Lăng Hàm mày mặt ủ dột bước ra khỏi phòng nghỉ, rầu rĩ đi tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, vừa đi chưa được bao lâu đã thấy Lục Tư Nguyên bước ra, sốt ruột đứng tựa vào cửa xe mà chờ đợi.
Thấy Lăng Hàm đi tới, anh hỏi: “Sao đi gì lâu thế?”
Lăng Hàm chẳng nói chẳng rằng bước tới trước mặt anh, lơ đễnh trả lời: “Giữa chừng bị lỡ một chút.”
Lục Tư Nguyên thấy tâm trạng cậu không tốt nên hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Lăng Hàm lắc đầu, hoàn toàn chẳng có tinh thần, không khác gì quả cà héo.
Lục Tư Nguyên khởi động xe rời khỏi đó, truy hỏi hai lần mà Lăng Hàm vẫn không đáp lời nên không hỏi thêm nữa, ai cũng có bí mật của riêng mình, tôn trọng lẫn nhau là nền tảng cơ bản của quan hệ tình yêu. Anh thầm nghĩ, lẽ nào cậu đang lo lắng vì chuyện Bạch Tử Sách?
Thời gian này Lăng Hàm không nhắc gì đến chuyện đòi lại công bằng cho Bạch Tử Sách, Lục Tư Nguyên bận rộn hâm nóng tình cảm với cậu, có phần xao nhãng việc điều tra chuyện năm ấy, thấy tâm trạng Lăng Hàm không ổn, không khỏi vội vàng quyết tâm nhất định phải nhanh chóng giải quyết mọi việc.
“Anh đặt vé máy bay ngày mai rồi, chúng ta đi Cộng hòa Maurice nhé, bên đó vắng vẻ...” Lục Tư Nguyên nói, giọng anh có vẻ hớn hở hơn bình thường.
Lăng Hàm lại giống như bừng tỉnh từ trạng thái mơ màng, cậu lắc đầu: “Không đi đâu.”
Lục Tư Nguyên đột ngột đạp chân phanh, chiếc xe chúi về phía trước, suýt nữa khiến đầu của Lăng Hàm cụng vào kính chắn gió.
“Tại sao đột nhiên không đi nữa?” Lục Tư Nguyên lạnh mặt hỏi.
Lăng Hàm nhìn gương mặt chất vấn của anh mà càng thêm bối rối, lời Chu Thành nói như cái gai chọc vào tim cậu, khiến cậu thấy khó chịu.
“Lẽ nào chúng ta đi Maurice không phải vì nghỉ dưỡng?” Sắc mặt Lục Tư Nguyên càng lạnh hơn: “Ban đầu đã đồng ý rồi, sao giờ em lại hối hận?”
Anh sắp biến thành con chim nhỏ sợ cành cong rồi, bởi vì anh đã có được thứ anh muốn nhất, nhưng vì thứ đó quá đáng quý, chỉ sợ không giữ chặt sẽ bay mất. Anh vẫn luôn nhớ Lăng Hàm đã từng từ chối mình, thời gian họ ở bên nhau rất ngắn ngủi, nền móng tình cảm chưa đủ sâu, lại thêm một Chu Thành sói đội lốt cừu bên cạnh như hổ rình mồi, nếu không trông chừng cẩn thận sẽ bị người ta nẫng mất.
Lăng Hàm bị anh chọc cho phát bực, anh chàng này cứ hở ra là mặt mũi biến sắc, với tính tình trước đó của cậu chắc đã đốp chát lại rồi.
“Chỉ có thời gian ba ngày, ngắn quá, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi vài hôm cho hẳn hoi không được à?”
“Em muốn nghỉ mấy ngày? Em muốn bao nhiêu cho em bấy nhiêu.” Lục Tư Nguyên lập tức nói.
Lăng Hàm: “...”
Mẹ kiếp, suýt thì quên tên này là ông chủ của mình.
Lăng Hàm đáp: “Cho dù anh là bên đầu tư cũng không thể làm loạn như vậy được, kéo dài tiến độ quay phim đến lúc đó sẽ...”
“Em quan tâm nhiều thế làm gì?” Lục Tư Nguyên phất phất tay đầy nôn nóng: “Kéo dài một chút cũng có phạm pháp đâu.”
Lăng Hàm hết cách với anh. Trước đó cậu đã đồng ý đi nghỉ dưỡng, đến sát ngày đùng đùng không đi nữa, quả thực phần sai là ở cậu, nói sao cũng đuối lý. Nhưng không thể nói ra chân tướng, lẽ nào nói em ngại lên giường với anh?
Con khổng tước họ Lục kia chắc sẽ nổ tung tại chỗ, chưa biết chừng còn đòi chia tay mất.
Lăng Hàm không dám chơi ngu có thưởng như vậy.
Quả thực không nghĩ được lý do thoái thác, Lăng Hàm cúi đầu xin xỏ: “Lần sau đi nhé, được không anh?”
Không gian trong xe rất yên tĩnh.
Trong chốc lát, tiếng còi xe inh ỏi vang lên từ phía sau, chắc vì đã tắc nghẽn quá lâu, các chủ xe phía sau không còn kiên nhẫn nổi nữa.
Lục Tư Nguyên khởi động xe lần nữa, lái về phía trước, giọng nói có phần bất mãn: “Được rồi, nhưng nhớ lần sau phải bù đắp đấy.”
Lăng Hàm vội vàng bảo đảm.
Vì thế cứ tưởng đã qua quýt lừa gạt được Lục Tư Nguyên, nhưng sau đó vấn đề khác nảy ra, Lục Tư Nguyên khăng khăng đòi đưa cậu về sống chung trong căn hộ của anh. Bản thân Lăng Hàm rất sẵn lòng, hơn nữa cậu cũng nhớ anh bạn Đại Bạch đáng yêu lắm, có điều nếu như ở lại đó, không tránh được cảnh củi khô lửa bốc, đôi bên vồ vập bập vào nhau, nhưng cứ nhớ đến cơ thể này không phải của mình...
“Em cảm thấy mình cần bồi dưỡng thêm.” Lăng Hàm có vẻ nặng nề: “Lúc quay ‘Hạ Thiên’ em cảm giác hơi lực bất tòng tâm, em muốn đột phá chính mình.”
Nhắc đến vấn đề chuyên môn coi như đã nắm được điểm yếu của Lục Tư Nguyên. Anh là một người cầu toàn, đã tốt còn muốn tốt hơn, vô cùng chuyên tâm với công việc, anh sẽ dễ dàng chấp nhận lý do mà Lăng Hàm đưa ra.
“Để em ở riêng một thời gian đi, ở chung với anh sẽ làm em phân tâm.” Lăng Hàm tiếp tục xụ mặt.
Lục Tư Nguyên nhíu mày, biểu cảm hiển nhiên rất không mong muốn, nhưng không ngăn cản.
Về đến căn hộ của mình, cuối cùng Lăng Hàm cũng có không gian để nghỉ xả hơi. Bất kể là Chu Thành hay Lục Tư Nguyên đều cho cậu áp lực quá lớn, cảm giác như không chống trụ nổi.
Lăng Hàm nằm ườn ra giường như chú cún Shiba Inu, vẻ mặt không còn gì để tiếc hận, chỉ muốn hòa thành một thể với chiếc giường. Không có ai theo đuổi rất khổ tâm, có người theo đuổi càng khổ tâm hơn; gặp phải kẻ cặn bã rất khổ tâm, mà gặp được đúng người cũng khổ không kém phần.
Nhớ tới những nghệ sĩ nữ quay vòng vòng rất điêu luyện quanh các anh trai đẹp trai giàu có mà Lăng Hàm cảm thấy bội phục từ tận đáy lòng. Có một Lục Tư Nguyên đã khó tiêu rồi, thêm một Chu Thành... đúng là rút cạn sinh lực.
Thôi được rồi, không nghĩ mấy chuyện này nữa, nghĩ cũng không có tác dụng gì. Nghĩ cách giải quyết trước đã, Lăng Hàm là nhân tình của Chu Thành, mình là nhân tình của Lục Tư Nguyên, bây giờ Lăng Hàm và mình là cùng một người, cơ thể của Lăng Hàm thuộc về Chu Thành, bây giờ mình lại dùng cơ thể của Lăng Hàm để ngủ với Lục Tư Nguyên... Thế rốt cuộc là Lăng Hàm ngủ với Lục Tư Nguyên hay mình ngủ với Lục Tư Nguyên nhỉ?
Dòng suy nghĩ của Lăng Hàm như con ngựa điên cuồng, một đi không trở lại.
Ngày hôm sau, Lục Tư Nguyên gọi điện tới, hỏi cậu bao giờ mới chịu chuyển tới chỗ anh, Lăng Hàm bị giục giã đến hết cách, đành chậm chạp chuyển qua một cách không tình nguyện (rất tình nguyện).
Lăng Hàm cũng muốn kỳ thị tiết tháo của chính mình.
Sau khi Lăng Hàm chuyển tới, Lục Tư Nguyên rất mừng rỡ, nhưng anh cũng hết mừng rất nhanh, bởi vì Lăng Hàm không muốn bị đụng chạm.
Thấy được, sờ được mà không ăn được nên tính tình Lục Tư Nguyên càng ngày càng khó ở, còn Lăng Hàm thực sự lôi sách vở chuyên ngành ra trông có vẻ chuyên tâm học tập khiến Lục Tư Nguyên không thể nổi nóng được.
Trực giác mách bảo anh rằng Lăng Hàm đã xảy ra chuyện, nghĩ kĩ lại, mọi chuyện bắt đầu từ ngày về công ty còn gì? Lẽ nào hôm ấy cậu đã gặp phải ai đó?
Lục Tư Nguyên lập tức dặn trợ lý đi điều tra, không lâu sau đã nhận được điện thoại của trợ lý, nghe vài câu mà sắc mặt anh đã thay đổi.
Lăng Hàm và Đại Bạch đang chen chúc trên giường nghiền ngẫm tác phẩm nổi tiếng của các bậc thầy điện ảnh, đột nhiên thấy Lục Tư Nguyên mặt mũi sa sầm bước ra khỏi phòng, chẳng nói chẳng rằng bước tới trước tivi rút luôn nguồn điện.
Lăng Hàm rất bình tĩnh.
Con khổng tước đực này hay nổi nóng vô duyên vô cớ, cậu cũng quen rồi.
“Hôm đó có phải em đã gặp Chu Thành không?” Lục Tư Nguyên khoanh tay trước ngực chất vấn, giọng điệu lạnh lẽo.
Lăng Hàm giật mình, không lên tiếng.
“Nói đi chứ.”
Thấy không thể giấu được, Lăng Hàm đành nói: “Đúng vậy.”
Quả nhiên Lục Tư Nguyên bắt đầu nổi khùng, anh tức giận bảo: “Em gặp riêng anh ta sao không nói với anh?”
Lăng Hàm cũng thấy bực bội: “Anh ta là cấp trên của em, lẽ nào lần nào gặp em cũng phải báo cáo với anh à?”
Lục Tư Nguyên nổi khùng: “Anh ta có ý đồ xấu với em, em và anh ta gặp nhau khiến anh không thoải mái, em phải hiểu rõ rằng bây giờ anh mới là bạn trai em!”
Bây giờ anh mới là bạn trai em...
Không ngờ Lục Tư Nguyên dám nói thẳng câu này, Lăng Hàm sững sờ, tuy rằng bị quát nạt một hồi, nhưng cậu lại thấy vui một cách kỳ lạ, vui đến mức nổi bong bóng xà phòng ấy.