Ảnh Đế Thị Phi

Chương 151: Tam giác



Lăng Hàm không rõ anh có thể chấp nhận mình đến mức độ nào, cậu có quá nhiều điểm xấu, bây giờ Lục Tư Nguyên chấp nhận được không có nghĩa là sau này cũng chấp nhận được. Cậu sẽ không quên được tình huống vài ngày trước khi hai người cãi nhau. Trước kia Lục Tư Nguyên không hề để tâm chuyện mình bắt chẹt người khác, nhưng khi đó anh đã để ý, đã hối hận rồi. Nếu như ở bên nhau thật, lỡ như có một ngày nào đó anh đột nhiên để bụng chuyện mình từng qua lại với Chu Thành, hoặc để bụng chuyện mình khoe khoang trước đây thì muốn khóc cũng đã muộn, mình cũng sẽ sụp đổ mất.

Nằm trên giường mà không ngủ được, lại không dám trằn trọc trở mình. Lăng Hàm cẩn thận khống chế động tác của bản thân, hai mắt mở to trong bóng tối, cảm nhận tiếng hít thở nhẹ nhàng vọng tới từ một chiếc giường khác cách đó không xa.

Nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng, bởi vì mình đã từ chối anh rồi...

Ngủ thôi...

Lăng Hàm cười khổ nhắm mắt lại.

Cứ như thế qua vài ngày nữa, phải quay cảnh em trai ngốc cõng anh trai đi khám bệnh. Cảnh quay này rất quan trọng, vì bạn gái, người anh trai đã sống trong đau khổ mâu thuẫn mà vứt bỏ người em của mình ba lần, nhưng không hiểu sao em trai ngốc vẫn quay về được. Bạn gái vì quan hệ trong nhà mà bắt đầu thúc ép, anh trai không thể không đưa ra quyết định, anh quyết tâm mua hai tấm vé đến một thành phố phương Bắc xa xôi, bỏ em trai ngốc ở lại trước cổng một trung tâm bảo trợ xã hội mà nghe trên mạng nói rằng đãi ngộ không tệ, em trai ngốc sẽ không thể quay về được nữa... Nhưng sau khi mua vé xong, vì áp lực và công việc, anh đổ bệnh, sốt cao mãi không khỏi. Em trai ngốc cõng anh, dầm mình trong cơn mưa nghiêng trời lệch đất xông vào bệnh viện...

Lục Nham yêu cầu rất cao về thời tiết, kiên quyết đợi ngày trời mưa mới quay cảnh này. Mưa trên thị trấn nhỏ rất tầm tã, giống như những hạt đậu từ trên trời rơi xuống đập vào người, lạnh lẽo vô cùng.

Hóa trang đặc thù xong, Lăng Hàm tiến vào cảnh mưa. Trời đất mịt mù, mưa rơi nặng hạt, cả thế giới như bị đánh mạnh, bọt nước văng lên khiến phim trường rơi vào cảnh mông lung.

Lục Tư Nguyên và cậu sóng bước bên nhau đi vào trường quay, Lăng Hàm bước lên trước một chút, Lục Tư Nguyên khựng lại, tụt về sau một bước.

Hai người lặng lẽ tiến vào màn mưa.

Tiếng mưa rào rào át hết những âm thanh khác, Lăng Hàm không nghe thấy tiếng bước chân của Lục Tư Nguyên, nhưng cậu biết anh vẫn theo sau mình.

Lục Nham bước tới chỉ huy, hai người ai vào vị trí nấy. Lăng Hàm khuỵu xuống, đợi Lục Tư Nguyên phủ phục lên lưng mình.

Mưa rất to, nhanh chóng khiến hai người ướt sũng, lạnh lẽo vô cùng. Lục Tư Nguyên rạp trên lưng Lăng Hàm, Lăng Hàm vội vàng đỡ anh di chuyển về phía trước.

Đây là lần đầu tiên hai người đụng chạm thân mật như vậy trong phim, cảm giác trong thời khắc này rất kỳ diệu. Tiếng mưa rào rào khiến tất cả trở nên mơ hồ, xung quanh lạnh tê tái, nhưng nhiệt độ cơ thể của Lục Tư Nguyên lại nổi bật rõ ràng, thông qua làn da và lớp quần áo ướt sũng, truyền thẳng vào tim.

Cả thế giới dường như chỉ còn hai người họ nương tựa vào nhau.

Lục Tư Nguyên đột nhiên ôm cổ cậu, vùi mặt mình vào lưng cậu, rạp trên lưng cậu với tư thế yếu ớt.

Trong lòng Lăng Hàm đột ngột trào lên cảm giác thật kỳ diệu.

Lục Tư Nguyên trước nay luôn mạnh mẽ và lạnh lùng cao ngạo trước mặt cậu, bây giờ có thể dùng tư thế yếu đuối thế này để tiếp xúc với mình là điều cậu chưa từng nghĩ tới. Nhưng cảm giác này không tệ chút nào, thậm chí cậu còn nảy sinh ảo giác mình có thể chăm sóc cho anh, khống chế được anh.

Nhưng cũng chỉ là ảo giác thôi.

Cậu hiểu rất rõ.

Lục Tư Nguyên ôm cổ cậu, hơi thở của anh lờn vờn bên tai. Lăng Hàm cố gắng bình tĩnh, dồn hết chú ý vào nhân vật trong tưởng tượng. Tuy rằng giữa cậu và Lục Tư Nguyên tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng khi phải làm việc, hai người vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa vô cùng nghiêm túc.

Cảnh quay nhanh chóng kết thúc, Lăng Hàm vẫn định quay người rời đi như mọi lần, không phải vì cậu không muốn nói chuyện với Lục Tư Nguyên, mà cậu biết cứ nói chuyện sẽ bị lộ tẩy. Xung quanh quá nhiều người, cậu không muốn làm to chuyện, khiến tất cả mọi người đều biết cả hai có quan hệ không rõ ràng.

Đến buổi chiều xong việc, một chiếc BMW màu đen lặng lẽ lái vào phim trường ở thị trấn nhỏ. Lăng Hàm tẩy trang xong, thay quần áo, vừa đi ra ngoài chưa được bao lâu đã nghe thấy có người đang gọi tên mình.

Âm thanh đó rất quen thuộc, Lăng Hàm cứ tưởng mình ảo giác, nhưng khi quay đầu, Chu Thành thực sự đang đứng cách đó không xa.

Lăng Hàm kinh ngạc bước tới đó: “Sao anh đến đây?”

“Vừa đúng lúc có việc đi ngang qua, đến thăm cậu.” Chu Thành khôi phục hình tượng phong lưu trăng hoa của mình. Hôm nay anh ta mặc áo len màu xám, bên ngoài khoác áo gió đen rất tôn dáng, mái tóc được chải chuốt kỹ lưỡng, đủ để vô số thiếu nữ gào thét điên cuồng.

Chu Thành rất đẹp trai, cho dù đặt anh ta vào giới giải trí cũng rất nổi bật, cộng thêm thân thế và địa vị xã hội, anh ta hoàn toàn là kẻ thắng cuộc trong cuộc đời.

Khi liếc thấy anh ta, trong đầu Lăng Hàm đột nhiên xẹt qua một câu nói, đó là câu lúc trước Chu Thành từng nói.

“Tôi muốn mỗi khi cậu nhìn thấy tôi đều là dáng vẻ tôi đẹp trai nhất.”

Nội tâm hơi xao động.

Thực ra cậu biết, trên thế giới này lấy đâu ra lắm trùng hợp như thế, nếu như có, cũng là người khác cố tình tạo ra, ví dụ như kiểu trùng hợp “có việc đi ngang qua” mà Chu Thành vừa nói.

Nhìn vào đôi mắt thấp thoáng vẻ khao khát của Chu Thành, Lăng Hàm không muốn bóc trần anh ta, bởi vì cậu nhớ tới cảm giác của mình dành cho Lục Tư Nguyên, đồng cảnh ngộ nên thông cảm cho nhau. À không phải, ít nhất Lục Tư Nguyên từng tỏ tình với cậu, còn cậu lại chưa từng chấp nhận Chu Thành. So sánh như thế hình như Chu Thành còn đáng thương hơn.

“Chỗ này có gì hay mà xem.” Lăng Hàm cười. Đối với Chu Thành, cậu có thể “thu dọn” cảm xúc của bản thân một cách điêu luyện, trò chuyện như bạn bè bình thường, nhưng đối với Lục Tư Nguyên thì không được như thế.

“Tôi phát hiện rồi.” Chu Thành nhún vai: “Nhưng cậu chắc chắn không biết trên thị trấn nhỏ này có một danh lam thắng cảnh.”

Lăng Hàm kinh ngạc: “Có thật á?”

Chu Thành hất cằm chỉ vào chiếc BMW màu đen của mình: “Đi nào, tôi đưa cậu đi xem thử.”

Lăng Hàm do dự khựng tại chỗ, cậu không từ chối Chu Thành một cách nghiêm khắc, nhưng không tỏ ý muốn đi hóng gió riêng với Chu Thành, điều này sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa càng khiến Chu Thành vọng tưởng thêm.

Lúc này cậu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ sau lưng phóng tới như hai cái gai nhỏ chọc vào lưng. Cậu quay đầu lại, vừa vặn thấy Lục Tư Nguyên đang thu tầm nhìn.

Trong tiềm thức, Lăng Hàm biết rằng ánh mắt vừa rồi đến từ Lục Tư Nguyên.

Cơ thể cậu hơi cứng đờ lại.

Cậu hé miệng, định từ chối Chu Thành. Cậu cũng không hiểu tại sao mình phải căng thẳng như vậy, nhưng theo bản năng vẫn sợ Lục Tư Nguyên hiểu nhầm mối quan hệ của mình và Chu Thành.

Ngay khoảnh khắc cậu định thốt ra miệng, Chu Thành đột nhiên tiến tới gần nói nhỏ với cậu: “Cậu không muốn biết tin tức về người kia à?”

“Ai cơ?” Lăng Hàm nhíu mày.

“Cậu trai bao kia, cậu không muốn biết cậu ta đang ở đâu à?”

Lăng Hàm chấn động, Chu Thành cuối cùng cũng tóm được điểm yếu của cậu, cậu vô cùng để tâm đến người này.

Nói xong câu này, Chu Thành lui về sau một bước, tươi cười nhìn cậu, thần thái bình tĩnh ấy khiến Lăng Hàm nghiến răng. Mấy ngày hôm nay Chu Thành biểu hiện quá mức dịu dàng và chu đáo, khiến cho cậu suýt nữa quên rằng tên này cũng là một con sói không dễ chọc vào.

“Lên xe đi.” Chu Thành kéo cửa cho cậu.

Lăng Hàm chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi vào trong.

Cánh cửa sập lại, Chu Thành vòng qua một bên để ngồi vào ghế lái, phóng xe rời khỏi trường quay. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu vẫn luôn cảm thấy bên kia phim trường có hai ánh mắt sắc lẻm găm sau lưng mình, hơn nữa khoảnh khắc cậu rời đi nó lại càng nóng thêm.

Có phải người đó không?

Lăng Hàm không quay đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.