Âu Dĩnh mỉm cười: “Cậu yên tâm, tôi sẽ làm chứng cho cậu.”
Có Âu Dĩnh làm chứng rồi, Lăng Hàm mới thấy yên tâm hơn một chút.
Âu Dĩnh đột nhiên lùi về sau một bước, sờ cằm mà đánh giá Lăng Hàm trong chốc lát, cô nàng nghiêng đầu với vẻ nghi ngờ: “Hôm nay cứ như được quen biết cậu lần nữa vậy, cảm giác con người cậu khang khác.”
“Cảm thấy tôi nham hiểm độc ác à?”
Âu Dĩnh lắc đầu: “Không, cảm thấy cậu không còn là một bình hoa di động nữa.”
Lăng Hàm cười khẽ: “Lẽ nào trước kia cô coi tôi là bình hoa di động.”
Âu Dĩnh đáp: “Tôi không có ý đó, cảm giác cậu khá đơn thuần mới đúng.”
Cô nàng ngừng lại trong chốc lát, chắc vì cảm thấy đề tài này hơi khó nói, cô chuyển đề tài: “Lạ nhỉ, nói ra thì trông cậu cũng cao ráo đẹp trai, tính tình cũng là kiểu tôi thích, nhưng tại sao tôi không có cảm giác gì với cậu nhỉ?”
Lăng Hàm nghẹn họng.
“Tôi vừa gặp cậu đã thấy thân thiết, như thể cậu là em trai tôi ấy, nhưng không thể nào nảy sinh ra cảm giác yêu đương.” Âu Dĩnh tự nói tự nghe, tự chìm trong suy nghĩ: “Nói ra thì cậu độc thân, tôi cũng độc toàn thân, con đường phát triển của cậu chắc không tệ, mà tôi cũng tàm tạm, bề ngoài hay tính cách đều phù hợp... Hay là thử tí nhỉ?”
Lăng Hàm vội vàng lùi về sau hai bước, xua tay như đuổi tà: “Đừng, xin đừng yêu tôi, tôi đã có người mình thích rồi.”
Âu Dĩnh đột nhiên nở nụ cười thiếu đạo đức: “Khai mau, ai đấy?”
Bấy giờ Lăng Hàm mới ngẫm ra là mình đã bị Âu Dĩnh đưa vào tròng, ấp a ấp úng, có vẻ thẹn thùng.
Âu Dĩnh vỗ vỗ cậu: “Nào, thành khẩn khai báo sẽ được hưởng khoan hồng, có gì đâu mà phải ngại, để chị đây xem xem rốt cuộc là người như thế nào.”
Lăng Hàm sờ đầu mũi: “Cô đừng hỏi nữa.”
“Tại sao? Có gì phải ngại đâu?” Âu Dĩnh mở to hai mắt, ra điều khó hiểu.
Lăng Hàm đáp: “Tôi yêu thầm người ta.”
Âu Dĩnh tỏ vẻ kinh ngạc: “Yêu thầm á? Cậu mà cũng biết yêu thầm á?”
Lăng Hàm cười ha hả: “Lẽ nào tôi yêu thầm rất kỳ lạ à?”
Âu Dĩnh càng tò mò hơn: “Rốt cuộc là người thế nào mà có thể khiến cậu yêu thầm vậy?”
“Yêu thầm?” Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng.
Lăng Hàm hết cả hồn, quay phắt ra sau thì thấy Lục Tư Nguyên đang đứng lù lù như vong hồn sau lưng mình. Tuy rằng anh rất đẹp trai nhưng vẫn không lấn át được cảm giác kinh hồn táng đảm khi anh đột nhiên hiện ra sau lưng cậu.
Lăng Hàm gọi một tiếng theo bản năng: “Lục Tư Nguyên!”
Lục Tư Nguyên nhướn mày: “Sao nào?”
Lăng Hàm biết mình phản ứng hơi quá đà nên phải cố gắng bình tĩnh lại: “Anh đột nhiên xuất hiện làm tôi hết hồn.”
Lục Tư Nguyên hỏi: “Tôi đáng sợ đến thế cơ à?”
Lăng Hàm lắc đầu, đang nói đến đối tượng yêu thầm thì đối tượng ấy sừng sững sau lưng, người nào mà chẳng sợ mất mật?
Nghĩ tới việc trước đó Lục Tư Nguyên đã bảo vệ mình, tâm trạng của Lăng Hàm có phần phức tạp, cậu không nhịn được bèn buột miệng hỏi: “Ban nãy tại sao anh lại giúp tôi?”
Lông mày Lục Tư Nguyên hơi nhướn lên: “Giúp cậu? Tôi đâu có giúp cậu, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Lăng Hàm sững sờ.
Lục Tư Nguyên nói thêm: “Quả thật tôi đã nhìn thấy cậu ở sảnh, tôi chỉ không nói thời gian thôi.”
Bấy giờ Lăng Hàm mới nghĩ ra, câu nói ban nãy của Lục Tư Nguyên là một câu nước đôi, anh chỉ nói Lăng Hàm ở sảnh, nhưng không nói thời gian Lăng Hàm ở đó. Nhưng trong tình hình ấy, bất kì ai cũng hiểu rằng khi sự việc xảy ra, Lăng Hàm không có mặt tại hiện trường.
Lục Tư Nguyên nói năng thật giảo hoạt, anh không hề nói dối, mà vẫn lừa được mọi người.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lăng Hàm thấy khâm phục anh vô cùng, đồng thời cũng không khỏi nghĩ: Anh ấy vẫn muốn giúp mình nhỉ? Nếu không sẽ không cố tình nói một câu khiến người ta hiểu lầm như thế.
Nhưng câu này không thể hỏi thẳng, hỏi thẳng chẳng khác nào chỉ ra Lục Tư Nguyên đang chém gió, như vả vào mặt anh. Chuyện này chỉ có thể tự biết trong lòng thôi.
Lăng Hàm thấy cảm kích, ánh mắt cậu không khỏi lượn lờ vài vòng trên người Lục Tư Nguyên, giá như Lục Tư Nguyên không thích ai thì tốt quá, chưa biết chừng có thể tiến sâu hơn cùng anh...
Nghĩ lại thì, số mình nhọ thật, kiếp trước thích phải người không thích mình, còn hại mình mất mạng, kiếp này khó khăn lắm mới thích ngay phải kẻ địch, thế mà người ta lại là đất đã “cắm cờ”, không thể xuống tay được.
Lẽ nào mình có mệnh cô độc? Chẳng lẽ mình phải độc thân vui tính cả đời sao?
Cậu âm thầm thở dài.
Đợi khi Lục Tư Nguyên đi rồi, Âu Dĩnh mới nói với Lăng Hàm: “Cậu với Lục ảnh đế rất thân quen nhỉ.”
Lăng Hàm đáp: “Tôi từng quay MV của anh ấy mà?”
Âu Dĩnh xoa cằm: “Tôi cảm thấy, anh ấy đối xử với cậu rất khác biệt.”
“Khác chỗ nào?”
“Anh ấy rất quan tâm đến cậu đấy.” Âu Dĩnh đáp: “Con người anh ấy lạnh lùng cao ngạo, đối xử với ai cũng nhạt như nước ốc, chỉ có với cậu là ấm áp.”
Lăng Hàm rất muốn hỏi: Xin hỏi anh ấy ấm áp ở đâu thế?
Dường như nhìn ra được vẻ nghi hoặc của cậu, Âu Dĩnh giải thích: “Cậu nhìn đi, những người có mặt ở đây đều chủ động tìm Lục Tư Nguyên để nói chuyện, nhưng Lục Tư Nguyên chỉ chủ động tìm cậu nói chuyện, rất coi trọng cậu mà.”
Lăng Hàm khựng lại, không kìm lòng được mà nhìn về phía Lục Tư Nguyên. Lục Tư Nguyên một lần nữa bị bao nhiêu người vây ở chính giữa, nói cười xã giao, phong độ ngời ngời.
Lăng Hàm quan sát trong chốc lát, quả thực chỉ có người khác tìm Lục Tư Nguyên để bắt chuyện, mà Lục Tư Nguyên chỉ chủ động với vài nhân vật lớn, về cơ bản không chào hỏi bất kì ai, thái độ của anh khá là kiêu ngạo.
Tất nhiên, với địa vị của mình, anh có tư cách để làm như vậy, những người khác hiển nhiên cũng chấp nhận cách làm của anh.
Ban nãy anh có ý đến nói chuyện với mình, thực ra là đánh giá cao mình à?
Nghĩ đến đây, Lăng Hàm không khỏi cảm thấy nở hoa trong lòng. Nhưng vui vẻ chưa đầy hai phút đã bắt đầu ấm ức, vui vẻ có tác dụng quái gì đâu, Lục Tư Nguyên có người trong lòng rồi, anh ấy có tốt với mình cũng vô dụng!
Lăng Hàm đang buồn bực thì đột nhiên âm thanh ồn ào vang lên sau lưng, cậu quay đầu lại, phát hiện ra Y Tự đang từ trên tầng bước xuống, trên gương mặt có đủ thứ cảm xúc phức tạp, từ ủ rũ, ăn năn đến sợ hãi.
Khi đối diện với ánh mắt của đám đông, cậu ta có phần lẩn tránh, như thể chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống. Chu Bắc Hiền đi bên cạnh cậu ta, sắc mặt rất khó coi.
Nhìn thấy cảnh này, Lăng Hàm không nén được suy nghĩ, đúng là tình yêu đích thực mà!
Chẳng bao lâu sau, hai người đã bước tới sảnh dưới tầng. Ánh mắt Y Tự đảo quanh sảnh lớn trong chốc lát, khi lướt tới Lăng Hàm, trong mắt cậu ta bỗng bốc lên một ngọn lửa. Cậu ta rảo bước thật nhanh xông tới trước mặt Lăng Hàm, giơ bàn tay lên định giáng xuống.
“Cậu làm gì đấy?” Lục Tư Nguyên đứng bên cạnh Lăng Hàm, dễ dàng tóm được bàn tay của Y Tự.
Lăng Hàm vẫn luôn bất động, thực ra cậu rất hy vọng Y Tự có thể đánh mình thật, như thế đủ cho người khác thấy Y Tự rốt cuộc là người như thế nào.
Y Tự tức giận đến phát cuồng: “Đừng cản tôi, tôi phải đánh chết thằng khốn nạn này!”
Nghe thấy câu nói như kẻ điên của cậu ta, đám đông một lần nữa rộ lên.
“Là nó, tất cả đều do nó dựng lên!” Y Tự làm sao chịu nổi ánh mắt lên án của mọi người, cậu ta gào thét như điên: “Tôi bị oan, tôi bị người ta hãm hại. Chính nó, chính là Lăng Hàm hại tôi! Tôi hôn mê, nó đưa tôi tới giường của Mã Bằng Ba, tôi không làm gì bậy bạ với Mã Bằng Ba hết!”
Lục Tư Nguyên tỉnh bơ, anh lên tiếng: “Nhưng mà, Lăng Hàm ở sảnh lớn.”
Âu Dĩnh đứng bên cạnh cũng hùa theo: “Không sai, Lăng Hàm vẫn luôn ở sảnh, cậu ấy ở cùng tôi, cậu không thể đổ oan cho cậu ấy được.”
Hai người nói xong, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.