Trên mặt Chu Thành lộ ra vẻ lúng túng: “Cái kia...”
Lăng Hàm khoát khoát tay: “Anh không cần trả lời tôi, tôi không cần cái đó, anh có lên giường với người khác hay không chẳng liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ muốn anh hiểu rõ ràng xem anh có thật sự thích tôi hay không mà thôi! Kế viên đạn bọc đường lúc trước không có hiệu quả nên lần này muốn chơi khổ nhục kế sao? Tôi từng nghe nói tới thủ đoạn của cậu cả nhà họ Chu rồi, xương càng khó gặm thì anh lại càng muốn gặm, nếu không sẽ cảm thấy không cam lòng! Nhưng mà tôi không phải con mồi của anh, làm phiền anh thu lại cái vẻ mặt thâm tình kia đi được không?”
Đôi mắt của Chu Thành trở nên u ám, môi mím lại thành một đường thẳng, cuối cùng không nói năng gì.
Lăng Hàm đứng lên: “Tôi còn có việc, không ở lại đây với anh được! Anh có thể gọi cho trợ lý đến đón anh.”
Tuy rằng nhìn Chu Thành rất đáng thương nhưng Lăng Hàm hiểu rõ ý đồ của anh ta hơn ai hết, loại người đại thiếu gia phong lưu như anh ta thích nhất trò theo đuổi người khác, anh ta không phải thích đối phương mà chỉ thích cảm giác vui vẻ lúc săn mồi mà thôi.
Lăng Hàm đã sớm nhìn thấu.
Bất kể là lấy lòng trong công ty hay là say khướt trong nhà để xe cũng đều là thủ đoạn của anh ta hết.
Chỉ có điều là không thành công, nghĩ cũng thấy anh ta đáng thương.
Chu Thành nhướn mày: “Tại sao tôi lại phải làm như vậy, nếu như không phải tôi thích cậu thì có ai có thể khiến tôi làm như thế?”
Lăng Hàm cười khẽ: “Có một người có thể.”
Chu Thành nhướn mày: “Ai cơ?”
“Chu Bắc Hiền.” Lăng Hàm nói ra một cách vô cùng bình tĩnh và chắc chắn, ngay trước khi Chu Thành kịp phủ nhận cậu đã lạnh lùng nói trước: “Sở dĩ anh làm vậy là vì anh biết được Chu Bắc Hiền đang theo đuổi tôi đúng không? Hai anh em nhà anh giống như nước với lửa, nhìn đối phương là thấy ngứa mắt, cái gì cũng phải cướp mà tôi chính là món chiến lợi phẩm kia, không đúng sao?”
Chu Thành trầm mặc.
Lăng Hàm không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa nên quyết định dùng dao sắc chặt đay tối, để vị đại thiếu gia này nghỉ ngơi một chút, đừng tiếp tục làm phiền cậu: “Nếu anh muốn chơi với anh ta thì xin đừng kéo tôi vào, tôi sẽ không qua lại với bất cứ ai trong hai anh em các người! Muốn theo đuổi tôi cùng lắm chỉ là vì anh muốn thắng được anh ta đúng không?”
Chu Thành không nói gì.
Lăng Hàm tiếp tục nói: “Nếu như anh muốn thắng anh ta thì chỗ tôi còn có một thứ khác có thể giúp anh.”
“Thứ gì?” Cuối cùng Chu Thành cũng mở miệng.
Lăng Hàm cười hả hê, quả nhiên là vậy, ngay từ đầu cậu đã cảm thấy Chu Thành đột nhiên chơi trò thâm tình với mình là có vấn đề, quả nhiên trực giác của cậu không sai, trên đời này làm quái gì có chuyện tình cảm từ trên trời rơi xuống đâu cơ chứ?
“Nói cho anh biết một bí mật, Chu Bắc Hiền với ảnh đế Bạch Tử Sách từng là một đôi.” Lăng Hàm nói.
Quả nhiên Chu Thành trợn tròn mắt, lộ ra vẻ khiếp sợ: “Cậu nói cái gì?”
Lăng Hàm gật đầu: “Là thật đấy.”
“Hơn nữa tôi cho anh biết thêm, cái chết của Bạch Tử Sách có liên quan tới Chu Bắc Hiền, scandal trai bao năm xưa chính là do bọn họ bày ra để hãm hại Bạch Tử Sách sập bẫy.” Lăng Hàm bình thản nói ra bí mật này, ngón tay hơi bấu chặt lại.
“Cậu chắc chắn?”
Lăng Hàm gật đầu: “Tôi rất chắc chắn, chính tôi cũng đang điều tra chuyện này, hiện giờ đã có manh mối rồi.”
Vẻ mặt của Chu Thành lập tức biến hóa trong khoảnh khắc: “Có chứng cứ không?”
“Tên trai bao lúc trước là do hội Chu Bắc Hiền thuê, chỉ cần tìm được tên trai bao đó thì chắc chắn chân tướng sẽ được rõ ràng! Hiện giờ Chu Bắc Hiền đang dính vào chuyện của Y Tự, nếu lại thêm một bản án cũ của Bạch Tử Sách thì anh ta sẽ không có cơ hội trở mình!”
Chu Thành ngẩng đầu, nhìn gương mặt của cậu một hồi rồi nói: “Cảm giác của tôi sai rồi sao, có vẻ như cậu rất hận Chu Bắc Hiền.”
Lăng Hàm âm thầm hít vào một hơi rồi cười khẽ: “Là ảo giác của anh thôi.”
Chu Thành nhún nhún vai, nói tiếp: “Cậu với Bạch Tử Sách có quan hệ như thế nào, tại sao cậu lại phải điều tra lại vụ án đó?”
Lăng Hàm nói: “Tôi là fan hâm mộ của Bạch Tử Sách.”
Những lời này hoàn toàn là lời nói nhảm, thế nhưng trong lòng cả hai đều biết rõ, có hỏi tiếp cũng không hay.
Lúc Lăng Hàm ra khỏi bệnh viện đã là gần trưa, cậu đeo ba lô chạy tới căn hộ của Lục Tư Nguyên, nhập mã số quen thuộc, quả nhiên cánh cửa được mở ra.
Anh ấy thật sự không hề đổi mật khẩu.
Trong lòng Lăng Hàm có chút bối rối, Lục Tư Nguyên thật sự rất tin tưởng cậu.
Sau khi vào nhà, Lục Tư Nguyên đã đi mất, Đại Bạch chạy từ trong nhà ra, ngoắc ngoắc cái đuôi rồi dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn cậu, Lăng Hàm dùng đầy ngón chân để suy nghĩ cũng biết trong bộ não đơn giản của nó đang nghĩ cái gì.
“Đúng là một chú chó tham ăn!” Lăng Hàm khom lưng xoa xoa cái đầu cún của nó.
Tâm trạng mệt mỏi của Lăng Hàm bị con chó bự này xua đi hết, cậu ném ba lô ở một bên rồi ôm Đại Bạch lăn qua lăn lại trên sàn nhà. Đại Bạch cứ nghĩ người này đang chơi đùa với mình nên càng vui vẻ, thậm chí còn hưng phấn sủa vài tiếng.
Chơi đùa một lát là đói bụng, Lăng Hàm đứng dậy đi vào nhà bếp, cậu mở tủ lạnh to đùng kia ra liền phát hiện trong đó toàn là đồ ăn.
Khả năng nấu nướng của Lăng Hàm rất tệ, nhưng để no bụng thì vẫn được, thế nên cậu đơn giản nấu bát mì ăn liền.
Sau khi ăn xong, Lăng Hàm nằm lên ghế sô pha xem tivi, Đại Bạch thân thiết nhảy lên trên ghế sô pha muốn chui vào lòng cậu. Lăng Hàm ôm lấy nó, vừa ấm lại vừa xù lông cực kì thoải mái. Sau một lúc lâu Đại Bạch đạp đạp cái bụng của cậu, Lăng Hàm vội vàng đẩy nó ra tiện tay nhéo bụng mình một cái, một đống thịt mềm mềm...
Lần trước cậu tập thể hình là lúc nào?
Lăng Hàm rơi lệ đầy mặt, vừa rồi cậu không chút do dự ăn hết một bát mì, một bát mì đó!
Đến buổi tối khi Lục Tư Nguyên trở về, liếc mắt đã thấy Lăng Hàm đang mặc áo ngắn tay đứng ở phòng thể hình tập tạ tay, dáng người của cậu rất được, cao gầy cân xứng, những cơ bắp mỏng bám dọc theo khung xương, trông như một tác phẩm do nghệ nhân tỉ mỉ chế tác thành. Lăng Hàm đứng quay lưng về phía anh, làn da trắng sứ nhẵn nhụi nhìn không thấy lỗ chân lông, từng giọt mồ hôi trong suốt chảy dọc theo gương mặt đang đỏ ửng rồi làm ướt cái áo phông màu đen. Mồ hôi làm ướt phần áo trước ngực khiến những thứ bên dưới nó càng thêm rõ ràng.
Lục Tư Nguyên nhìn chằm chằm khoảng áo bị mồ hôi làm ướt của cậu, hồi lâu sau mới yên lặng dời ánh mắt đi.
Trong phòng thể hình có lắp đặt hệ thống âm nhạc nên có lẽ Lăng Hàm không nghe được động tĩnh bên ngoài, Đại Bạch xoay xoay bên chân cậu, cực kì quấn quýt.
Lục Tư Nguyên cười khẽ, đi tới.
Đại Bạch phát hiện ra anh trước, nó hưng phấn chạy tới rồi xoay xung quanh cha mình.
Lục Tư Nguyên vỗ vỗ đầu nó.
Lúc này Lăng Hàm đã hoàn thành xong bài tập, cậu xoay người rồi cứ thế đối diện với ánh mắt của Lục Tư Nguyên, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng lập tức nở nụ cười, nhanh chóng tắt nhạc rồi ra khỏi phòng thể hình.
Khi hai người họ đứng đối diện nhau, Lục Tư Nguyên càng có thể nhìn rõ làn da ướt át nhưng phát sáng của cậu, giống như là hơi nóng thoát ra từ lỗ chân lông, trông thật khỏe mạnh và... gợi cảm.
“Anh về lúc nào thế, tôi không nghe thấy gì cả.” Cậu vừa nói vừa dùng khăn mặt lau mồ hôi, hơi nghiêng đầu một chút, mái tóc đen bóng không nằm ngay ngắn mà rối tung mỗi sợi một nơi.
Lục Tư Nguyên nheo mắt.
“Vừa mới về.”
Lăng Hàm lúc này khi nhìn thấy Lục Tư Nguyên đã không còn lúng túng như trước, vậy nên cậu không khách sáo nói: “Ăn cơm chưa, tôi ăn cùng với anh.”
Lục Tư Nguyên gật đầu: “Được.”
Lăng Hàm cứ vậy đi vào nhà bếp, bộ đồ tập thể dục đang mặc trên người làm nổi bật đôi chân dài cùng cái mông vểnh của cậu, nhưng có vẻ như cậu hoàn toàn không phát hiện điều này.