luật cross montage, hai câu chuyện mạch lạc từ chậm đến nhanh, cuối cùng giao nhau ở một nồi mỳ nóng hổi.
Đương nhiên, đối với một trailer 30 giây mà nói, mặc dù phần phía trước chậm rãi nhưng mỗi khung hình nhiều lắm chỉ ba giây mà thôi.
Kỹ năng cắt một phim phóng sự món ngon thành một quảng cáo kinh doanh, thực sự không phải người nào cũng có!??
Các giám khảo trao đổi một ánh mắt với nhau, trong đầu xuất hiện hai chữ chính là — “Thiên phú”
Tuy là theo sự phát triển của ngành điện ảnh, ngày càng có nhiều bí quyết và kinh nghiệm của người đi trước cung cấp cho người sau học tập, tham khảo. Nhưng nó vẫn là một môn nghệ thuật, giống như mỹ thuật tạo hình, âm nhạc, vũ đạo, những loại nghệ thuật này đều giống nhau, bạn có thể đi lên bằng việc chăm chỉ khổ luyện tăng tài nghệ, hầu hết mọi người đều như thế, nhưng bạn không bao giờ có thể sánh bằng những người có thiên phú.
Phần thiên phú này, khiến cho người có mắt đều có thể nhìn ra, cậu ấy trời sinh đã thuộc về loại nghệ thuật này.
Liếc nhìn danh sách trúng tuyển đã quyết định sơ bộ, giờ khắc này, ban giám khảo hoàn toàn không có cảm giác mình cho ảnh đế đi cửa sau… có thể, ngày hôm nay là một lần ngoại lệ tình cờ, sẽ khiến cho bọn họ ghi danh sử sách “Tuệ nhãn thức châu”(*)
(*) Tuệ nhãn thức châu: Có mắt nhìn người tài và chọn đúng người tài.
Vì vậy, rất nhanh, người chủ trì tuyên bố các giải thưởng đi ra.
Công bố đầu tiên là giải nam nữ diễn viên chính xuất sắc.
Một nam chính trong phim trinh thám nhỏ và một cô bé diễn người mù lần lượt nhận được hai giải thưởng này.
Tiếp theo là biên kịch xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất.
Triệu Tuyết Huyên vốn là rất chờ mong hai giải thưởng này, nhưng thực lực mạnh mẽ của đối thủ khiến cho nàng sớm mất hy vọng.
Nhưng mà cái này cũng không sao, Triệu Tuyết Huyên lặng lẽ nắm tay, dù cho giải thưởng cá nhân không có cũng không sao, còn có giải thưởng cho phim ở phía sau nữa!
Nhưng mà, khác với nội dung trao giải tiếp theo cô mong chờ, người chủ trì lại tuyên bố một giải thưởng —
“Năm nay, chúng tôi còn mở ra giải thưởng kỹ thuật hậu kỳ tốt nhất, để dành cho người có tác phẩm nổi bật ở phần thi thứ hai, vì vậy, người đầu tiên nhận được giải thuởng này là –” người chủ trì dừng một chút, mỉm cười đọc lên cái tên, “Lục Dĩ Quyến”
Toàn thể náo động.
“Tên này sao quen tai vậy?”
“Đây không là ảnh đế Cannes mới sao…”
“Trùng tên à!?”
Đương nhiên… những lời nghị luận này, Lục Dĩ Quyến cũng không nghe thấy, cậu gần như mờ mịt lên sâu khấu nhận phần thưởng, cúi đầu cảm ơn rồi đi xuống, ngay cả khi ngồi xuống bên cạnh Triệu Tuyết Huyên rồi, cậu vẫn còn tâm thần bất định, “Sao lại để cho mình nhận phần thưởng này?? Không phải là bởi vì sau đó chúng ta không có giải gì, cái này để xoa dịu chứ!?”
Trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, Triệu Tuyết Huyên thế nhưng lại khó có được phản ứng nhanh hơn Lục Dĩ Quyến nửa nhịp, “Có thể là vì biết cậu là ảnh đế? Trao một cái biểu thị coi trọng đi!…”
Tuy là cảm thấy Triệu Tuyết Huyên nói rất có lý, nhưng Lục Dĩ Quyến vẫn không cảm thấy mình có năng lực lớn như vậy, cậu gần như là lo lắng chờ đợi công bố trao giải phần sau, mà vì chuyên chú quá, nên cậu cũng thuận tiện không để ý đến chỗ ngồi của khách quý trao giải, bỗng nhiên xuất hiện hai người.
“Tiếp theo, chính là giải nhất mà mọi người mong đợi nhất rồi,” Vì giải ba, giải nhì đã trao hết, người chủ trì cười híp mắt tuyên bố giải thưởng cuối cùng,
Hai tay Triệu Truyết Huyên đan lại với nhau, rõ ràng là không khống chế được sự khẩn trương của mình.
Lục Dĩ Quyến càng trông ngóng hơn, đây là lần đầu tiên cậu vì giải thưởng của mình mà mong chờ, trong nháy mắt thăng hoa lên, cậu bỗng nhiên có chút hiểu được tâm tình của Dung Đình ở Cannes. hiểu được loại cảm giác—
—thần kinh căng thẳng, tâm tình vừa đụng vào sẽ run rẩy.
Sau giây phút dừng lại ngắn ngủi, người chủ trì rốt cục cũng công bố danh sách: “Tác phẩm được giải nhất là “Tạm biệt, tự ti”, Triệu Tuyết Huyên, Lục Dĩ Quyến, chúc mừng hai người!”
“Giải nhất!!!” Triệu Tuyết Huyên kích động đầu tiên, trong ánh mắt ghen tị hoặc ước ao của người xung quanh, cô hưng phấn đứng lên. Cô khó có thể kiềm chế mà ôm Lục Dĩ Quyến một cái thật chặt, sau đó hai người mới từ chỗ ngồi đi ra, lên sân khấu.
Nhưng mà, tận đến lúc này, hai người mới chú ý tới, hai người đứng ra khỏi ghế khách mời chuẩn bị lên trao giải, cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ quen mắt.
“Trời ạ…” Triệu Tuyết Huyên che miệng, “Thế mà có thể mời Cao Tư Nguyên đến trao giải…”
Mà Lục Dĩ Quyến nhìn lướt qua Cao Tư Nguyên, nhìn thấy phía sau ông là một khuôn mặt tươi cười của người khác.
Dung Đình
Lúc người chủ trì long trọng giới thiệu, Cao Tư Nguyên và Dung Đình lần lượt leo lên sân khấu, sinh viên ở đây không khỏi cảm thấy khiếp sợ, nhao nhao hận sao mình không thể nhận được giải nhất.
Mà Cao Tư Nguyên và Dung Đình đã sớm quen với tiếng hét như vậy, thong dong bình tĩnh cầm lấy cúp và giấy khen đã chuẩn bị trước, đi về phía hai người.
Lục Dĩ Quyến kinh ngạc nhìn chằm chằm Dung Đình càng lúc càng gần, cũng bất giác đỏ mặt.
Anh giống như đi ra từ trong mơ, không có lý do đột nhiên xuất hiện, toàn thân đều phát sáng… Được rồi, Lục Dĩ Quyến ép chính mình tỉnh lại, động tác theo ánh sáng trên người đánh ra.
“Chúc mừng.” Cao Tư Nguyên là giáo sư khách mời của Quốc Truyền, được mời tới trao giải, ngược lại cũng không có tâm tình chống đối gì, huống hồ trước khi đi vào hội trường, ông còn đặc biệt đi xem bản gốc của phim đoạt giải, quả thật là một tác phẩm không tồi, “Quay rất tốt.”
Mặc dù không phải là thần tượng trao giải cho mình, nhưng chuyện cũng không gây trở ngại cho cảm xúc đang dâng trào của Triệu Tuyết Huyên, dù sao Cao Tư Nguyên là đạo diễn hạng nhất trong nước, trong lòng Triệu Tuyết Huyên cũng học đạo diễn, chính là đại thần.
Mà lúc này, Dung Đình cầm giấy khen, đi đến trước mặt Lục Dĩ Quyến.
“Sư, sư ca… sao anh lại tới đây…” Lục Dĩ Quyến rất sợ đối phương nhìn ra mình có gì không bình thường, không dám cùng Dung Đình đối mặt.
Dung Đình đưa giấy khen ra, đưa lưng về phía khán giả, lộ ra một nụ cười ôn nhu, “Dĩ Quyến, sinh nhật vui vẻ.”
“!!!” Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt đều là kinh ngạc, “Anh… sao anh biết hôm nay là sinh nhật em!”
Dung Đình cũng không giải thích, kín đáo đưa giấy khen cho Lục Dĩ Quyến, rồi thuận tiện đứng bên cạnh cậu, tự tay nắm lấy bờ vai cậu, hướng về khán đài mỉm cười.