Ảnh Đế Thị Phi

Chương 132: Xấu hổ



Chu Thành được đưa vào phòng cấp cứu, Lăng Hàm chờ bên ngoài hành lang. Dáng người cậu rất cao, lại đẹp cho nên dù đeo kính râm vẫn khiến nhiều người chú ý, những người bệnh cùng nhân viên y tế đi qua đi lại thi thoảng lại liếc nhìn.

Một y tá mặc đồ trắng đi tới nói với cậu: “Cậu chính là bạn của bệnh nhân à?”

Lăng Hàm gật đầu.

“Mời cậu đi đăng ký và nộp viện phí trước.” Y tá kia nói, đưa tay chỉ phương hướng cho cậu rồi lại vội vàng chạy về.

Lăng Hàm ngoan ngoãn nghe lời đến quầy thanh toán lấy số xếp hàng, đợi một lát là đến lượt của cậu.

“Có thẻ bảo hiểm y tế không?"

“Không có.”

“Có chứng minh thư không?”

“... Tôi đăng ký giúp người ta thôi.”

“Có bảo hiểm y tế và chứng minh thư của bệnh nhân không?”

“Không có.”

“Mời nộp tiền mặt.”

Nộp đủ các loại phí xong lại quay về phòng cấp cứu, bác sĩ đã kiểm tra xong đi ra.

“Người bệnh bị đau dạ dày nghiêm trọng, tối hôm qua lại uống nhiều rượu cho nên bệnh đau dạ dày tái phát.” Bác sĩ nói.

Lăng Hàm không biết nên nói gì.

“Không cần lo lắng, chỉ cần truyền dịch là ổn rồi, về sau đừng để cho anh ta uống rượu nữa, ăn ít đồ cay thôi.”

Lăng Hàm chỉ có thể nói vâng.

Bác sĩ dẫn cậu đi viết đơn thuốc rồi bảo cậu đi đóng tiền thuốc.

Lăng Hàm mơ hồ cầm đơn thuốc đứng xếp hàng, cực kì mất tự nhiên hứng lấy ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh, cậu đã gây nên cái nghiệt gì chứ? Vì sao lại phải tốn công tốn sức trong cái bệnh viện này chỉ vì con ma men Chu Thành kia.

Di động trong túi kêu lên, Lăng Hàm vội vã lôi ra xem, là Lục Tư Nguyên gọi tới, thôi xong rồi! Cậu cứ bận rộn chuyện của Chu Thành mà quên không báo cho Lục Tư Nguyên, hơn nữa đồng hồ trên di động báo đã mười giờ sáng.

Trời ơi, cậu đã phí mất hai tiếng rồi sao?

“Đã tới chưa?” Lục Tư Nguyên hỏi.

Lăng Hàm nói: “Thật ngại quá, tôi có chút chuyện đột xuất, tạm thời chưa tới được rồi.”

“Hử?” Có vẻ như Lục Tư Nguyên nghe được cái gì liền hỏi: “Cậu đang ở đâu? Sao lại ồn ào thế?”

Lăng Hàm trả lời: “Tôi đang ở bệnh viện.”

“Bệnh viện?” Thanh âm của Lục Tư Nguyên có chút kinh ngạc.

“Bạn của tôi đổ bệnh, tôi đi cùng người đó tới bệnh viện.” Lăng Hàm không yên lòng, cậu không dám nói là mình đưa Chu Thành tới bệnh viện, nói chung cậu không muốn để Lục Tư Nguyên biết cậu với Chu Thành có quan hệ với nhau.

Lục Tư Nguyên không phát hiện có gì không đúng: “Nếu như vậy cậu cứ đưa bạn đi chữa bệnh đi, mật mã nhà tôi không đổi.”

Lăng Hàm nói được, thấy Lục Tư Nguyên không có ý hỏi cặn kẽ hơn liền thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng truyền dịch, Chu Thành được y tá cắm kim truyền, sắc mặt anh ta tái nhợt, biểu cảm cũng uể oải.

Lăng Hàm đi tới bên cạnh anh ta, thấy Chu Thành chỉ mặc một bộ đồ phong phanh, cậu ngẫm nghĩ một chút rồi lấy một chiếc áo khoác từ ba lô ra, sau đó lạnh lùng nói: “Mặc vào đi.”

Chu Thành ngẩng đầu, nhìn cậu không chớp mắt, ánh mắt vô cùng u ám.

Lăng Hàm bị anh ta nhìn đến mất tự nhiên nên làm bộ thu tay về rồi nói: “Không cần thì thôi.”

Cậu còn chưa kịp thu tay lại thì Chu Thành đã nhanh chóng nắm lấy, cướp lấy cái áo khoác, khiến y tá đang truyền dịch cho anh ta kêu lên: “Đừng có lộn xộn!”

Chu Thành choàng áo khoác lên người, cuối cùng anh ta cũng lộ ra một nụ cười nhẹ khiến Lăng Hàm hơi ngẩn ra, chưa bao giờ cậu thấy Chu Thành cười một cách đơn thuần như vậy. Người đàn ông này lúc nào cũng có chút lưu manh, làm việc thì khiêu khích mờ ám khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ thật của mình, nhưng giờ khắc này dường như mặt nạ của anh ta đã bị tháo xuống, lộ ra vẻ mặt chân thật nhất - một nụ cười thuần túy xuất phát từ nội tâm.

Anh ta không nói một câu nào, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lăng Hàm. Sàn nhà của bệnh viện rất lạnh, thời tiết cũng lạnh, thế nhưng ánh mắt của Chu Thành lại giống như có nhiệt độ nóng bỏng đến mức muốn đốt cháy làn da của cậu.

Áp bách, mạnh mẽ và nóng bỏng.

Lăng Hàm vội vàng liếc mắt sang hướng khác, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Bác sĩ nói anh bị bệnh đau dạ dày, bảo anh từ giờ trở đi uống ít rượu, ăn ít đồ ăn kích thích thôi.”

Thành thật mà nói, Lăng Hàm đã từng thấy bộ dạng đắc ý của Chu Thành ở tiệc rượu cho nên cậu hoàn toàn không ngờ anh ta lại mắc bệnh đau dạ dày nặng đến vậy, bình thường hoàn toàn không nhìn ra.

“Ngồi đi.” Chu Thành cười khẽ, hất cằm tỏ ý bảo Lăng Hàm ngồi xuống bên cạnh.

Lăng Hàm vốn định để anh ta lại rồi đi nhưng khi nhìn đến sắc môi trắng nhợt cùng biểu cảm uể oải kia lại có chút mủi lòng, nghĩ đến đằng nào cậu cũng đã trễ giờ rồi thì có trễ thêm một lúc nữa cũng không thành vấn đề, vậy nên cậu ngồi xuống.

“Tại sao anh lại uống rượu trong ga ra?” Đây là vấn đề Lăng Hàm cảm thấy khó thể giải thích nổi nhất, đang yên đang lành tại sao người này lại chạy tới khu nhà cậu uống rượu, lại còn uống say đến mức ngủ ở ga ra, nếu không nhờ người ta phát hiện chắc có khi anh ta chết lúc nào không ai hay.

“Tôi nói tôi rất đau lòng, muốn gặp cậu, cậu có tin không?” Chu Thành quay đầu lại, trong mắt lóe lên tia sáng yếu ớt giống như ánh sáng le lói của đom đóm.

Đầu ngón tay của anh ta giật giật, dường như anh ta muốn làm gì đó nhưng vì trên mu bàn tay còn đang cắm kim truyền cho nên không làm được.

Lăng Hàm cũng không chú ý đến động tác nhỏ này của Chu Thành, bởi vì cậu đã bị câu nói thâm tình kia làm cho sửng sốt, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Anh vì tôi mà uống rượu giải sầu?”

Không phải là cậu không tin, mà là hoàn toàn không thể nào tin nổi. Nhớ tới lúc Chu Thành bao nuôi Lăng Hàm, từ nhật ký của Lăng Hàm là có thể hiểu cậu ta thích Chu Thành nhưng có vẻ như Chu Thành không để ý gì đến cậu ta, cho nên nếu nói vì Lăng Hàm mà Chu Thành uống rượu giải sầu thì quả thực khó ai mà tin nổi.

Chu Thành cười khẽ, không trả lời, trái lại nói: “Tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa, từ sau khi cậu rời đi tôi cứ mãi nhớ đến cậu, chỉ cần tôi ở căn hộ đó thì trong đầu toàn là hình bóng của cậu, toàn là quãng thời gian chúng ta vui vẻ với nhau... Lúc ở trong công ty nhìn thấy cậu, tôi thấy được rất nhiều điều trước đây tôi chưa bao giờ phát hiện, giờ tôi mới biết mình đã mất đi cái gì... Có thể cậu sẽ không tin nhưng tôi thực sự thích cậu, chỉ là tôi biết điều đó sau khi tôi đã đánh mất cậu...”

Thanh âm của Chu Thành ngày càng thấp, đến cuối cùng nó gần như biến thành một tiếng thở dài, sắc mặt cũng theo đó tái nhợt thêm vài phần.

Lăng Hàm không biết nên nói gì, từ thái độ của Chu Thành có thể thấy được anh ta có vài phần thật lòng đối với “Lăng Hàm” trước đây, chờ sau khi Lăng Hàm đi rồi anh ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy cái đã mất đi mới là cái tốt nhất cho nên cứ nhớ mãi không quên, càng nghĩ càng thấy tốt nên có ý định quay lại với cậu. Mà bản thân Lăng Hàm lại làm quá tốt, không biến sắc từ chối, kiên định cự tuyệt mới khiến cái người phong lưu đa tình này cảm thấy mất đi người quý báu là mình, vậy nên tâm tình trở nên đa sầu đa cảm.

Chu Thành nhìn cậu, trong mắt đong đầy tình ý: “Lăng Hàm, tôi không quên được cậu, tôi nên làm gì bây giờ?”

Lăng Hàm cười châm chọc, sau đó bình tĩnh nói: “Lúc này anh nên làm một chuyện.”

“Chuyện gì?” Chu Thanh vội vàng hỏi.

“Bán căn nhà của anh đi.” Lăng Hàm nói không chút biểu cảm: “Chẳng phải anh nói chỉ cần về đó là lại nhớ tôi sao, vậy thì bán đi, bán đi rồi không về được sẽ không nhớ nữa.”

Chu Thành cười lúng túng: “Cậu đang nói đùa sao?"

“Tôi không nói đùa, tôi đang nói thật.” Lăng Hàm rất nghiêm túc nói: “Tôi hỏi anh, anh có thật sự thích tôi không? Hay anh chỉ đang không cam lòng vì không chiếm được?”

Chu Thành sửng sốt.

Lăng Hàm không chút khách sáo vạch trần anh ta: “Cố ý uống say rồi nằm lăn ra ở ga ra nhà tôi, làm to chuyện như vậy chẳng phải là muốn cho tôi biết anh yêu tôi đến cỡ nào sao? Hành động này của anh khác gì mấy cậu học sinh nam đốt nến tỏ tình dưới ký túc xá nữ, chẳng qua là tự mình làm mình cảm động thôi.”

“Tôi không phải...”

“Anh chính là như vậy!” Lăng Hàm phản bác: “Tôi hỏi anh, anh nói anh yêu tôi vậy trong lúc tôi chia tay với anh thì anh có lên giường với người khác không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.