Tiếng nói của Lục Nham chắt đứt sự tương tác giữa hai người, họ lùi ra. Lăng Hàm thu lại trạng thái của mình, nhìn Lục Tư Nguyên bằng một ánh mắt khác rồi nói với Lục Nham: “Thế nào?”
Lục Nham chỉ vào cậu: “Đúng là cảm giác mà tôi muốn, chính là cậu!”
Sau đó anh ta quay sang nói với Lục Tư Nguyên: “Mắt nhìn người của cậu chưa bao giờ sai cả, tôi biết cậu ta diễn tốt nhưng không ngờ sẽ tốt đến như vậy! Hai người còn rất ăn ý, bầu không khí cực kì tuyệt vời!”
Bầu không khí?
Lăng Hàm vô cùng kinh ngạc, trên mặt Lục Tư Nguyên thoáng lộ vẻ xấu hổ rồi nhanh chóng biến mất.
Lục Nham không chú ý đến sự khác thường của hai người, anh ta vẫn kích động đi loanh quanh, nói: “Hai người vốn là bạn tốt, là quan hệ có khả năng thể hiện rõ nhất cảm giác ghét bỏ nhưng vẫn không muốn rời xa này rồi.”
Lời này khiến cả Lục Tư Nguyên lẫn Lăng Hàm đều câm nín.
Lục Nham tiếp tục nói với Lăng Hàm: “Vai nam thứ của bộ phim này quyết định chọn cậu! Trong tuần tới sẽ bấm máy, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Lăng Hàm bị bánh từ trên trời rơi xuống đập cho choáng váng, lẽ nào cậu chỉ đến một lát như vậy mà đã được chọn rồi sao? Gần đây cậu gặp vận may gì vậy, cảm giác như có rất nhiều chuyện chuyển nguy thành an, hơn nữa cũng gặp rất nhiều may mắn.
“Cứ thế chọn tôi luôn á?” Cậu hỏi lại lần nữa.
“Đương nhiên.” Lục Nham nói, sau đó liếc mắt nhìn Lục Tư Nguyên, nói một câu đầy ẩn ý: “Lục Tư Nguyên cảm thấy cậu rất tốt, vẫn luôn đề cử cậu với tôi đó.”
Lời này quá đột ngột khiến Lăng Hàm không hiểu ý tứ của Lục Nham nhưng cậu phản ứng rất nhanh, vội vàng quay đầu nói với Lục Tư Nguyên: “Cảm ơn anh.”
Lục Tư Nguyên gật đầu, trong đôi mắt đen nhánh ánh lên một tia sáng.
Sau khi từ Quất Tử Ảnh Thị trở về, còn chưa về đến nhà, cậu đã nhận được điện thoại của Tưởng Nghị gọi đến.
Đã lâu lắm rồi hai người không liên lạc với nhau, từ sau khi quay xong bộ phim truyền hình kia, Lăng Hàm liên tục dính phải scandal, dần dần cũng có tiếng tăm nên công việc cứ ùn ùn kéo đến, chiếm hết khoảng thời gian cá nhân của cậu.
Nhiều khi cậu mệt mỏi đến rạng sáng một, hai giờ mới ngủ, cơ hội liên lạc với Tưởng Nghị và Âu Dĩnh đã ít lại càng ít. Thật tình cậu rất nhớ hai người kia, rất muốn tìm cơ hội hẹn bọn họ đi ăn cơm uống rượu, xúc tiến tình cảm, đáng tiếc vẫn không có cơ hội.
Nhận được điện thoại của Tưởng Nghị, Lăng Hàm lập tức vực dậy tinh thần, vừa ngạc nhiên vừa phấn khởi nói: “Tưởng Nghị!”
“Lâu lắm không gọi điện thoại rồi.” Tưởng Nghị ở đầu bên kia cười nói: “Mắt nhìn người của tôi quả nhiên không sai, gần đây cậu nổi tiếng quá đi, có khi sau này còn nổi tiếng hơn cả tôi ấy chứ, chưa biết chừng sẽ trở thành Bạch Tử Sách thứ hai luôn mất.”
Lăng Hàm hơi xúc động, trước kia cậu nghèo rớt mùng tơi cần người khác tiếp tế, không ngờ Tưởng Nghị lại coi trọng cậu đến như vậy, đối với lời nói chân thành của Tưởng Nghị cậu chỉ có thể nói: “Cảm ơn cậu đã khích lệ.”
“Khích lệ gì đâu, tôi đã từng thấy ánh mắt của cậu, ánh mắt ấy tôi từng thấy từ một người khác, đó chính là Bạch Tử Sách! Người có ánh mắt như vậy sau này chắc chắn tiền đồ vô hạn.” Tưởng Nghị nói một cách sùng bái.
Lăng Hàm nghe Tưởng Nghị khen mình như vậy chỉ cảm thấy cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Nhưng Tưởng Nghị lập tức nói thêm: “Tôi thì không được, trước đây lúc anh Bạch dẫn dắt tôi cũng chẳng có gì tiến bộ! Sau khi anh Bạch mất, chẳng còn ai chăm sóc tôi như vậy nữa, bây giờ tôi vẫn chẳng tiếng tăm gì như trước, vẫn lăn lộn ở tầng chót này, tuổi tác của tôi cũng lớn rồi, tiếp tục hai năm nữa mà tôi còn không nổi tiếng thì tôi già thật rồi! Có đôi khi tôi nghĩ liệu tôi cứ kiên trì như vậy thì có ý nghĩa gì không, chẳng thà đổi một nghề khác.”
Tưởng Nghị luôn là một người ấm áp lạc quan, tích cực hướng về phía trước, đây là lần đầu tiên Lăng Hàm nghe cậu ta nói những lời ủ rũ như vậy, cậu kinh ngạc đồng thời cũng có chút đau lòng nên an ủi: “Đừng tự coi nhẹ chính mình như thế, cậu tốt lắm, cũng rất nỗ lực, chẳng qua là kém may mắn một chút thôi! Nếu như cậu may mắn thì có khi đã nổi tiếng khắp trời nam đất bắc rồi.”
Tưởng Nghị cười rộ lên: “May mắn cũng là một loại năng lực đó, tôi không được may mắn chứng tỏ ông trời không muốn cho tôi ăn chén cơm này rồi.”
Lăng Hàm muốn nói chút gì đó để xoa dịu Tưởng Nghị nhưng cậu ta đã đổi trọng tâm câu chuyện: “Không nói cái này nữa, sao tự dưng tôi lại nói mấy câu chán đời vậy nhỉ? Tôi nghe nói trong công ty có người chèn ép không muốn cho cậu nhận quảng cáo, có thật như vậy không?"
Lăng Hàm không muốn để Tưởng Nghị phải lo lắng: “Không có chuyện đó đâu, tôi vẫn ổn mà.”
“Có phải cậu đắc tội với ai không?” Tưởng Nghị thử hỏi dò.
Lăng Hàm biết giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì Tưởng Nghi cũng sẽ biết chân tướng của chuyện này nên cậu kể lại chuyện Mã Bằng Ba ngoại tình lần trước cho Tưởng Nghị.
Tưởng Nghị nghe đến trợn mắt há mồm, không dám tin: “Chuyện này là cậu làm thật á?”
“Là bọn họ gây sự với tôi trước, tôi chỉ gậy ông đập lưng ông thôi.” Lăng Hàm nói.
Bên kia im lặng một hồi rồi nói: “Được lắm, nếu như bọn họ không có ý đồ xấu xa thì sẽ không rơi vào kết cục như vậy, tất cả đều do bọn họ tự tìm lấy.”
Sau đó cậu ta còn nói thêm: “Tôi chỉ muốn hỏi xem có phải Chu Bắc Hiền lại muốn đối phó với cậu hay không thôi, hôm qua tôi nghe có người bàn tán không ngờ lại là thật.”
Lăng Hàm: “Không cần lo lắng đâu, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.”
Tưởng Nghị cười rộ lên: “Tất nhiên là tôi tin tưởng cậu rồi, rất nhiều lần tôi nghĩ cậu tới đường cùng rồi nhưng không ngờ đều có thể chuyển nguy thành an, lần này nhất định cậu có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Lăng Hàm nở nụ cười: “Cảm ơn nha!"
Tưởng Nghị cúp máy, Lăng Hàm bắt đầu suy tư, ngay cả Tưởng Nghị cũng nghe được tin cậu bị từ chối nhận quảng cáo, là ai nói cho cậu ta biết? Chẳng lẽ tin tức này đã được truyền ra trong công ty rồi sao?
Chuyện nghệ sĩ trong công ty đắc tội với người ta rồi bị chôn vùi đã xảy ra quá nhiều, thế nhưng tất cả đều được giữ bí mật, mọi người không dám thảo luận vấn đề này mà giờ tin cậu bị từ chối quay quảng cáo ngay đến người không liên quan cũng nói ra nói vào, liệu có phải người khác cũng biết đến thủ đoạn của Chu Bắc Hiền rồi không?
Lăng Hàm ôm mối hoài nghi này về nhà, rất nhanh cậu có được đáp án.
Bởi vì Chu Bắc Hiền đã gọi điện cho cậu.
“Quan hệ của cậu với Chu Thành là như thế nào?” Đây là câu nói đầu tiên của Chu Bắc Hiền khi cậu vừa nhận cuộc gọi, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Chu Bắc Hiền cười lạnh, nói: “Cậu là tình nhân của anh ta, anh ta là kim chủ của cậu, hai người đã có quan hệ từ lâu rồi đúng không! Uổng công tôi còn coi cậu như bảo bối mà theo đuổi, các người ngầm cấu kết hãm hại tôi! Lăng Hàm, hiện giờ coi như tôi biết cậu rồi, tôi nhận, nhưng từ nay về sau giữa chúng ta không còn tình tình ái ái gì nữa hết, chúng ta chỉ là kẻ thù!”
Đầu óc Lăng Hàm chấn động, cơ bắp toàn thân cứng lại, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Sao Chu Bắc Hiền lại biết quan hệ của cậu với Chu Thành? Lẽ nào chuyện đó đã bại lộ? Chuyện này có bao nhiêu người biết? Lục Tư Nguyên có biết hay không?
“Tôi vẫn luôn nghĩ vì sao cậu lại đối xử với tôi ôn hòa như vậy, không ngờ cậu đã sớm ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với người khác! Các người nhân cơ hội này muốn hất cẳng tôi đúng không? Còn nói cái gì mà Y Tự ra tay trước, rõ ràng đó là cái bẫy do các người bố trí ngay từ đầu!”
Chu Bắc Hiền không ngừng chỉ trích Lăng Hàm, hiển nhiên hắn đã bị chọc tức, cảm giác như mình bị người ta đùa giỡn một trận nhưng vấn đề quan trọng nhất là sau thất bại lần này, quyền thế cùng chức vị của hắn đều bị giảm xuống rất nhiều. Kết quả này đối với một kẻ luôn kiêu ngạo như Chu Bắc Hiền mà nói chính là một chuyện khó có thể chịu được.