Ảnh Đế Thị Phi

Chương 212: Nói chuyện



Lục Tư Nguyên còn ngại vì sáng hôm sau phải dậy sớm nên chưa “yêu” cậu tới chết, làm xong một lần thì miễn cưỡng đè nén bản thân, lôi cậu vào phòng tắm cọ rửa.

Lăng Hàm cũng sợ sáng hôm sau không dậy nổi, không dám chọc anh ba máu sáu cơn, lúc tắm rửa còn ra vẻ Liễu Hạ Huệ, không nhìn, không quan tâm, vô cùng đoan chính.

Ngày hôm sau, Lục Tư Nguyên lôi cậu ra khỏi đống chăn, ném cho cậu một bộ âu phục bằng chất liệu cực kì tốt. Lăng Hàm đờ đẫn cầm bộ âu phục mà ngẩn ngơ, qua một lúc ngả người ra ngủ tiếp.

Lục Tư Nguyên bất đắc dĩ lôi cậu ra lần nữa, vỗ vỗ lên gương mặt kia: “Dậy đi nào, con sâu lười!”

“Cho em ngủ thêm chút nữa... Báo thức còn chưa kêu mà...” Lăng Hàm kéo chăn che đầu, sống chết không chịu dậy.

“Em đã đặt báo thức chưa? Gần bảy giờ rồi.”

“Bảy giờ rồi á?” Lăng Hàm sợ hết hồn, bật dậy khỏi giường như con tôm: “Tại sao báo thức của em chưa kêu?”

Lục Tư Nguyên khoanh tay trước ngực nhìn cậu: “Em đã đặt báo thức chưa?”

Lăng Hàm đột nhiên nhớ ra tối qua “trác táng” quá, quên chưa đặt.

Lục Tư Nguyên dùng ngón tay thon dài day day trán: “Xem ra sau này phải để anh gọi em dậy rồi.”

Lăng Hàm: “...”

Mẹ kiếp, từ hồi ngủ chung với Lục Tư Nguyên, cậu chẳng phải lo cái móng chân gì, đến cả chuông báo thức cũng quên đặt.

Lăng Hàm vội vàng xuống giường mặc quần áo, chỉnh trang trong chốc lát, lại biến thành trạng thái giả bộ nghiêm chỉnh.

Lục Tư Nguyên đang đợi cậu, Lăng Hàm bảo: “Anh đi trước, đợi em dưới tầng.”

Lục Tư Nguyên nhướn mày, ngoan ngoãn nghe lời cậu, xuống xe đợi trước.

Lăng Hàm ngồi trong phòng chừng mười phút, đoán Lục Tư Nguyên đã đi rồi mới chậm rãi ra cửa xuống tầng.

Hai người đi trước đi sau rời khỏi nhà, chẳng khác gì yêu đương vụng trộm.

Lăng Hàm không biết vì sao mà thấy kích thích.

Cậu nghĩ, mình điên quá rồi.

Đến tòa nhà đài truyền hình mà Trần Tuyết đang làm việc, tuần tự tiến vào studio, lập tức thấy được Trần Tuyết đã trang điểm xong. Trần Tuyết tuổi ngoài tứ tuần, giữ gìn rất khá. Phụ nữ đến tầm tuổi của cô ấy thì dung mạo đã không còn quá quan trọng, quan trọng ở khí chất dung dưỡng nhiều năm mới có được.

Trần Tuyết búi tóc cao, mặc váy liền màu đỏ nhạt, khí chất nho nhã, nụ cười vô cùng ôn hòa.

“Cậu Lục, cậu Lăng, chào mừng hai người tới chương trình của tôi.”

Nhìn thấy hai người, Trần Tuyết nhanh chóng bước tới, bắt tay với cả hai, thái độ thân thiết hòa nhã giúp cho trái tim vốn thấp thỏm của Lăng Hàm an vị trong lồng ngực.

Trần Tuyết mời hai người ngồi xuống sofa, đầu tiên là thống nhất với Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm về những câu hỏi mà tiếp sau đó sẽ hỏi. Trước đó bản thảo đã được gửi cho Tần Vĩnh, Tần Vĩnh đã chuyển cho hai người xem qua. Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm đều không có ý kiến gì thêm.

Trần Tuyết không hổ là người nổi danh đã lâu, nhanh chóng bắt chuyện được với Lục Tư Nguyên. Dạng chương trình talkshow có hai khách mời này thường dễ xảy ra vấn đề được bên này mất bên kia, nhưng Trần Tuyết lúc nào cũng quan tâm tới cảm nhận của Lăng Hàm, cho dù ít khi nói chuyện với cậu cũng thường xuyên giao tiếp bằng ánh mắt, không đến mức để Lăng Hàm cảm thấy bị ghẻ lạnh.

Có một ngôi sao lớn như Lục Tư Nguyên ở đây, trọng tâm tất nhiên sẽ xoay quanh Lục Tư Nguyên, Lăng Hàm đã chuẩn bị sẵn tâm lý để làm nền, thế nhưng cách làm của Trần Tuyết khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.

Sau khi tán gẫu được vài câu, đề tài mở rộng ra, có thể vào chủ đề chính. Trần Tuyết ra hiệu cho đạo diễn có thể ghi hình.

“Chắc hẳn hai vị đã nghe thấy, đợt này trên mạng có đủ thứ tin đồn về cả hai, không biết hai người có gì muốn nói về điều này không?” Trần Tuyết hỏi rất thẳng thắn, ra hiệu cho trợ lý chiếu vài bức ảnh đang được lan truyền rất rộng rãi trên mạng: “Tôi tin rằng hai vị đã khá quen thuộc với mấy tấm ảnh này, công chúng cũng đưa ra nhiều đồn đoán về chúng, hôm nay có thể nói rõ với ‘Có hẹn với Trần Tuyết’ không?”

“Tất nhiên rồi.” Lục Tư Nguyên rất đĩnh đạc, chỉ vào bức ảnh đầu tiên: “Tấm này là ảnh chúng tôi đi Maurice, lúc đó bên cạnh có hai người bạn ngoại quốc, không biết tại sao thợ chụp chỉ chụp mỗi tôi với Lăng Hàm.”

Lăng Hàm chỉ vào tấm thứ hai: “Tấm này được chụp khi chúng tôi đi thuyền trên biển, chiếc thuyền này được bạn của chúng tôi bao thầu, hôm ấy chơi rất vui.”

Lục Tư Nguyên chỉ vào tấm ảnh thứ ba: “Ảnh này chắc được chụp khi tôi với Lăng Hàm cùng vào khu nhà, tôi không nhớ bị chụp lúc nào nữa. Lăng Hàm có nhớ không?”

Lăng Hàm lắc lắc đầu: “Không nhớ được nữa.”

Lục Tư Nguyên chỉ vào bức ảnh thứ tư: “Đây là ảnh chụp chung của tôi với con cún ở nhà.”

Lăng Hàm lập tức chỉ vào bức ảnh cuối cùng: “Đây là ảnh chụp chung của tôi với cún nhà anh Lục, tấm này tôi từng đăng lên Weibo rồi.”

Trần Tuyết cười: “Xem ra quan hệ của hai người rất tốt, cùng đi du lịch, cùng nuôi cún, cùng sống ở một chỗ.”

“Đúng vậy, chúng tôi là hàng xóm mà.” Lăng Hàm hào phóng thừa nhận.

“Hai người thành hàng xóm từ bao giờ vậy?” Trần Tuyết truy hỏi.

Lăng Hàm ngẫm nghĩ: “Chắc khoảng hai tháng trước.”

Lục Tư Nguyên nhìn cậu một cái, gật gật đầu.

Lăng Hàm tiếp tục nói: “Tôi vẫn luôn tán thưởng ông chủ Lục, hai tháng trước, tôi có hân hạnh được quay phim dưới trướng ông chủ Lục, chính là bộ ‘Hạ Thiên’ ấy. Ông chủ Lục thương lượng kịch bản cùng tôi, cộng thêm nguyên nhân cá nhân mà chỗ ở của tôi chưa được giải quyết, nên tôi làm hàng xóm của ông chủ Lục luôn... Nhưng mà, chi phí chung vẫn được thanh toán, ha ha.”

Nói xong liếc mắt nhìn Lục Tư Nguyên.

Trần Tuyết cười khẽ: “Hóa ra là thế, cậu Lục đối xử với cậu Lăng thật tốt.”

Lục Tư Nguyên đáp: “Tôi cho rằng Lăng Hàm rất có tiềm năng, khả năng diễn xuất của cậu ấy rất tốt, là một hậu bối đáng được dìu dắt. Thêm một thời gian nữa chắc chắn thành tích của cậu ấy sẽ không kém gì tôi.”

Lăng Hàm giật mình.

Lời đánh giá này có vẻ hơi quá rồi.

Trần Tuyết cũng rất kinh ngạc: “Không ngờ cậu Lục đánh giá cao cậu Lăng đến vậy.”

Lục Tư Nguyên nhún vai: “Trước kia tôi và cậu ấy từng có một lần hợp tác, thấy được năng lực của cậu ấy, cậu ấy thể hiện rất tốt. Sau này khi kịch bản của ‘Hạ Thiên’ ra đời, phản ứng đầu tiên của tôi là tìm cậu ấy, khả năng diễn xuất của cậu ấy chắc chắn có thể đảm nhận vai diễn trong phim. Thực tế chứng minh tôi đã đúng. Nếu như ‘Hạ Thiên’ ra rạp, mọi người xem được phần thể hiện của cậu ấy, tôi tin mọi người sẽ có suy nghĩ giống tôi.”

Lần đầu tiên Lục Tư Nguyên tỏ ra sùng bái một người ở nơi công cộng, hơn nữa người này còn là người mới, Trần Tuyết rất ngạc nhiên: “Nghe cậu nói vậy, tôi rất mong chờ đấy. Về diễn viên của dự án ‘Hạ Thiên’, tại sao quyết định mời cậu Lăng nhỉ?”

Ý tứ rộng hơn của câu này là, cho dù cậu cảm thấy diễn xuất của Lăng Hàm tốt, nhưng người có diễn xuất tốt trong giới giải trí nhiều như nấm sau mưa, tại sao cứ nhất định phải chọn Lăng Hàm.

Lăng Hàm chen ngang vào mà cười cười: “Bởi vì cát-sê của tôi rẻ mà.”

Ba người lập tức bật cười, bầu không khí sống động hơn hẳn.

Lục Tư Nguyên thẳng thắn chia sẻ: “Nguồn vốn đầu tư cho bộ phim này có chút vấn đề, ‘Hạ Thiên’ có thể quay xong một cách thuận lợi cũng phải trải qua vài khó khăn, nhưng chúng tôi đã khắc phục được rồi.”

Lăng Hàm tiếp lời: “Ông chủ Lục không lấy tiền thù lao, dồn hết tiền vốn đầu tư cho bộ phim, gắng sức tạo nên bộ phim điện ảnh tốt nhất.”

Hai người kẻ tung người hứng, phối hợp vô cùng ăn ý.

Trần Tuyết đáp: “Tôi thấy càng mong chờ hơn rồi đấy, ‘Hạ Thiên’ chắc chắn sẽ là một bộ phim điện ảnh xuất sắc. Cho nên những lời đồn nói hai người là tình nhân trên mạnh đều là lời đồn thổi?”

Lăng Hàm nói như đinh chặt sắt: “Đúng vậy, là đồn thổi thôi.”

Lục Tư Nguyên gật gù: “Chúng tôi không ngờ sẽ bị người khác hiểu nhầm thành dạng quan hệ ấy.”

Lăng Hàm cười khẽ: “Cá nhân tôi cảm thấy ông chủ Lục bị tôi liên lụy rồi, đợt này tôi xúi quẩy hết cỡ, chưa biết chừng tôi đã làm liên lụy ông chủ Lục.”

Lục Tư Nguyên liếc cậu một cái, chậm rãi nói: “Thực ra bị hiểu nhầm như thế cũng không có gì không tốt, con người tôi không quá để tâm tới lời đồn...”

Lăng Hàm sợ mất mật, Lục Tư Nguyên nói gì vậy chứ! Nói như vậy sẽ bị người ta hiểu nhầm đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.