Cơ thể một khi đã yếu, tinh thần cũng sẽ yếu ớt theo, các cảm xúc dâng trào, không ngừng quấn lấy cậu, hút mất chút sinh khí ít ỏi của cậu.
Mình sẽ chết à?
Thật ra mình đã chết rồi, tại sao vẫn còn phải sống mà chịu tội thế này?
Vì trả thù? Trả thù xong rồi còn điều gì ý nghĩa nữa?
Cuộc đời này có gì ý nghĩa chứ?
Sau khi sống lại, cậu thấy chẳng có chuyện gì vui vẻ cả, cuộc đời như vậy có cần phải tiếp tục nữa không?
Mệt quá…
Mỗi một việc cậu đều phải chịu trăm ngàn cay đắng, chuyện gì cũng gặp phải cản trở, rất mệt…
Đi được đến đây thật sự quá mệt mỏi…
Trong đầu cậu đều là những suy nghĩ tiêu cực, chúng không ngừng quấn lấy, hết lần này tới lần khác lại khắc sâu hơn. Lăng Hàm cảm thấy rất mệt, cậu nằm trên sô pha, ngay đến một ngón tay cũng không muốn cử động.
Trong cơn mơ hồ dường như cậu có nghe thấy tiếng chuông cửa, phải mất một lúc cậu mới ý thức được mình không phải đang mơ, chuông cửa đang kêu thật.
Nhưng cậu chẳng muốn nhúc nhích, càng không muốn gặp ai, cậu chỉ muốn yên tĩnh nằm một mình, nằm tới lúc trời cùng đất diệt.
Cậu không muốn nói chuyện, giao lưu với ai hết.
Sau một loạt tiếng chuông dồn dập, cuối cùng chuông cũng không vang nữa, Lăng Hàm mơ màng nghĩ chắc người ta đi mất rồi.
Cậu lại rơi vào trạng thái ngủ mơ màng, qua một hồi lâu, cửa truyền tới tiếng động, sau đó là tiếng va cửa.
Lăng Hàm khẽ cử động, muốn bò dậy nhưng lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào cả.
Tiếng bước chân vồn vã tiến lại.
“Lăng Hàm!”
Lăng Hàm mở mắt ra, thấy gương mặt Chu Thành ngay trong gang tấc, ánh mắt lo lắng vô cùng.
Anh ta đặt tay lên trán Lăng Hàm, giật mình kêu: “Cậu lại sốt rồi! Mau lên, chúng ta tới bệnh viện!”
Lăng Hàm yếu ớt nói: “Không, tôi không đi…”
Giọng cậu nghe như muỗi kêu, nếu không nghe rõ căn bản không thể nghe thấy được.
Trong mắt Chu Thành ánh lên vẻ lo âu cùng phiền muộn, anh ta sờ chán cậu, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, cậu bị ốm rồi, chúng ta tới bệnh viện…”
Sau đó, anh ta xốc Lăng Hàm lên.
Khoảnh khắc da thịt tiếp xúc với nhau, Lăng Hàm giật bắn người lên như bị giật điện, cậu đẩy Chu Thành ra, khàn giọng gào lên: “Đừng động vào tôi!”
Vì hành động này mà cổ áo của cậu bị banh ra, để lộ những vết tích loang lổ trước cổ và ngực.
Đồng tử Chu Thành co rút lại, sau đó kéo mạnh cổ áo cậu ra. Ánh mắt Lăng Hàm trở nên hoảng loạn, không, không được, cậu không thể để người khác thấy được…
Cậu rất kháng cự hành động này của anh ta, muốn trốn sang bên cạnh, không thể để người khác trông thấy những dấu vết nhục nhã này được.
Nhưng Chu Thành không cho cậu cơ hội trốn, anh ta tóm chặt lấy vai cậu, vạch cổ áo cậu ra.
Giây phút ấy, Lăng Hàm có cảm giác như bị lột sạch quần áo, trần trụi đứng trước mặt mọi người, để vẻ chật vật cùng những vết thương trên người mình hoàn toàn lộ ra.
“Đây là cái gì?” Đồng tử Chu Thành lay động, ngón tay găm chặt vào vai Lăng Hàm, mạnh đến mức như sắp găm vào da thịt cậu khiến Lăng Hàm cảm thấy đau buốt người. Điều khiến cậu thấy đau đớn hơn chính là giọng điệu chất vất của Chu Thành, nó như một chiếc roi quật mạnh lên mặt cậu, khiến mặt cậu đau rát.
Những cảm giác như nhục nhã, tội lỗi lấp đầy cả con tim cậu, rất khó chịu, như bị vo thành một cục. Dạ dày cuộn trào, cả ngày hôm qua cậu chỉ uống rượu mà không ăn gì, lại nôn rất nhiều, giờ bụng đau không chịu nổi.
Lăng Hàm lại muốn nôn, nhưng chẳng nôn ra được.
“Không phải việc của anh!” Giọng cậu khản đặc, cậu giật lại cổ áo của mình, cố tỏ ra cứng rắn.
Con ngươi của Chu Thành sâu hút, vẻ đau khổ thoáng hiện lên cũng nhanh chóng biến mất. Anh ta buông tay, giọng run run: “Tối qua cậu đã gặp phải chuyện gì? Không sao, nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu.”
Giọng nói dịu dàng như một người cha hiền từ đang dỗ dành con nhỏ, chỉ cần đứa bé nói cho ông bất cứ chuyện gì, ông cũng đều sẽ tin tưởng, bằng lòng che mưa chắn gió cho nó.
Nhưng Lăng Hàm không phải là trẻ con.
Cậu lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ nhiều, tối qua tôi tới quán bar uống rượu rồi lên giường với một người lạ.”
Cậu nghiêng đầu, trước ánh mắt hết sức kinh ngạc của Chu Thành, cậu cười nói: “Có gì kỳ lạ đâu, Lăng Hàm không phải chính là người như vậy sao? Không phải hai chúng ta cũng quen nhau như thế à? Tôi có thể làm ra chuyện như vậy, chẳng phải rất đỗi bình thường ư?”
“Đúng, tôi là một thằng hèn hạ thế đấy, không có đạo đức không có giới hạn, tôi tiếp cận các người cũng chỉ vì tiền thôi, cậu chủ Chu, không phải anh hiểu rất rõ điều đó à?”
Chu Thành bỗng bịt miệng cậu lại, trong mắt ánh lên vẻ đau khổ, giọng khàn đặc: “Đừng nói nữa, tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
“Không đi.”
Chu Thành không nghe lời cậu, ôm thốc cậu khỏi sô pha. Lăng Hàm muốn giãy ra nhưng tiếc là chẳng có sức.
Hơn nữa, giờ với cậu thì sao cũng được.
Trong cơn mê man được Chu Thành đưa tới bệnh viện, thẫn thờ được truyền nước, thẫn thờ nằm đó, thẫn thờ tiếp nhận dòng chất lỏng lạnh lẽo tiến vào huyết quản của mình.
Cậu cũng chẳng buồn nghe xem Chu Thành và bác sĩ nói gì với nhau, cứ mặc kệ.
Ở trong viện hai ngày, vốn dĩ chỉ là sốt cảm thông thường nhưng lại nan giải hơn người bình thường. Không biết vì lý do gì mà cậu cứ sốt cao mãi không hạ, hơn nữa có lần còn lên tới bốn mươi độ, cuối cùng không thể không nhập viện. Lúc kiểm tra còn phát hiện ra bị trúng độc cồn, viêm dạ dày.
Trong suốt khoảng thời gian đó luôn là Chu Thành chăm sóc cho cậu, nếu là bình thường, Lăng Hàm sẽ cảm thán đường đường là đại công tử của nhà họ Chu mà lại đích thân chăm sóc bệnh nhân, nhưng lúc này cậu chỉ đờ ra đó, mặc kệ sự đời. Sống cũng được mà chết cũng chẳng sao, chẳng có gì quan trọng cả.
Cậu cho rằng cậu vốn đã là người chết rồi, vốn nên chết đi.
Cơn bệnh này ập tới dồn dập còn mang theo rất nhiều cảm xúc tiêu cực, những suy nghĩ trái chiều kia cứ đè nén cậu, khiến cậu khó mà khỏi bệnh nhanh được.
Ngày thứ ba, Lăng Hàm tỉnh dậy, nghe thấy Chu Thành đang nói chuyện điện thoại.
“Cậu ấy bệnh rồi, tôi đang chăm sóc cậu ấy… Chuyện phim ảnh để sau hẵng nói đi, giờ cứ đẩy lùi lại đã.”
Bên kia hình như có nói gì đó, Chu Thành lại nói: “Sốt cao mãi không hạ, hiện tại đã ổn rồi, đừng lo…”
“Bệnh viện nào à? Bệnh viện Tâm Hòa.”
Tới lúc Chu Thành cất điện thoại đi quay lại, thấy Lăng Hàm đang mở mắt liền vui sướng cúi đầu xuống: “Cậu tỉnh rồi hả?”
Giọng anh ta rất dè dặt, như thể sợ lớn tiếng một chút thôi sẽ khiến Lăng Hàm vỡ vụn.
Khó có thể tưởng tượng ra cảnh Chu Thành lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với người khác.
Lăng Hàm chớp mắt: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Chu Thành vội nói cho cậu biết thời gian.
Lăng Hàm nghe xong cũng chỉ đáp: “Ờ.”
Chu Thành khẽ động khóe môi, ngồi xuống cạnh giường cậu, cẩn thận hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Lăng Hàm nhếch miệng: “Đỡ nhiều rồi.”
Quả thật là đỡ nhiều rồi, trải qua vài ngày buông thả chán chường, những cảm xúc tiêu cực kia cứ quấy nhiễu cậu, nhưng cũng không đáng sợ đến mức muốn nuốt chửng cậu như trước kia nữa.
Không phải chỉ là thất tình thôi sao, tự dưng lại đi nghĩ tới cái chết, đúng là nực cười.
Lăng Hàm bật cười một tiếng, nhưng tự dưng cậu cười khiến Chu Thành căng thẳng, gương mặt anh tuấn tràn ngập lo lâu: “Cậu thật sự không sao đấy chứ, nếu thấy không thoải mái ở đâu tôi sẽ gọi bác sĩ tới ngay.”
Nói rồi anh ta định đứng dậy gọi người thì bị Lăng Hàm tóm lại.