Ảnh Đế Thị Phi

Chương 226: Khoe khoang



Lăng Hàm nghĩ da mặt của mình không tính là mỏng nhưng so với Lục Tư Nguyên còn kém xa. Hơn nữa, cậu nhớ lúc vừa mới gặp nhau Lục Tư Nguyên đâu có giống thế này, lúc đó bất kể là bên trong hay bên ngoài đều đúng chuẩn một nam thần lạnh lùng, kiệm lời, dáng vẻ như thể không ăn khói lửa nhân gian. Lúc đó Lăng Hàm thật sự sùng bái anh từ đáy lòng, cậu cảm thấy nam thần đẹp trai lạnh lùng kiêu ngạo này cao không với tới, thậm chí còn lén lút tự ti mặc cảm nhưng đến hiện tại...

Người thích to mồm hơn, hay bật lại, động một chút là đòi “ấy ấy” là ai?

Nói, yêu quái ở đâu giả mạo?

Có lẽ biết Lăng Hàm đói bụng nên Lục Tư Nguyên còn đặc biệt dùng nồi áp suất ninh cháo, xào một chút đồ ăn, vừa nhanh vừa tiện.

Lăng Hàm đói bụng đến đau tim, vội vàng cầm thìa lên ăn.

“Từ từ thôi, coi chừng nghẹn.” Lục Tư Nguyên bất đắc dĩ nói.

“À đúng rồi, có phải anh Vĩnh có chuyện gì gấp không?” Lăng Hàm vừa ăn vừa hỏi.

Lục Tư Nguyên đáp: “Anh ấy bảo ngày mai chúng ta đi dự họp báo tuyên truyền, ‘Hạ Thiên’ sắp chiếu rồi phải đẩy mạnh tuyên truyền.”

Lăng Hàm: “Nhanh hơn?”

“Đúng vậy.” Lục Tư Nguyên nói: “Các bộ phim bom tấn của trong nước và nước ngoài đều đã chiếu rồi, hiện giờ không có bom tấn nào nên áp lực cạnh tranh cũng nhỏ. Chủ yếu là thể loại phim của chúng ta không theo thị hiếu, không thể nào biết được hướng phát triển sau này! Đương nhiên chúng ta chỉ là một tác phẩm nhỏ nên cũng không cầu gì nhiều, chỉ cần có thể thu hồi vốn là đủ rồi, quan trọng nhất là có thể tham gia lễ trao giải phim Kim Chi sắp tới.”

Lăng Hàm đặt tay mình lên mu bàn tay của anh, ánh mắt kiên định: “Anh yên tâm, nhất định sẽ được mà.”

Lục Tư Nguyên trở tay nắm ngược lại: “Đáng lẽ phải dẫn em đi hưởng tuần trăng mật nhưng giờ đành phải lùi lại rồi.”

Lăng Hàm sửng sốt, tùy tiện nói: “Điều đó không quan trọng, phải lùi thì cứ lùi đi.”

“Chờ xong chuyện giải thưởng Kim Chi, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”

Lăng Hàm lắc đầu: “Cái đó chỉ là hình thức thôi, dù sao mình cũng đã kết hôn rồi mà.”

“Đúng vậy, chúng ta kết hôn rồi.” Lục Tư Nguyên không nhịn được cười rộ lên một cách đắc ý.

Sau khi cơm nước xong, hai người họ lái xe đến văn phòng bàn bạc hành trình ngày mai với Tần Vĩnh, trên đường đi di động của Lăng Hàm vang lên.

Cậu nhìn tên người gọi tới liền bất giác liếc nhìn sang Lục Tư Nguyên.

Lục Tư Nguyên nhíu mày: “Chu Thành gọi tới?”

Lăng Hàm giật mình: “Anh biết?”

“Anh nghĩ cũng nên gọi tới rồi.” Lục Tư Nguyên thản nhiên nói.

Lăng Hàm vô cùng ngạc nhiên, thái độ của Lục Tư Nguyên thật kỳ quái. Trước đây anh phát hiện Chu Thành gọi điện cho cậu chắn sẽ nổi trận lôi đình, thế nhưng lần này không những không tức giận mà dường như còn có chút mong đợi.

“A lô?” Lăng Hàm bắt máy.

“Em với Lục Tư Nguyên kết hôn rồi à?” Đầu bên kia lập tức hỏi, giọng điệu nghèn nghẹn.

Lăng Hàm giật mình: “Anh... làm sao anh biết?”

Má, trước đó không lâu vừa mới ra nước ngoài đăng ký mà ngày hôm nay Chu Thành đã biết, nhanh quá rồi đấy!

Nhưng làm sao anh ta biết được?

Chuyện này chỉ có cậu, Lục Tư Nguyên và Tần Vĩnh biết thôi mà!

“Lục Tư Nguyên gửi ảnh chụp đăng ký kết hôn cho tôi rồi!” Chu Thành căm giận nói.

Lăng Hàm: “...”

Lại là Lục Tư Nguyên, Tần Vĩnh đã cảnh cáo anh rồi, nếu như Tần Vĩnh mà biết chuyện này không biết sẽ tức giận đến thế nào.

“... là thật.” Lăng Hàm oán giận trừng mắt nhìn Lục Tư Nguyên đang nhếch môi cười thỏa mãn như một con khổng tước ngạo mạn kia. Vốn dĩ Lăng Hàm muốn giấu chuyện kết hôn này thành bí mật chỉ có trời biết đất biết, anh biết tôi biết nhưng Lục Tư Nguyên lại không chờ nổi mà gửi ngay ảnh cho Chu Thành.

“Từ lúc nào?”

“Mới cách đây không lâu.” Lăng Hàm nói.

Đầu bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng khàn khàn nói: “Thì ra ngày đó nói hai người sắp kết hôn là nói thật.”

Lăng Hàm không biết nên nói cái gì chỉ có thể ừ một tiếng.

“... Chúc mừng em.” Không biết có phải là ảo giác của Lăng Hàm hay không mà cậu có cảm giác lời này nói cực kì miễn cưỡng.

Cậu thấy xấu hổ nhưng cũng chỉ có thể trả lời: “Cảm ơn anh.”

Đầu bên kia nói có việc rồi lập tức cúp máy.

Cúp máy xong, Lăng Hàm quay sang tìm Lục Tư Nguyên tính sổ: “Ngoại trừ Chu Thành anh còn gửi cho ai nữa?”

Lục Tư Nguyên đã dám làm chuyện này chắc chắn anh không chỉ gửi cho một mình Chu Thành!

Lục Tư Nguyên cực kì chăm chú lái xe: “Không có.”

“Thật sự không có?” Lăng Hàm khó tin.

“Thật mà.” Lục Tư Nguyên nói: “Vốn anh còn định gửi cho cậu em trai tốt của em nữa nhưng Tần Vĩnh đã tức như vậy rồi, nên sau đó anh không gửi nữa.”

Lăng Hàm bùng nổ: “Anh bị điên à! Nhỡ chuyện đăng ký kết hôn bị lộ ra thì sao, anh muốn để cả thế giới biết chúng ta kết hôn rồi chắc?”

Lục Tư Nguyên vẫn không nhìn cậu, hờ hững nói: “Đúng vậy, anh muốn làm cho cả thế giới biết em là của anh.”

Lời tỏ tình đột ngột thế này khiến Lăng Hàm câm lặng.

Nói không vui là nói điêu nhưng nếu cậu thật sự biểu hiện cậu vui mừng thì chẳng khác nào đang cổ vũ cho sự phách lối của Lục Tư Nguyên đó sao?

Lục Tư Nguyên nói: “Bây giờ quan hệ của chúng ta hợp pháp rồi, những người không liên quan nên thức thời tránh xa ra một chút đi.”

Sau đó lại bất đắc dĩ nói thêm một câu: “Mặc dù anh không muốn nói tốt cho tình địch những vẫn phải nói một câu, Chu Thành sẽ không lấy chuyện của em đi nói lung tung đâu, em cứ yên tâm.”

Lăng Hàm kinh ngạc: “Làm sao mà anh biết được?”

Lục Tư Nguyên hừ một tiếng: “Bởi vì anh ta thích em nên sẽ không gây rắc rối cho em! Chuyện này còn cần anh phải nói cho em biết nữa sao, rốt cuộc em có não không thế?”

Lăng Hàm ngẩn ra.

Sắc mặt của Lục Tư Nguyên cực kì không tốt.

Hoàn toàn chính xác, là ai cũng sẽ khó chịu khi bị người yêu ép phải thừa nhận tình địch của mình tốt thôi.

Lăng Hàm biết mình hỏi sai liền vội vàng nói: “Anh tức cái gì, em với anh ta có cái gì đâu, hơn nữa đã kết hôn rồi anh còn ghen cái gì nữa!”

Lục Tư Nguyên nghe vậy, tâm trạng phiền muộn lập tức bay sạch, thậm chí còn có chút đắc ý: “Đúng vậy, hiện giờ em đã kết hôn với anh rồi.”

Đang lúc đắc ý thì di động của anh cũng vang lên.

Lục Tư Nguyên chẳng buồn nhìn mà mở loa ngoài luôn: “A lô?”

“Là tôi.” Giọng nói của Chu Thành truyền ra từ điện thoại, Lăng Hàm thấy rõ trên mặt Lục Tư Nguyên xẹt qua vẻ kinh ngạc, có lẽ anh cũng không ngờ rằng Chu Thành sẽ gọi tới.

“Chu tổng lớn có chuyện gì không?” Lục Tư Nguyên nhàn nhạt hỏi.

“Tôi hiểu cậu có ý gì.” Chu Thành cười nhạt: “Muốn ra oai với tôi đúng không?”

Khóe mắt của Lục Tư Nguyên lộ ý cười, bây giờ Chu Thành đã là bại tướng dưới tay anh rồi cho nên thái độ của anh thay đổi rất nhiều, chỉ thờ ơ nói: “Không có ý ra oai, chỉ là tôi muốn cho anh biết tôi với em ấy đã thành vợ chồng được pháp luật bảo vệ rồi thôi! Chờ khi chúng tôi tổ chức hôn lễ nhất định sẽ mời Chu tổng lớn, hy vọng lúc đó anh có thể dẫn theo nửa kia của mình tới.”

Lăng Hàm: “...”

Đúng là không thèm giữ chút khẩu đức nào.

Cậu chưa bao giờ biết Lục Tư Nguyên cũng có mặt ấu trĩ như vậy, so với đứa nhóc mẫu giáo cầm đồ chơi của mình lấy le cũng chẳng cao hơn được bao nhiêu.

“Được pháp luật bảo vệ? Pháp luật nước nào vậy?” Không đứng trước mặt Lăng Hàm thì Chu Thành chính xác là một con sói không bao giờ biết nhún nhường, anh ta cười lạnh nói: “Nước Mỹ sao? Các người hiện đang ở Trung Quốc, pháp luật của Trung Quốc có thừa nhận các người không? Ở Trung Quốc này Lăng Hàm vẫn còn độc thân!”

Sắc mặt của Lục Tư Nguyên trầm xuống, anh nói: “Chu tổng lớn không hiểu luật pháp thì đừng nên nói lung tung, nếu anh vẫn cứ cố chấp như vậy sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy anh rất đáng thương hại thôi.”

Sau đó Lục Tư Nguyên nhanh chóng nhấn nút tắt.

Lăng Hàm còn chưa kịp nói gì đã thấy Lục Tư Nguyên nhanh chóng bấm một số điện thoại, sau đó trong xe vang lên một giọng nam xa lạ.

“Anh Lục?”

“Luật sư La phải không?”

Giọng nam xa lạ trả lời: “Là tôi.”

Lục Tư Nguyên nghiêm túc nói: “Luật sư La, là tôi... tôi muốn nhờ anh cố vấn vài chuyện... đúng vậy... tôi có một người bạn đã đăng ký kết hôn ở Mỹ rồi hiện giờ về nước sinh sống, như vậy hôn nhân của họ có được pháp luật trong nước bảo vệ không? Liệu bạn tôi có thể vẫn kết hôn trong nước được không?”

Lăng Hàm: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.