Chuyện phát triển đến mức này tương đối khó xử lý, lượng vé của “Hạ Thiên” quả nhiên bị ảnh hưởng, tuột dốc rất thảm, mà chuyện này lại bị các bên truyền thông đem ra làm bằng chứng cho lời đồn “Lăng Hàm là độc dược phòng vé”.
Lăng Hàm rất buồn phiền.
Chuyện càng ngày càng khó giải quyết lại chẳng biết đối thủ là ai. Bên bộ phận PR đã xác định hướng giải quyết tạm thời, trước hết xóa hết những bình luận tiêu cực trên các trang web chấm điểm để bảo vệ điểm, bên cạnh đó phái người điều tra xem ai là thủ phạm, sau đó nhanh chóng khóa được vài đối tượng, cuối cùng điều tra xong mới biết được đối thủ đứng sau màn chính “Đường quan san” chiếu cùng thời gian.
Cả ê kíp lập tức bùng nổ.
Trước đây không biết thủ phạm là ai thì còn không dám hành động lung tung, bây giờ biết rồi còn có thể nhịn chắc?
Vì vậy bên quan hệ xã hội bắt đầu cho thủy quân đi đánh giá “Đường quan san”, âm thầm bắt đầu cuộc đại chiến thủy quân.
Đồng thời để lật ngược tình thế thì Lục Tư Nguyên cùng Lăng Hàm và các nghệ sĩ khác có liên quan cũng bắt đầu quảng bá, thậm chí còn lôi kéo người ủng hộ. Đương nhiên Lăng Hàm kéo Tưởng Nghị cùng Âu Dĩnh tới, phía Lục Tư Nguyên còn làm lớn hơn nữa, với địa vị của anh thì chỉ cần hơi lộ ra một chút ý tứ là đương nhiên sẽ có rất nhiều người giúp anh tuyên truyền.
Trải qua một loạt hành động phản kích, điểm của “Hạ Thiên” bảo trì ở mức tám điểm, lượng vé bán ra cũng dần ổn định không còn thê thảm như trước.
Mấy ngày nay Lục Tư Nguyên với Lăng Hàm hầu như không nghỉ ngơi, cả ngày bận rộn đã vô cùng mệt mỏi, về đến nhà thường đã là nửa đêm. Lúc đầu Lăng Hàm không cần phải về muộn như vậy, nhưng Lục Tư Nguyên làm ông chủ còn phải tăng ca nên cậu chủ động muốn tăng ca cùng với anh. Tính ra thì chuyện này cũng vì scandal của cậu mà ra nên cậu lại càng không muốn để người khác mệt mỏi trong khi mình thì rảnh rang.
Mười hai rưỡi đêm, hai người mở cửa vào nhà, Đại Bạch nghe tiếng động liền chạy ra nhằm thẳng phía Lăng Hàm mà lao tới. Từ sau khi ở cùng Lục Tư Nguyên, tình cảm của cậu với Đại Bạch ngày càng tốt, so mới ông bố lạnh lùng của nó thì rõ ràng Đại Bạch hoan nghênh Lăng Hàm chịu chơi với nó hơn.
Lăng Hàm ôm lấy nó, xoa cái đầu chó rồi cười, nói: “Con trai ngoan, hôm nay có cắn đồ linh tinh không thế hả?”
“Gâu!” Đầu lưỡi ướt nhẹp liếm liếm mặt cậu, Lục Tư Nguyên gõ đầu con trai một cái: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho liếm lung tung, không cho liếm, không nghe lời!”
Đại Bạch bị cha mắng liền kêu hai tiếng rồi đi tới trước mặt ba nó lắc đuôi lấy lòng.
Lăng Hàm cười nói: “Ngoan quá.”
Đại Bạch được khen liền vui vẻ, lắc cái đuôi quay xung quanh cậu.
Tâm tình buồn bực của Lăng Hàm bay sạch, chó ấy mà, không nuôi thì thôi chứ đã nuôi rồi sẽ phát hiện nó là một trong những sinh vật đáng yêu nhất trên đời này.
Lục Tư Nguyên có người mới quên chó cũ, càng nhìn càng thấy con ngáo này chướng mắt nên thò chân đá mông chó một cái: “Đi ngủ đi, cha với ba con có việc cần làm.”
Lăng Hàm nghe thấy anh nói có việc liền an ủi trái tim thủy tinh đang tổn thương của Đại Bạch: “Ngoan, đi ngủ đi nào.”
Mấy ngày nay vì cậu mà lượng bán vé của “Hạ Thiên” thất bại, Lăng Hàm thật sự thấy rất khó xử cho nên nói năng hay hành động đều cẩn thận từng li từng tí, cố gắng không khiến người ta chán ghét. Lục Tư Nguyên đều nhìn thấy những điều này nên anh chỉ xuống sofa, nói: “Chuyện quan trọng.”
Lăng Hàm nghe thế càng căng thẳng hơn, cậu vội vàng ngồi xuống ghế rồi chớp mắt nhìn Lục Tư Nguyên chằm chằm. Tất cả mọi người đều không hề trách cậu cho nên trong lòng cậu càng tự trách, so với việc tất cả mọi người đều coi như không có chuyện gì thì cậu càng muốn Lục Tư Nguyên hoặc Tần Vĩnh chửi mắng cậu một trận, như vậy trong lòng cậu còn dễ chịu một chút.
“Cởi quần áo.”
Lăng Hàm ớ một tiếng, không phản ứng kịp.
Lục Tư Nguyên đột nhiên kề sát cậu, hai tay chống xuống ghế sofa chặn hai bên Lăng Hàm, khóa cậu trong lồng ngực rồi gắn từng chữ: “Anh nói, em cởi quần áo ra.”
Thanh âm vừa trầm thấp lại vừa ám muội, hơi thở ấm áp phả lên mặt Lăng Hàm khiến cả gương mặt cậu đỏ bừng.
Thế nhưng trong đầu Lăng Hàm vẫn còn mấy chữ “chuyện quan trọng”, cậu cho rằng có chuyện gì đó thật sự quan trọng cho nên đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng nhưng đột nhiên Lục Tư Nguyên lại đùa giỡn lưu manh thế này khiến Lăng Hàm ngây ngẩn cả người, nửa ngày sau mới gầm nhẹ: “Lục Tư Nguyên!”
Lục Tư Nguyên khẽ bật cười.
Bị trò đùa lưu manh dọa sợ khiến Lăng Hàm cảm thấy có chút mất mặt nhưng cậu vẫn giả bộ bình tĩnh nói: “Anh cười cái gì, chẳng phải nói có việc quan trọng sao?”
“Làm em không phải là chuyện quan trọng?” Lục Tư Nguyên bật cười nắm lấy cái cằm của cậu, vẻ khát vọng trong mắt rất rõ ràng. Gần đây cả hai người họ đều quá bận rộn nên mấy ngày trời chưa hề làm.
Lăng Hàm: “...”
Có vài người nhìn bề ngoài như bông hoa trên núi tuyết, lạnh lùng, cấm dục nhưng một khi đã đùa giỡn lưu manh lại khiến người ta mở rộng tầm mắt. Ít nhất Lăng Hàm chưa từng thấy ai có thể đem chuyện người lớn nói một cách đường hoàng như vậy.
Nhưng Lăng Hàm đâu phải loại người như bông hoa nhỏ thanh khiết, đương nhiên cậu cũng bị khiêu khích đến có phản ứng. Chưa kể cậu cũng sợ nếu tỏ ra sợ hãi thì sẽ bị lăn lộn cho càng thảm hơn. Sau khi phản ứng cậu không chịu tỏ ra yếu kém liền nhếch môi cười đen tối, sau đó đưa tay nhéo mông của Lục Tư Nguyên một cái: “Ui, hóa ra nhớ quá rồi sao.”
Đàn ông đều là động vật nghĩ bằng nửa người dưới, không có chuyện gì không thể giải quyết sau lăn một hiệp, nếu có thì... lăn hai hiệp!
Vì thế sau khi lăn hai hiệp xong xuôi, hai người quấn lấy nhau nằm trên sàn nhà thở dốc.
Trong nhà đã mở hệ thống sưởi nên nhiệt độ ấm áp như mùa xuân, bên ngoài cửa sổ lóe lên ngọn lửa rực rỡ, bên trong cửa sổ là tia sáng mờ mờ.
Không khí trong không gian tĩnh lặng vẫn còn vương lại chút mùi vị ám muội.
Trời đêm một hai giờ đêm cuối cùng cũng đã thoát khỏi sự bận bịu ba ngày, bất kể suy nghĩ hay cơ thể đều yên tĩnh lại.
Lục Tư Nguyên đưa tay vuốt ve mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của Lăng Hàm, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm một điểm nào đó trên trần nhà, anh nói: “Anh nghi ngờ lần này người hại ‘Hạ Thiên’ không chỉ có một mình ‘Đường quan san’, chắc chắn vẫn còn những người khác.”
Lăng Hàm nghe vậy liền sửng sốt, nghiêng đầu nhìn anh: “Vì sao anh lại nói như vậy? Nếu có thì là ai?”
Bàn tay đang vuốt tóc cậu của anh đưa lên vuốt ve gò má của cậu, thanh âm khàn khàn: “Trong đám Tiền Vũ có người có qua lại với người trong đoàn ‘Đường quan san’, người đó nói người lấy em ra khai đao lúc đầu không phải là bọn họ, chỉ là sau khi thấy chúng ta bị công kích, bọn họ cảm thấy có cơ hội có thể lợi dụng được nên mới thừa dịp nhảy ra ăn hôi, nói xấu chúng ta.”
Không có khả năng Lục Tư Nguyên vô duyên vô cớ nhắc tới việc này, chắc chắn anh đã có đầu mối gì đó nên mới nói ra, Lăng Hàm hỏi: “Là ai? Anh có nghi ngờ ai không?”
“Có.” Lục Tư Nguyên không giấu giếm: “Nhưng hiện tại còn chưa xác định, sau này sẽ nói cho em biết.”
Lục Tư Nguyên vươn tay một cái kéo cậu vào lồng ngực mình, dùng cằm mình chạm lên cái trán của cậu: “Những người cố ý tấn công em mục đích là để đả kích chúng ta, vậy nên em không được có áp lực tâm lý, có áp lực tức là trúng kế rồi! Kể cả không có em thì bọn họ cũng sẽ lấy người khác ra thôi, vậy nên em đừng tự trách nữa, được không?”
Lăng Hàm sửng sốt, thì ra Lục Tư Hàm chỉ muốn an ủi cậu.
Lăng Hàm im lặng, chỉ đưa tay ôm lấy cổ của anh rồi hôn lên cằm của anh một cái.
“Muộn rồi, ngủ đi.” Lục Tư Nguyên kéo cậu đứng dậy khỏi sàn nhà, hai người họ vào tắm rửa rồi chui lên giường làm một giấc ngon lành.