“Có thể đừng đi buổi tối không?” Lăng Hàm có phần sợ anh ta.
Đầu dây bên kia vọng tới tiếng cười khẽ, như sợi lông vũ mềm mại cọ cọ vào trái tim. Giọng nói của Chu Thành rất quyến rũ, không giống với vẻ lạnh lùng tao nhã của Lục Tư Nguyên, giọng của anh ta rất gợi cảm. Khi tiếng cười của anh ta vọng ra qua điện thoại, cứ như thể bản thân anh ta đang cười bên tai bạn, thậm chí Lăng Hàm có ảo giác như hơi thở của anh ta phả vào tai mình.
“Cậu ta chỉ có thể ra ngoài hoạt động vào buổi tối, em quên rồi à?”
Đúng vậy, Lăng Hàm suýt nữa quên mất người kia đã quay về nghề cũ.
Được rồi, vậy chỉ có thể đi vào buổi tối thôi.
Sau khi cất điện thoại, “đồng nghiệp” bên cạnh hỏi: “Ai thế?”
Lăng Hàm giả bộ bình tĩnh: “Một người bạn.”
“Đồng nghiệp” Lục Tư Nguyên không truy hỏi thêm: “Tối nay phải đến chỗ hẹn với bạn à?”
Lăng Hàm không biết có nên nói thật hay không.
Khi cậu đang chần chừ thì Lục Tư Nguyên đã nói: “Mệt mỏi một thời gian dài như thế cũng nên thư giãn chút, vừa đúng lúc tối nay tôi cũng có việc.”
Ừ, thế thì quá tốt rồi, Lăng Hàm nghĩ. Khi Lục Tư Nguyên nói có việc thường là về chính sự, vậy thì nhất định không có khả năng xuất hiện ở quán bar.
Lần này chắc sẽ không xảy ra chuyện xấu hổ như vụ bắt quả tang lần trước đâu nhỉ.
Nhưng nghĩ kĩ lại, cho dù bị bắt phải thì đã sao! Cậu có phải người nào đấy của Lục Tư Nguyên đâu.
Hai người chia tay nhau ở sân bay, ai về nhà người nấy, Lăng Hàm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nằm nghỉ trên giường cả buổi chiều, khi đến giờ, Chu Thành gọi điện thoại bảo cậu xuống tầng.
Lăng Hàm lập tức trở mình xuống giường, nhanh chóng ra khỏi cửa, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tất nhiên cảm giác phấn khích này không phải vì gặp được Chu Thành, mà vì sắp được gặp người mà cậu muốn gặp nhất.
Chu Thành lái xe đưa cậu tới một con đường toàn quán bar. Thành phố A có rất nhiều con đường như vậy, trong đó con đường nổi tiếng nhất nằm ở khu Tây, nhưng lần này Chu Thành đưa cậu tới khu Nam.
Lăng Hàm không thường xuyên tới khu Nam, bởi vì quán bar ở khu Nam kém hơn bên khu Tây một chút, hơn nữa quản lý rất kém, thường xuyên xảy ra chuyện hỗn loạn, cho nên về cơ bản Lăng Hàm không tới đó.
Sau khi đến khu Nam, hai người xuống xe đi bộ, mục tiêu của Chu Thành rất rõ ràng, dẫn Lăng Hàm tiến thẳng vào quán bar to nhất, trang hoàng hào hoa nhất trong số này.
Sau khi vào cửa, một người đàn ông ăn mặc phong độ theo kiểu Anh bước tới, chắc hẳn người này quen Chu Thành nên cung kính đón cả hai vào một phòng bao riêng.
“A Nam đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Người đàn ông kia cung kính báo với Chu Thành: “Từ đêm nay trở đi, anh chính là khách hàng riêng của cậu ấy.”
Nói xong câu này, cậu ta tò mò liếc nhìn Lăng Hàm. Tuy đã cải trang nhưng thân hình Lăng Hàm không tầm thường, khó tránh được ánh mắt tò mò đánh giá.
“Người này là...”
“Là bạn tôi.”
Thấy Chu Thành không muốn nói nhiều, người kia thức thời không truy hỏi thêm, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Đợi cậu ta đi rồi, Lăng Hàm ngồi trên sô pha nóng ruột hỏi: “A Nam là ai thế?”
Chu Thành cười khẽ: “Người mà em muốn gặp nhất.”
Lăng Hàm mở to mắt: “Lẽ nào A Nam chính là cậu trai bao kia?”
Chu Thành gật đầu: “Tên thật của cậu ta là Đổng Nam, sau này đổi tên vài lần, ở đây gọi là A Nam. Em yên tâm, tôi dùng danh nghĩa khách hàng bao nuôi cậu ta một tháng, đưa trước cho một khoản tiền, cậu ta sẽ xuất hiện thôi.”
Lăng Hàm nghe vậy mới yên tâm một chút, nhìn về phía cửa phòng với vẻ mong chờ, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi.
Không lâu sau đó, cửa phòng mở ra, một cậu trai mặc quần áo đen bó chẽn lắc mông bước vào, quần áo của cậu ta rất lộ liễu, cổ áo siêu trễ, trên quần cũng nhiều lỗ to nhỏ. Cậu ta trang điểm đậm, lông mày vẽ mảnh như sợi chỉ, một bên tai còn đeo khuyên lủng lẳng. Nhìn kĩ lại, chiếc khuyên tai kia hóa ra là kí hiệu ♂... Lăng Hàm không còn gì để nói nữa.
Bước vào phòng nhìn thấy hai người, cậu ta khựng lại, nhưng nhanh chóng hiểu ra, nhếch môi cười rồi bước tới ngồi xuống phía bên trái Chu Thành (Lăng Hàm ở bên phải), động tác trên tay vô cùng ẻo lả, trông rất từng trải phong trần. Khi cậu ta vòng qua bàn trà ở giữa để bước tới bên cạnh Chu Thành, Lăng Hàm phát hiện ra phần vải ở hai cánh mông là vải lưới, có thể lấy bút đánh cờ ca-rô!
Hàng nghìn con thần thú như muốn trào ra từ nội tâm.
Mẹ kiếp, dám vác mông trần vào phòng.
Hai mắt của Lăng Hàm sắp lồi cả ra, không phải Lăng Hàm cố tình nhìn mông người ta, mà bất cứ ai thấy lối ăn mặc như thế đều không kìm được mà nhìn một cái.
Chu Thành mím môi, biểu cảm lạnh nhạt đi vài phần.
A Nam ngồi rất gần Chu Thành, lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước: “Hôm nay vốn tưởng chỉ có mình Chu tổng, không ngờ còn có thể gặp được anh chàng đẹp trai khác, đúng là bất ngờ.”
Nói xong, cậu ta nở nụ cười quyến rũ với Lăng Hàm: “Anh đẹp trai, trong phòng chỉ có ba chúng ta, chẳng lẽ còn cần đeo kính râm sao?”
Ừ, câu này hỏi trúng trọng điểm rồi đấy. Thực ra Lăng Hàm vừa vào đã định tháo kính xuống, nhưng sợ người khác nhận ra mình, tới lúc đó lại xúi quẩy, vì thế cứ đeo kính lù lù mãi.
Lăng Hàm im lặng không nói gì, cậu trai trang điểm vô cùng lòe loẹt này chính là cậu trai bao năm đó, không lệch đi đâu được. Gương mặt son phấn gay quên lối về này chính là dáng vẻ vô cùng phù hợp với mấy tên đồng tính luyến ái như yêu ma quỷ quái trong tưởng tượng của người bình thường. Năm đó Chu Bắc Hiền tìm được cậu ta chắc đã tốn không ít công sức, ai nhìn vào cũng không thể nhận nhầm cậu ta không phải gay được. Lăng Hàm có thể tưởng tượng ra bức ảnh năm đó mình nằm trên giường với người này đã đả kích quần chúng như thế nào.
Nhìn thấy người này lần nữa, trái tim vốn đã không bình tĩnh của Lăng Hàm càng đập nhanh hơn, cơ thể nhúc nhích một cách khó kiềm chế. Có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, quá nhiều cảm xúc dâng trào, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Chu Thành lên tiếng: “Cậu ấy là bạn tôi, hôm nay chúng tôi tới tìm cậu có việc nghiêm chỉnh.”
A Nam khựng lại.
Giọng điệu của Chu Thành trở nên lạnh nhạt: “Tên thật của cậu đáng ra là Đổng Nam, đúng không?”
Cậu trai kia biến sắc, cơ thể vốn dựa sát vào Chu Thành hơi lùi về sau, gương mặt cũng lộ vẻ đề phòng: “Các anh là ai?”
“Nhân vật nam chính trong phốt bóc bánh trả tiền một năm trước của Bạch Tử Sách, là cậu nhỉ?” Chu Thành vào thẳng vấn đề, giọng điệu rất bình thản.
Nếu như câu hỏi đầu tiên chỉ khiến cậu trai này cảnh giác thì câu hỏi này khiến mặt mũi cậu ta biến sắc nhanh chóng. Cậu ta đứng bật dậy: “Các anh cũng đến điều tra chuyện này?”
Cũng đến?
Hai người còn lại trong phòng nghe được từ ngữ then chốt, hiểu rằng ngoài họ ra có khả năng còn người khác đã từng tìm cậu ta.
“Tôi chẳng biết gì hết, tôi chỉ nghe lệnh mà làm việc thôi!” Cậu trai kia nói xong đi vòng qua bàn trà, hướng về phía cửa, trông như muốn bỏ đi.
Lăng Hàm có vẻ nóng lòng muốn đứng dậy theo, định ngăn cậu ta chạy trốn, nhưng Chu Thành không hề động tĩnh, thái độ rất ung dung.
Cậu ta vừa mở cửa ra ngoài đã đột nhiên lảo đảo lùi về sau, ngồi bệt xuống nền đất.
Lăng Hàm sững sờ, hai người bảo kê to cao lực lưỡng bước vào, chắc hẳn vẫn luôn canh giữ bên ngoài. Bấy giờ Lăng Hàm mới hiểu tại sao Chu Thành ung dung và bình thản như thế, hóa ra anh ta đã bố trí ổn thỏa từ trước.
Đổng Nam hoảng hốt bò dậy, nhìn mấy người bảo kê vạm vỡ rồi nhìn Chu Thành và Lăng Hàm, rụt rè lùi về sau, vừa lùi vừa run giọng hỏi: “Rốt cuộc các anh là ai? Các anh muốn gì?”