Ảnh Đế Thị Phi

Chương 206: Nổi máu ghen



“Phát hiện thì cứ phát hiện thôi.” Lục Tư Nguyên thờ ơ nhún vai.

Lăng Hàm tức đến không nói nên lời, bất đắc dĩ cựa ra khỏi lồng ngực của anh rồi lùi sang một bên. Lục Tư Nguyên cười khẽ, không để tâm, quen đường quen lối đi vào phòng khách, tháo mũ với áo khoác treo lên giá rồi ngồi xuống sofa, cầm lấy điều khiển từ xa xem tivi.

“A lô?” Đường Tập chờ đã lâu liền liên tiếng hỏi: “Ai tới vậy?”

“A? À à, là một người bạn.” Lăng Hàm vội vàng trả lời.

Lục Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu.

Lăng Hàm coi như không thấy, cầm di động đi ra ban công.

“Vậy anh có thích đàn ông không?” Đường Tập tiếp tục hỏi.

Tại sao vẫn còn hỏi chuyện này?

Lăng Hàm không muốn nói dối, nhưng bây giờ không nói dối không được. Cậu vừa đi vừa phủ nhận: “Không thích, tôi thích phụ nữ, thích kiểu mặt xinh đẹp, ngực tấn công mông phòng thủ cơ, giống như Âu Dĩnh ấy.”

Thật xin lỗi Âu Dĩnh, cậu chỉ có thể đem cô ra làm bia đỡ đạn, anh em với nhau phải giúp đỡ nhau chứ.

Âu Dĩnh ở nơi xa xôi nào đó hắt hơi một cái, trợ lý nói: “Có phải bị cảm rồi không?”

Âu Dĩnh xoa xoa mũi: “Chắc là vậy! Ai, bị cảm cũng không có bạn trai chăm sóc, tôi thật sự đáng thương mà, làm chó độc thân thật khổ quá đi.”

Trợ lý: “Chị Dĩnh nói đùa gì thế, rõ ràng có nhiều người xuất sắc theo đuổi chị mà.”

Âu Dĩnh: “Đúng vậy, nhưng đáng tiếc là không có người tôi thích.”

Trợ lý: “Lăng Hàm thì sao?”

Âu Dĩnh: “Cậu ta? Cậu ta cũng không tệ lắm, đáng tiếc là có người trong lòng rồi! Ôi, mà kể cả cậu ta không có người trong lòng thì tôi cũng không thích cậu ta đâu! Tôi muốn gả cho người hoàn hảo như Bạch Tử Sách cơ, đã đẹp còn đẹp đến ngang ngược, phong thái thoát tục, phải đối xử với tôi rất tốt, nghe tôi nói, cho tôi tiền tiêu, lúc ở với tôi sẽ không nhìn bất cứ người nào khác ngoài tôi... ừm, quan trọng là phải đẹp trai cái đã.”

Trợ lý: “...”

Âu Dĩnh: “Ánh mắt của em là ánh mắt gì đó hả?”

Trợ lý: “Là ánh mắt rất ủng hộ!”

Âu Dĩnh: “Hừ!”

Trợ lý: “Vậy chẳng phải vẻ ngoài của Lục Tư Nguyên rất phù hợp với kỳ vọng của chị sao?”

Âu Dĩnh: “Không phải gu! Những người đẹp trai trên đời này đã ít mà người phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi lại càng ít... ánh mắt của em là sao hả?”

Trợ lý: “Ánh mắt rất ủng hộ!”

Âu Dĩnh: “Hừ, chị đây là nhan khống* thì sao chứ, đừng có xem thường nhan khống!”

* Nhan khống: Chỉ những người say mê vẻ đẹp.

Trợ lý: “... Thật ra... em cũng là nhan khống.” Chỉ là yêu cầu thẩm mỹ có lẽ không cao bằng.

Không cần biết Âu Dĩnh với trợ lý bàn luận về vấn đề nhan khống bao lâu, Lăng Hàm dùng Âu Dĩnh làm lá chắn để phủ nhận giới tính của mình xong, Đường Tập liền rơi vào trạng thái mê man trầm mặc.

Lăng Hàm muốn cúp máy, Lục Tư Nguyên tới làm cho cậu mất tập trung, liên tục nhìn vào trong phòng.

Đường Tập lại hỏi: “Anh thật sự không thích đàn ông sao?”

“Thật sự không thích.” Có đánh chết cậu cũng sẽ không nhận, không biết hôm nay Đường Tập bị làm sao, thế quái nào cứ lòng vòng ở chủ đề nhạy cảm này?

“Tôi thích.”

Lăng Hàm: “... Hả?!”

Cậu vừa mới nghe được cái gì, Đường Tập vừa mới nói gì cơ?

“Tôi nói tôi thích đàn ông.”

Lăng Hàm: “...”

Lăng Hàm lung lay trong gió, cái tin này quá bùng nổ, nếu như Đường Tập thích đàn ông liệu Đường Diệp có đánh chết cậu ta hay không?

“Cha cậu có biết không?” Vô thức hỏi.

“Biết, ông ấy ủng hộ tôi.”

Cái này... quá bất ngờ! Cậu cứ tưởng rằng người như Đường Diệp sẽ cực lực phản đối đồng tính luyến ái cơ!

“Cậu thực sự thích đàn ông? Chắc chắn sao?”

“Chắc chắn, cho nên mới nói với anh.”

Lăng Hàm khiếp sợ xong nhanh chóng phản ứng lại, cậu nghĩ Đường Tập chỉ là một đứa nhóc còn chưa tốt nghiệp, đột nhiên nhận ra mình thích đàn ông chắc chắn sẽ rất hoảng sợ, vì chính bản thân Lăng Hàm đã từng trải qua cảm giác này cho nên rất thấu hiểu sự luống cuống của Đường Tập.

Lăng Hàm chắc như đinh đóng cột cho rằng Đường Tập cũng giống mình, sau khi phát hiện xu hướng tình dục của mình khác biệt liền mông lung, bất lực, sau đó bất đắc dĩ cầu xin sự giúp đỡ từ người anh thân thiết. Cậu tưởng tượng ra cảnh Đường Tập vùng vẫy, thống khổ khi phát hiện mình không giống người khác, có lẽ sẽ giống như một con thỏ trắng bé nhỏ run rẩy núp trong bóng tối lạnh lẽo, một thân một mình u buồn, thống khổ, giãy giụa... thật đáng thương!

Loại thời điểm này tự nhiên Lăng Hàm muốn đảm đương trách nhiệm của một người anh trai, việc nhân đức không nhường ai mà đi an ủi, vỗ về Đường Tập.

“Thích đàn ông không phải lỗi của cậu.” Lăng Hàm vừa tiêu hóa tin tức Đường Tập vừa đưa ra vừa sắp xếp ngôn ngữ: “Chỉ cần có người nhà ủng hộ là tốt rồi, yêu đồng giới có lẽ sẽ đau khổ hơn yêu khác giới một chút, nhưng ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu của mình! Xã hội hiện giờ đang ngày càng cởi mở hơn, mức độ chấp nhận của mọi người cũng cao lên, cậu nhìn Thái Khang Vĩnh come out đã nhiều năm rồi vẫn yên lành đó thôi, Kim Tinh còn là một người chuyển giới mà vẫn ăn sung mặc sướng đó, chút chuyện của cậu đã là cái gì? Không sợ, anh trai ủng hộ cậu, về sau nếu gặp vấn đề gì có thể tới tìm tôi, để tôi giúp cậu phân tích...”

“Cảm ơn anh.”

Lăng Hàm bất thình lình bị ôm lấy khiến cậu hoảng sợ, quay đầu lại mới biết là Lục Tư Nguyên chẳng biết đã đi tới đằng sau cậu từ lúc nào.

Lăng Hàm vội vàng che microphone lại, đuổi người: “Đi đi đi, đi sang một bên, đang bận.”

Lục Tư Nguyên cười nhạt: “Bận ve vãn em trai sao?”

Lăng Hàm cảm thấy đen đủi, anh nghe thấy hết những lời vừa nãy rồi.

“Chuyện này để lát nói lại với anh sau.”

Trong đôi mắt sắc bén của Lục Tư Nguyên ánh lên một tia sáng: “Em bận việc của em, anh bận việc của anh.”

Lăng Hàm cho rằng Lục Tư Nguyên nghe lời mình nên lập tức buông di động ra để an ủi Đường Tập: “Không cần sợ, bất kể cậu thích người thế nào anh đều sẽ ủng hộ… A…”

“Lăng Hàm?”

“Không có... không có việc gì...”

Lăng Hàm hốt hoảng che di động lại, sau đó tức giận quay đầu, hai mắt đục ngầu gầm nhẹ: “Lục Tư Nguyên! Anh làm cái gì vậy?!”

Lục Tư Nguyên dùng một tay đẩy cậu lên vách tường ban công, ép cậu quay lưng về phía anh.

Suýt nữa Lăng Hàm kêu lên thành tiếng.

Điện thoại di động rơi xuống đất, giọng nói của Đường Tập vang lên: “Lăng Hàm? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lăng Hàm?”

Lục Tư Nguyên cắn lấy tai của Lăng Hàm, nhỏ giọng nói: “Nói cho cậu ta biết, có chuyện gì xảy ra.”

Lăng Hàm run rẩy, cắn chặt môi.

Thắt lưng của cậu bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy, người phía sau đã bắt đầu hoạt động.

Hai tay của Lăng Hàm vịn chặt tường, bên tai là tiếng Đường Tập đang hỏi cậu có chuyện gì xảy ra, có phải là chán ghét cậu ta rồi hay không nhưng cậu chẳng nói được dù chỉ một câu.

“... Lăng Hàm, anh sẽ đến buổi lễ tốt nghiệp của tôi chứ?” Đường Tập lại hỏi, giọng nói mang theo cả sự thăm dò cùng cẩn trọng từng chút một.

Lăng Hàm cảm giác cánh tay đang ôm lấy eo mình siết chặt lại, lực đâm đằng sau lưng cũng trở nên hung hăng hơn, cơ thể cậu như sắp đứt thành hai khúc.

Đầu óc của cậu trống rỗng, chút lý trí còn xót lại thúc đẩy cậu cầm lấy điện thoại di động, cắn môi không lên tiếng.

Mà người phía sau cậu giống như một con thú không để ý bất cứ chuyện gì, chỉ lo xâm phạm câu, không kiêng nể, không giữ lại chút nào.

“Có, có tới.” Lăng Hàm nói một cách máy móc, sau đó ấn phím tắt cuộc gọi, thanh âm của Đường Tập ngừng lại

Phía sau lại bị tấn công dồn dập, rốt cuộc Lăng Hàm cũng kêu thành tiếng.

Lỗ tai bị ai đó ngậm lấy, hơi thở nóng rực phun trên cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.