Ảnh Đế Thị Phi

Chương 198: Sinh nhật



Lăng Hàm đi dọc theo con đường đó rất lâu, có cửa hàng đã đóng cửa, có cửa hàng vẫn kinh doanh, tiếc rằng mặt hàng mà họ bày bán không phải thứ Lăng Hàm cần. Khi đang định bỏ cuộc thì Lăng Hàm đột nhiên nhìn thấy một cửa hàng ở ngã rẽ vẫn còn mở, vội vàng xông về hướng đó xem thử, hóa ra là một cửa hàng đồ bạc!

Cuối cùng cũng có cái dùng được rồi.

Chủ cửa hàng đang định đóng cửa, chắc vì thường xuyên chào hỏi với khách du lịch nên tiếng Anh của chủ tiệm rất tốt.

Nhưng tiếng Anh của Lăng Hàm dở ẹc...

Lăng Hàm chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ tay chân, chỉ vào món đồ bạc đang bày ở nơi dễ thấy nhất trong tủ, tỏ ý muốn chủ tiệm lấy ra cho cậu xem thử.

Chủ tiệm không hiểu gì khiến Lăng Hàm cuống đến mức muốn ngửa cổ lên trời mà tru như sói.

Đúng lúc này có thêm hai người khác từ bên ngoài bước vào, âm thanh quen thuộc làm Lăng Hàm phải ngoái đầu nhìn, chợt thấy hai anh bạn người Pháp đã cùng dạo chơi ban ngày đang bước vào tiệm.

Lăng Hàm phấn khích gọi to: “Irving! Nino!”

Hai người bạn ngẩng đầu, nhìn thấy Lăng Hàm, cũng kinh ngạc vui vẻ chạy tới.

Họ dùng tay chân nói chuyện một hồi lâu, cuối cùng Lăng Hàm cũng biểu đạt được ý định của mình. Hai người kia bừng tỉnh, thay mặt Lăng Hàm trò chuyện cùng chủ cửa hàng, lần này chủ cửa hàng đã hiểu được ý định của Lăng Hàm nên mở tủ kính, lấy ra vài món đồ bằng bạc mà Lăng Hàm chỉ.

Lăng Hàm vốn định mua mấy thứ dạng như đồng hồ, thực sự không mua được mới chuyển sang chọn đồ bạc, thế nhưng trang sức dành cho nam vốn rất ít sự lựa chọn, cùng lắm chỉ mua được nhẫn thôi.

Nhìn ngắm mấy món đồ bằng bạc khác, sau cùng phát hiện ra chỉ có nhẫn là phù hợp.

Hai người bạn ngoại quốc ở bên cạnh phấn khích dùng tiếng Pháp trò chuyện, mặt mũi đỏ bừng, tốc độ nói quá nhanh, Lăng Hàm không hiểu họ đang nói gì.

Sau cùng cậu chọn tới chọn lui, chọn được một chiếc nhẫn khá rộng, kiểu dáng đơn giản độc đáo, trông giống một con rắn.

Hai người bạn ngoại quốc phấn khích nói thêm gì đó, Lăng Hàm không hiểu được, lại ra hiệu cho họ nói cùng chủ cửa hàng.

Chủ tiệm lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Lăng Hàm rồi cố tình đi vào gian trong lấy ra một chiếc hộp có chất liệu rất tốt đặt lên quầy kính, bỏ chiếc nhẫn vào trong.

Lăng Hàm cảm ơn, trả tiền rồi mới đột nhiên nhớ ra, chút ngoại tệ này do Lục Tư Nguyên đưa cho cậu. Cũng có nghĩa là cậu tiêu tiền của Lục Tư Nguyên để mua quà cho Lục Tư Nguyên...

Cạn lời vô cùng.

Lăng Hàm mặt dày coi như không biết vấn đề này, cầm hộp quà quay về khách sạn. Hai người bạn nước ngoài cũng đi cùng cậu.

Đi được nửa đường, đột nhiên thấy có một chiếc xe cảnh sát lái chính giữa lòng đường. Ba người đều không chú ý lắm, đợi khi tới khách sạn, vừa bước vào sảnh, người đàn ông đang nói chuyện với lễ tân dường như chú ý thấy cậu mà kinh ngạc bước tới: “Lăng Hàm, cậu về rồi!”

Lăng Hàm không quen người này.

Người kia tự giới thiệu: “Tôi là Vương Việt.”

Lăng Hàm “à” một tiếng, lúc trước Lục Tư Nguyên tiết lộ anh từng liên lạc với một người bạn ở Cộng hòa Maurice, tên là Vương Việt. Vương Việt đã giúp anh làm các thủ tục ở Maurice.

“Chào anh Vương.” Lăng Hàm lập tức tiến vào trạng thái của một minh tinh, nho nhã lễ độ, bất luận ai gặp phải cũng cảm thấy cậu là một nam thần.

Vương Việt lập tức bắt tay cậu như một thương nhân.

Lăng Hàm còn giới thiệu với anh về hai người bạn ngoại quốc, Vương Việt cũng bắt tay họ rất thân thiện.

Lăng Hàm muốn mau chóng về phòng, đang chuẩn bị tạm biệt thì thấy Vương Việt lấy điện thoại ra: “Tư Nguyên, Lăng Hàm đã quay về rồi... Không lừa cậu đâu, người đang chỗ tôi nè, cậu mau về đi... Tất nhiên cũng phải thông báo với bên cảnh sát.”

Cảnh sát?

Hình ảnh chiếc xe cảnh sát trên đường vụt qua trong đầu.

Vương Việt nói chuyện một lát rồi đưa điện thoại cho Lăng Hàm: “Cậu nói với cậu ấy đi.”

Lăng Hàm nhận lấy điện thoại mà không hiểu gì, vừa “a lô” một tiếng, đầu dây bên kia đã mắng cậu sấp mặt: “Lăng ngốc! Mẹ kiếp em bị khùng à, không nói năng gì, không mang điện thoại, đột nhiên biến mất!”

Lăng Hàm: “...”

Khi đó đầu óc cậu chỉ nghĩ làm sao mau mau chóng chóng mua quà lấy lòng Lục Tư Nguyên, quên mang điện thoại. Hơn nữa, chẳng lẽ nói chuyện đi mua quà với người trong cuộc là: “Em vừa mới biết hôm nay là sinh nhật anh, ôi, cho nên đi mua quà cho anh, đợi em nhé”, có bị ngu không?

Hơn nữa lúc đó cậu không ngờ mình sẽ chạy xa như vậy, cũng không nghĩ rằng mua một món quà lại khó khăn đến thế.

Thấy Lục Tư Nguyên khá tức giận, Lăng Hàm nhận sai rất thức thời: “Em xin lỗi.”

“Đang yên đang lành đột nhiên chạy ra ngoài làm gì?” Lục Tư Nguyên vẫn giận đến mức không kiềm chế.

Lăng Hàm rụt đầu rụt cổ như con chim cút: “Mua, mua đồ thôi.”

“Chỉ biết mua mua mua mua! Mua cái đầu em ấy!” Lục Tư Nguyên tức giận: “Khó khăn lắm mới được đi nghỉ, mua một đống dở hơi vác về, không thấy nặng hả!”

Lăng Hàm: “...”

Ban ngày đi dạo rất vui, muốn mua chút quà cho đám bạn như Tưởng Nghị; lại thêm tò mò nên mua hơi nhiều, sau cùng mua một túi to đùng.

Hơn nữa khi ấy người nào đó có nói như bây giờ đâu, lúc ấy bất kể Lăng Hàm ưng ý với cái gì, người nào đó cũng phất tay: “Mua!” vô cùng hào sảng, sau đấy còn bảo khó khăn mới đi được một chuyến, tất nhiên phải chơi cho vui. Thế mà vừa xảy ra chuyện, thái độ đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

“Xin lỗi anh...” Lăng Hàm nhận sai một cách thức thời thêm lần nữa.

“Đợi đấy!” Cúp máy ngay chớp mắt.

Lăng Hàm trả điện thoại cho Vương Việt, cười ngượng ngùng: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm cả thôi.”

Vương Việt cười đầy ẩn ý.

Không lâu sau đó, có người vội vàng từ bên ngoài chạy vào sảnh. Lăng Hàm quay đầu lại, thấy Lục Tư Nguyên mặt mày xám xịt bước tới, khí thế trên người sắc bén đến đáng sợ.

Ngày thường Lăng Hàm rất gan dạ, nhưng hôm nay trước hết là mình đuối lý, không dám ngang ngạnh, vội vàng ỏn ẻn đón bước anh: “Anh về rồi à?”

“Đi đâu đấy? Còn biết đường về cơ à!” Lục Tư Nguyên bắt đầu giở thái độ. Từ sau khi hẹn hò với Lăng ngốc, anh cảm thấy thời gian mình tức giận càng lúc càng nhiều, cứ thế này chắc anh sẽ thành Hao Thiên Khuyển giống cha anh mất.

Lục Tư Nguyên liếc mắt nhìn gương mặt đang tươi cười nịnh nọt trước mặt mình, không biết trút giận vào đâu: “ Em nói xem, đang yên đang lành tại sao lại thích một kẻ chuyên chọc điên người khác như thế chứ? Có phải kiếp trước anh tạo nghiệp gì nên kiếp này cố tình phái tới giày vò anh không?”

“Chỉ đi mua đồ thôi mà, làm gì cứ như đi đánh trận vậy? Em sống sờ sờ ra đây, còn là đàn ông trưởng thành, chỉ ra ngoài một tiếng đồng hồ, hà tất gì phải báo cảnh sát?” Lăng Hàm thấy hơi ấm ức, mới đi ra ngoài một chút thôi mà Lục Tư Nguyên đã báo cảnh sát rồi! Có cần thiết phải làm to chuyện như vậy không? Mỗi năm bao nhiêu người ra nước ngoài đi du lịch, chẳng lẽ cứ phải dính chặt với nhau như trẻ sinh đôi dính liền, đến cả thời gian hoạt động đơn độc cũng không có?

Có thể làm quá đến mức bạn đồng hành mất tích một tiếng đã báo cảnh sát, chắc cũng chỉ có Lục Tư Nguyên thôi.

Lục Tư Nguyên thấy cậu giải thích, lửa giận vừa nhỏ đi bỗng chốc phừng phừng phừng cháy lên: “Em còn có lý nhỉ! Tại sao không mang điện thoại, không biết đánh tiếng trước? Nếu như em nói trước với anh, chẳng lẽ anh không để em ra ngoài?”

Lăng Hàm đáp: “Anh sẽ không như vậy, anh sẽ ra ngoài cùng em.”

Lục Tư Nguyên càng giận hơn: “Anh đi cùng em thì đã sao? Em còn chẳng biết nói tiếng Anh, chạy ra ngoài thì làm gì được?”

Lăng Hàm cũng giận theo: “Em nghe nói sinh nhật anh, muốn tặng cho anh một bất ngờ nên mới lén lút chạy ra ngoài mua quà!”

Lục Tư Nguyên sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.