Ảnh Đế Thị Phi

Chương 203: Về nước



Lục Tư Nguyên nói: “Em nghĩ nếu như có thể cẩn thận không lưu chút chứng cứ nào thì sẽ không khiến người ta phát hiện đúng không? Nhưng em đã bao giờ nghĩ rằng chuyện chúng ta ở bên nhau là sự thực, chuyện gì xảy ra rồi cũng sẽ để lại dấu vết, sớm muộn gì cũng bị phát hiện chưa.”

Anh dừng một chút, nói tiếp: “Anh cảm thấy bị người ta phát hiện cũng chẳng có gì không tốt, đằng nào chúng ta cũng sắp kết hôn rồi.”

Cách nói chuyện của anh tương đối nhẹ nhàng, Lăng Hàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lục Tư Nguyên, phát hiện anh đang thật sự nghiêm túc, thật sự không để bụng chuyện quan hệ của hai người bị đưa ra ánh sáng.

Trái tim của cậu bỗng chốc có một dòng nước ấm tràn vào, vừa bất ngờ lại vừa vui vẻ.

Nhưng càng là như vậy thì trong hoàn cảnh hiện tại lại càng không nên để chuyện này lộ ra ngoài được. Bộ phim “Hạ Thiên” do Lục Tư Nguyên đầu tư mới quay xong, sự nghiệp chỉ vừa mới khởi bước, không thể để chuyện này hủy hoại sự nghiệp của anh được.

Lăng Hàm biết rõ Lục Tư Nguyên thật sự yêu nghề này, vì thế anh mới không tiếc đối địch với người trong nhà, cố gắng hoạt động gần mười năm. Tất cả sự kiên trì ấy đã thể hiện rõ được sự đam mê của anh dành cho sự nghiệp.

Lăng Hàm cũng biết công khai come out trong giới giải trí là đại biểu cho cái gì, kể cả hiện giờ mọi người không bảo thủ như trước đây nhưng thái độ đối với đồng tính luyến ái vẫn có phần gay gắt. Nếu như thật sự công bố quan hệ của hai người thì chắc chắn sẽ gặp phải những lời đả kích như mưa rền gió dữ.

Thời điểm hiện giờ tuyệt đối không thích hợp.

Nghe Lục Tư Nguyên nói xong, Lăng Hàm nhanh chóng rút khỏi cảm xúc tự trách cùng hối hận của mình, hiện giờ có hối hận cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng thà suy nghĩ thật kĩ biện pháp giải quyết vấn đề.

“Không được, chúng ta không nên công khai quan hệ, tạm thời cũng không thể kết hôn.” Lăng Hàm nói.

Lục Tư Nguyên im lặng.

Lúc này là mười giờ sáng, bãi biển xung quanh hai người bắt đần tụ tập du khách, thi thoảng có người nhìn về phía hai người họ.

Lăng Hàm giải thích: “Tư Nguyên, tạm thời em chưa sẵn sàng cho chuyện kết hôn! Anh xem, đống nợ nần lung tung kia của em còn chưa giải quyết, sự nghiệp cũng chỉ vừa mới bắt đầu, hiện giờ anh cũng đang phát triển Quất Tử Media cho nên lúc này kết hôn không phải thời điểm phù hợp! Hơn nữa, chúng ta còn chưa gặp mặt người lớn hai bên đã bàn chuyện cưới gả thật sự quá sớm. Với quan điểm của em, kết hôn đúng là chuyện của hai người nhưng nó cũng liên lụy đến các mặt khác, hiện giờ kết hôn thật sự quá vội vàng.”

Hành lông mày của Lục Tư Nguyên nhướng cao.

Lăng Hàm tiếp tục nói: “Hiện giờ đã bị vạch trần, chúng ta nên lập tức về nước đối phó với nguy cơ hiện tại, còn chuyện kết hôn để sau này hẵng nói, có được không?”

Câu cuối cùng cậu nói với giọng điệu mềm mỏng cầu xin.

Tính tình của Lục Tư Nguyên giống y hệt chó anh nuôi, ăn mềm không ăn cứng.

“Nói tới nói lui vẫn là em không muốn kết hôn với anh.” Lục Tư Nguyên hừ lạnh.

Lăng Hàm toát mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Không phải là ý đó, em muốn kết hôn với anh mà, nhưng mà không phải lúc này, hiện giờ không phải lúc...”

“Đừng bao biện.” Lục Tư Nguyên giơ tay lên chặn lại lời giải thích của cậu: “Lần này nghe lời em, chúng ta tạm thời không kết hôn, về nước trước.”

Lăng Hàm lập tức buông được tảng đá lớn trong lòng.

Vì đã có quá nhiều người nên Lục Tư Nguyên với Lăng Hàm vội vã quay trở về khách sạn. Vừa về đến nơi, Lục Tư Nguyên lập tức gọi điện cho Tần Vĩnh để tìm người bác bỏ tin đồn, những chứng cớ Đại Vĩ đưa ra không phải là không có lỗ hổng.

Lăng Hàm với Lục Tư Nguyên cùng đi du lịch Maurice là thật nhưng điều đó cũng không thể chứng minh quan hệ của hai người là quan hệ tình nhân. Thứ hai, ảnh chụp cùng Đại Bạch lại càng không thể chứng minh điều gì. Thứ ba, hai người họ xuất hiện ở cùng một khu chung cư càng không thể chứng minh hai người họ sống chung.

Những bằng chứng này không hề chắc chắn, hoàn toàn có cách phản bác để bác bỏ nó.

Tốt xấu gì kiếp trước Lăng Hàm cũng gặp đủ loại sóng to gió lớn, sau khi vượt qua cảm giác tiêu cực đã nhanh chóng phân tích ra chân tướng sự việc rồi đưa ra ý kiến của mình.

“Không bằng mượn chuyện này để tuyên truyền cho ‘Hạ Thiên’ thì thế nào?”

Lục Tư Nguyên kinh ngạc liếc nhìn cậu một cái, suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Được đấy, đây cũng là một cách.”

Sau khi đóng máy là tiến vào giai đoạn tuyên truyền của “Hạ Thiên”, những thứ có thể dùng để tuyên truyền của phim quá ít, tuy rằng Lục Tư Nguyên đủ sức ảnh hưởng nhưng chỉ dựa vào một mình Lục Tư Nguyên mà muốn phá tan trùng vây giữa vô số các công ty khác vẫn có chút trắc trở, ngay cả về phương diện quảng cáo cũng khó khăn. Hiện giờ gặp phải chuyện này ngược lại có thể có một điểm để lợi dụng, nếu như mảng tuyên truyền làm tốt thì không những có thể tẩy được hiềm nghi của hai người họ mà thậm chí có thể phổ biến “Hạ Thiên”.

Nghĩ như vậy thì chuyện Đại Vĩ lần này có lẽ lại là một chuyện tốt.

Sau khi Tần Vĩnh bàn bạc kế hoạch một cách đơn giản qua cho Lục Tư Nguyên biết, anh ta lập tức đi tìm các công ty truyền thông hợp tác tuyên truyền để thực hiện. Tiền đầu tư của một bộ phim không chỉ có phí quay phim mà ngay cả tiền cho phần hậu kỳ cũng là một con số lớn, mặc dù phim có thể rất hay nhưng nếu tuyên truyền không làm tốt thì cũng sẽ chết rất khó coi. Dù sao bây giờ là thời đại kinh tế con mắt, ai có thể xuất hiện trước công chúng nhiều hơn thì người đó thắng.

Sau khi có được phương hướng cụ thể, Lăng Hàm thở phào nhẹ nhõm.

Vấn đề tiếp theo là về nước, về việc này thì hai người họ phải xuất hiện tách nhau ra.

Lăng Hàm cảm thấy vì chuyện của Đại Vĩ hẳn là hai người nên chia nhau rời đi để tránh nghi ngờ, một trước một sau. Nhưng mà Lục Tư Nguyên lại cho rằng làm như vậy chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, càng khiến người ta thêm nghi ngờ, chẳng thà đường đường chính chính quay về.

Ông nói có lý của ông, bà nói có lý của bà, cả hai người đều cứng đầu nên chẳng người nào thuyết phục được người nào.

Nhưng cứ giằng co thế này không phải cách hay, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Lăng Hàm nhanh trí nghĩ tới Vương Việt: “Hôm đó chẳng phải Vương Việt nói anh ta cũng muốn về nước đó sao? Không bằng chúng ta về nước cùng với anh ta đi, như vậy thì lời đồn chúng ta đi du lịch riêng của Đại Vĩ sẽ tự sụp đổ! Vương Việt là doanh nhân, chúng ta có thể nói là tới tìm anh ta bàn chuyện làm ăn, du lịch chỉ là tiện thể.”

Mấy câu này khiến Lục Tư Nguyên nhìn Lăng Hàm bằng con mắt khác xưa, anh quan sát cậu từ trên xuống dưới: “Không thể tin được đó là chủ ý em vừa nghĩ ra, bình thường thì ngốc ngốc nhưng lúc mấu chốt vẫn có chút tác dụng.”

“Này, ai ngốc chứ hả!” Lăng Hàm chống nạnh nói: “Nhớ năm đó em vừa đi học vừa đi đóng phim, kết quả cũng không tệ, thầy giáo còn khen em thông minh đấy.”

Lục Tư Nguyên cười: “Được được được, em thông minh, em thông minh được chưa?”

Lăng Hàm cảm thấy đắc ý, đang muốn nhân cơ hội khoe khoang bản thân mình một phen thì Lục Tư Nguyên lại nói: “Đề nghị của em tuy tốt nhưng vẫn chưa đủ.”

“Chưa đủ?” Lăng Hàm nhíu màu.

Lục Tư Nguyên nói: “Chúng ta không những phải cùng về với Vương Việt mà còn phải về cũng những người khác.”

Lăng Hàm không hiểu: “Còn có ai nữa?"

“Hai người bạn tốt của em đó.”

Lăng Hàm ngơ ngác: “Irving á? Nhưng chẳng phải bọn họ phải về Pháp sao, làm sao có thể về nước cùng chúng ta được?”

Lục Tư Nguyên: “Bọn họ sẽ về.”

Lăng Hàm nói: “Vì sao?”

Lục Tư Nguyên nói: “Anh sẽ mời bọn họ về nước làm khách, thuận tiện tham quan cảnh sắc trong nước.”

“Nhưng mà bây giờ còn kịp không? Giờ mà làm visa thì...”

“Có Vương Việt ở đây, không cần lo lắng.” Lục Tư Nguyên nói: “Hiện giờ chỉ cần mời bọn họ đi cùng là được.”

Nếu Lục Tư Nguyên đã nói vậy Lăng Hàm ắt sẽ không từ chối, lo lắng duy nhất là hai người ngoại quốc kia không muốn về thôi.

Mười phút sau, Lục Tư Nguyên cùng với Lăng Hàm xuất hiện ở trước phòng của hai người kia, bọn họ cũng vừa về không bao lâu, đúng lúc gặp nhau.

Nói là đúng lúc cũng không hẳn, Lục Tư Nguyên bình tĩnh nói rõ là anh biết hai người họ ở trong khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.