Bà cụ run rẩy đi tới, vẫy tay với cậu: “Cậu nhóc, làm một chuyện tốt đi! Cháu đưa người này tới bệnh viện được không?”
Đôi mắt giấu sau kính râm của Lăng Hàm chớp chớp, chần chừ một lúc rồi đi tới: “Vâng.”
Mấy chuyện giúp người làm niềm vui thế này cậu cũng vui lòng làm, chỉ là có chút tiếc nuối vì không thể tới chỗ Lục Tư Nguyên sớm hơn một chút, một đám ông bà già thế này muốn tự đi có lẽ có chút khó khăn, chút việc nhỏ này cậu nguyện ý giúp đỡ.
Thấy cậu đồng ý giúp, mấy ông bà già tránh ra một con đường để Lăng Hàm bước vào. Cậu khoác ba lô đi vào, chỉ thấy một chiếc ô tô Land Rover màu đen cùng một người đàn ông đang nằm trên nền xi măng, người đàn ông này mặc một bộ đồ màu xanh lam, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, gương mặt quay về phía chiếc xe, bên người có rất nhiều vỏ chai rượu nằm ngổn ngang.
Lăng Hàm còn chưa tới gần đã ngửi được mùi rượu gay mũi, không biết người đàn ông này đã uống nhiều đến cỡ nào. Cậu trông cách ăn mặc kia liền mơ hồ cảm thấy quen thuộc nên nhanh chân bước tới bên cạnh người đàn ông kia, sau đó ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai của anh ta: “Này!”
Chân của người này rất dài, một chiếc giày đã rớt đâu mất lộ ra đôi tất màu xám tro.
“Anh gì ơi, phiền anh tỉnh chút nào!” Lăng Hàm đẩy người nọ một cái, cậu tính nếu như người này còn không động đậy thì cậu sẽ mạnh mẽ kéo người này ra.
Trong lúc cậu đang lôi kéo thì người đàn ông này đột nhiên giật giật, sau đó quay mặt ra, mơ mơ màng màng mở mắt.
Gương mặt kia khiến Lăng Hàm kinh hãi, Chu Thành!
Ngàn vạn lần cậu cũng không ngờ được rằng người này lại là Chu Thành.
Cậu cả Chu luôn luôn trong bộ dạng năng nổ, đã bao giờ thê thảm như thế này chưa? Tại sao tên này lại chạy đến nhà xe trong khu chung cư của cậu, lại còn uống nhiều đến như vậy.
Trong đầu bật ra vô số câu hỏi, Lăng Hàm mạnh mẽ đè những nghi hoặc trong lòng xuống rồi đỡ Chu Thành dậy. Chu Thành bị lăn lộn trong chốc lát, đôi mắt ti hí không có tiêu điểm. Đến khi Lăng Hàm đỡ người ra khỏi đám đông thì dường như anh ta đột nhiên tỉnh táo lại, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của Lăng Hàm, nói: “Cậu... Lăng Hàm...”
Giọng nói khản đặc nghe như yết hầu bị trăm ngàn mảnh vụn thủy tinh cắt nát, anh ta nói được một câu rồi lập tức ho khan, ho đến không thở được.
Uống nhiều rượu như vậy lại còn ăn mặc phong phanh rồi ngủ một đêm trên mặt đất lạnh băng, người có khỏe đến mấy cũng sẽ bị cảm thôi.
Trong lòng Lăng Hàm có chút đồng tình, giọng điệu cũng không còn gay gắt như trước: “Đừng nói nữa, tôi dẫn anh tới bệnh viện.”
Chu Thành bỗng siết chặt lấy tay cậu nhào cả người lên, suýt nữa đè cả Lăng Hàm xuống dưới đất.
“Lăng Hàm...” Có lẽ vì còn chưa tỉnh rượu cho nên tên này muốn nhào lên hôn cậu.
Lăng Hàm lập tức đẩy người ra, kẻ say dễ mất thăng bằng nên Chu Thành dễ dàng ngã xuống đất, đầu óc có vài phần mờ mịt, một lúc sau mới ôm đầu kêu đau.
Lăng Hàm cũng muốn mặc kệ người này rồi bỏ đi, thế nhưng cậu đi được hai bước lại có chút không đành lòng. Không cần biết mục đích khiến Chu Thành uống rượu là gì nhưng nếu để mấy tay săn ảnh biết được cậu cả Chu uống say khướt dưới khu nhà cậu thì hai người họ cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Lăng Hàm hít sâu một hơi, sau đó kéo Chu Thành đứng lên khỏi mặt đất rồi nhanh chóng kéo người đi về phía xe mình.
May mắn thay Chu Thành không phải ngôi sao, người bình thường hoàn toàn không biết anh ta mà Lăng Hàm cũng đang đeo kính râm. Tuy rằng một chàng trai cao lớn đẹp trai lôi kéo một người đàn ông khác cũng cao lớn đẹp trai có chút gây chú ý nhưng không đến mức gây thành náo loạn.
Vất vả nhét được Chu Thành vào xe, Lăng Hàm ngồi vào ghế lái rồi đóng cửa, cậu lái xe về phía bệnh viện gần nhất, đây là phương pháp xử lý thích hợp nhất mà cậu nghĩ ra được. Chu Thành uống nhiều lại còn bị lạnh, hẳn là nên đến bệnh viện khám xem sao, chưa kể đưa anh ta về nhà hay đến công ty đều không ổn.
Mở bản đồ hướng dẫn xong, Lăng Hàm nhanh chóng tìm được một bệnh viện tương đối lớn, thuận đường đi về phía trước.
Chu Thành yên lặng ngồi bên ghế phó lái, hoàn toàn không có bộ dạng ngang ngược vô lý lúc trước, anh ta chỉ thi thoảng ngẩng đầu liếc Lăng Hàm một cái, làm bộ đáng thương.
Lăng Hàm coi như không thấy chỉ tập trung lái xe.
Một người đàn ông to cao lực lưỡng lại làm bộ đáng thương khiến Lăng Hàm thấy hơi bất ngờ, hai anh em nhà họ Chu một người thì hung hãn mạnh mẽ, hay gây sự, càng không cần phải nói đến Chu Thành luôn ngang ngược. Đến giờ, Lăng Hàm vẫn còn nhớ rõ thái độ của anh ta lúc đuổi cậu ra khỏi căn hộ kia, muốn bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu kiêu ngạo.
Nhưng không ngờ người cao lớn như Chu Thành làm bộ đáng thương vậy lại không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.
“Lăng Hàm...”
Chu Thành vừa mới hé miệng, Lăng Hàm đã nói: “Đừng làm phiền tôi đang lái xe.”
Chu Thành ngậm miệng.
Hai người im lặng chạy đến bệnh viện, Lăng Hàm thực sự cảm thấy anh ta đáng thương cho nên không nhăn mặt nữa, hòa hoãn nói: “Có cần tôi gọi cho trợ lý của anh không?”
Chu Thành lắc đầu.
Lăng Hàm mở cửa xe, đi cùng anh ta vào phòng khám bệnh. Bên trong có rất nhiều người, Chu Thành trợn mắt há mồm: “Có nhiều người như vậy á?”
Lăng Hàm quay đầu lại, nói: “Làm sao thế?”
Chu Thành khoát tay lia lịa: “Quên đi, tôi đi tìm bác sĩ tư nhân của tôi.”
Lăng Hàm: “...”
Có bác sĩ tư nhân mà sao không nói sớm!
Chắc tại ý trách móc trong ánh mắt của Lăng Hàm quá gay gắt cho nên Chu Thành hắng giọng, nói: “Chẳng phải chỉ là uống say rồi bị cảm thôi sao, chuyện nhỏ, cứ mua chút thuốc rồi uống là được rồi.”
Lăng Hàm mặc kệ anh ta, thấy hơi hối hận vì lo chuyện bao đồng.
“Được rồi, tự anh đi mua thuốc đi! Tôi có việc phải đi trước.” Lăng Hàm nói.
Chu Thành kéo cậu lại: “Chờ đã, chẳng lẽ cậu cứ thế quăng tôi ở chỗ này?”
Lăng Hàm nói: “Anh muốn như thế nào?”
“Chẳng phải cậu nên đưa tôi về hay sao?” Cậu cả nhà họ Chu hùng hồn nói.
Lăng Hàm bị người này làm cho tức đến bật cười, vừa rồi cậu thấy anh ta chật vật như vậy còn có chút thương cảm, nhưng hiện giờ chỉ cảm thấy mình làm ơn mắc oán. Nhìn cái bộ dạng bây giờ của anh ta mà xem, lên mặt dạy đời, ánh mắt lấp lánh, làm quái gì còn chút dáng vẻ ốm đau?
Lăng Hàm đột nhiên có cảm giác như mình bị trêu đùa.
“Bên ngoài có xe, anh có thể đón xe đi về.” Lăng Hàm không nhịn được đẩy cánh tay của anh ta ra, sau đó xoay người bước đi thật nhanh.
“Lăng Hàm!” Chu Thành ở phía sau kêu lên, Lăng Hàm chẳng buồn quay đầu lại, chạy càng nhanh.
Đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng hô, sau đó là tiếng người nhốn nháo. Lăng Hàm quay đầu lại theo bản năng liền thấy Chu Thành đã nằm lăn ra sàn nhà bệnh viện.
Cậu hoảng sợ, cuống quýt chạy tới rồi ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, đẩy người một cái: “Anh làm sao thế?”
Chu Thành không hé răng, ôm bụng co người lại, vẻ mặt tái nhợt, chân mày chíu chặt.
Lăng Hàm lưỡng lự, cậu không biết người này đang giả vờ hay thật sự có vấn dề, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, Lăng Hàm vội vàng hô: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Chỉ chốc lát sau có mấy người y tá cùng bác sĩ vọt ra, nhấc Chu Thành đặt lên cáng cứu thương.
“Cậu là người nhà của bệnh nhân sao?” Bác sĩ hỏi.
“Không phải.” Lăng Hàm vội vã trả lời: “Tôi là bạn của anh ta.”
Bác sĩ không hỏi nữa chỉ nhanh chóng cùng các y tá khác đẩy Chu Thành vào phòng cấp cứu.
Lăng Hàm đứng tại chỗ chần chừ một hồi, cuối cùng quyết định đi theo. Hiện giờ Chu Thành chỉ có một mình, cậu không thể bỏ mặc anh ta như vậy được.