Kiếp trước, cậu cũng từng tham gia lễ trao giải của Liên hoan phim Monthermé, cho nên khi trở lại chốn này cậu không hề thấy lạ lẫm gì, thái độ rất ung dung, cậu không phải là nhân vật chính, chỉ cần yên lặng làm nền cho anh là được. Trong những cảnh thế này, có xứng hay không cũng không phải cậu nói là được.
Hầu hết các ngôi sao khi tới nơi thế này, người đoạt giải tất nhiên sẽ có người tung hô, người không đoạt giải cũng sẽ lấy quần áo ra làm chủ, ví dụ như mấy “ngôi sao thảm đỏ”. Lăng Hàm thứ nhất không phải vai chính, thứ hai cũng không chú trọng ăn mặc, thậm chí còn là một gương mặt lạ vô danh giữa một dàn ngôi sao lớn quốc tế, ai lại đi để ý đến cậu?
Cho nên lúc Lục Tư Nguyên bảo cậu tới cùng, thật ra cậu không muốn lắm, nhưng đến rồi cũng không sao cả, cậu cứ thả lỏng coi mình như fan đến gặp thần tượng là được. Cậu thích Will Borg, Nicolas và cả mỹ nữ Raphenny nữa…
Không có phóng viên vây lấy cậu, cậu có thể dành thời gian chụp ảnh chung, đăng lên Weibo để khoe, để đám fan Âu Mỹ ngưỡng mộ đến chết.
Ai ngờ khi liên hoan phim sắp kết thúc, không biết nhà bình phẩm nào đó lên cơn gì, cố tình nói một câu rằng người đóng vai cậu em thiểu năng trong “Hạ Thiên” đóng rất đạt, đáng được khẳng định.
Chỉ một câu nói, trong phút chốc được đám phóng viên đang vác “súng” “pháo” dài tóm được, tin tức truyền nhanh về trong nước, Lăng Hàm vốn đã chiếm nhiều đầu đề báo, giờ lại được cả đám người đưa lên bàn tán sôi nổi một lần nữa, mà những kẻ phỉ nhổ cậu diễn xuất kém đều lần lượt câm miệng.
Chờ đến khi đám Lăng Hàm về nước, mọi người lại nhìn cậu tiểu thịt tươi với cả đống scandal này bằng một ánh mắt khác, cảm giác khá phức tạp.
Tóm lại là, Lăng Hàm lại nổi tiếng thêm, giá trị và địa vị đều tăng vọt, không còn như trước nữa.
Chuyện vui ập đến, Lăng Hàm mừng đến mức cười toe toét, niềm nở cười với tất cả mọi người. Tất nhiên, Lục Tư Nguyên cũng rất vui.
Trong bầu không khí mừng vui ấy, Lăng Hàm bỗng nhật được một tin tức kỳ lạ: Chu Bắc Hiền sắp kết hôn với thiên kim của tập đoàn Lý Thị!
Lúc đó, cậu và Lục Tư Nguyên chỉ ngạc nhiên một chút rồi lập tức quăng tin đó ra sau đầu, không nghĩ ngợi gì nhiều, tiếp tục vui mừng chạy quảng bá cho “Hạ Thiên”, tích cực tham gia chuẩn bị cho Liên hoan phim Kim Chi sắp được tổ chức. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hôn nhân nhà giàu thường có nghĩa là giao dịch, cho dù tất cả mọi người đều biết Chu Thành và Chu Bắc Hiền là đồng tính, nhưng họ cũng vẫn có khả năng sẽ kết hôn với cô gái nào đó, đây là chuyện của con cái nhà giàu.
Chỉ có điều, có lẽ sẽ có một bộ phận cô chiêu sẽ không muốn lấy họ vì họ đã có tiếng đồng tính, nhưng không loại trừ việc có rất nhiều cô gái phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán để nghĩ cách được gả vào nhà họ Chu. Cái họ muốn là cái danh con dâu nhà họ Chu và các lợi ích từ cái danh con dâu ấy.
Cuối cùng, “Hạ Thiên” đạt được mức bán ra bốn trăm triệu vé, được đánh giá là một bộ phim văn nghệ đỉnh cao, tới lúc kết toán thì phát hiện ra, trừ tiền đầu tư và trả cho rạp chiếu phim, GMG, Ứng Thiên Media, studio thu về được tám mươi triệu tệ, khiến mọi người trong studio mừng muốn chết.
Đây là lần đầu tiên Quất Tử Media kiếm tiền, hơn nữa quan trọng nhất là đã gây được tiếng vang lớn.
Ông chủ Lục hào phóng thưởng cho mỗi người một khoản hậu hĩnh, còn tổ chức tiệc mừng công tại khách sạn năm sao.
Trong buổi tiệc mừng công, người bên GMG và Ứng Thiên Media đều cử người tới đại diện tham gia, sếp của Ứng Thiên đang ở nước ngoài nên cử phó tổng giám đốc tới để thể hiện thành ý, còn người GMG cử tới là Chu Thành.
Về tình về lý, cử Chu Thành đến là sự lựa chọn tốt nhất trong mắt mọi người, dù sao thì mọi người cũng cảm thấy mối quan hệ giữa Chu Thành và Lục Tư Nguyên rất tốt.
Vốn dĩ, Chu Thành, Lục Tư Nguyên, Lăng Hàm xuất hiện cùng một chỗ khá là kỳ lạ, khiến Lăng Hàm nhớ lại cảnh tượng hồi tham gia tiệc mừng công của “Vô Huyền”, có điều buổi tiệc lần này rất nghiêm chỉnh, không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Chu Thành và Lục Tư Nguyên biểu hiện rất tao nhã, lịch sự. Anh vui, tôi vui, mọi người cùng vui, xã giao lễ độ, không có sai sót gì.
Sau một hồi được chúc rượu, Lăng Hàm đã bắt đầu ngà ngà say.
Âu Dĩnh mặc một chiếc váy dài bó sát người màu đen, trước ngực là một chuỗi kim cương sáng lấp lánh, hai ngón tay thon dài kẹp ly rượu vang đầy một nửa đi tới trước mặt Lăng Hàm, cười: “Có thể mời cậu uống một ly không?”
Lăng Hàm đang bị mọi người vây quanh, nghe thấy cô nói vậy như được đại xá, bưng ly rượu lên, phong độ nói: “Được người đẹp mời, sao dám từ chối được.”
Âu Dĩnh bật cười khanh khách, cô cụng ly với cậu: “Có thể qua bên kia nói chuyện với tôi được không?”
Cô hất cằm chỉ về một hướng khá là yên tĩnh phía xa.
Lăng Hàm cầu còn chẳng được, chuồn luôn ra khỏi vòng vây.
Lục Tư Nguyên ở bên cạnh liếc cậu một cái, thấy người đi cùng cậu là Âu Dĩnh mới quay lại tiếp tục cười nói với mọi người.
“Lăng Hàm, lần này thì cậu nổi thật rồi, nổi triệt để luôn, giá trị cũng tăng lên gấp bội đấy.” Âu Dĩnh đi tới trước rèm cửa, cười nói.
“Đừng trêu tôi nữa, còn kém hoa đán hạng A trước mặt xa lắm.”
Âu Dĩnh lại được nịnh bật cười khanh khách, cười xong lại bảo: “Lịch trình sắp tới thế nào, có bận không?”
Lăng Hàm: “Tạm thời vẫn chưa có sắp xếp gì, chắc sẽ nhận một số quảng cáo làm gương mặt đại diện.”
“Có phim nào sắp chiếu không?”
“Có khả năng sẽ vào ‘Kế hoạch nhền nhện’, cô biết đúng không, phim của GMG ấy.”
Âu Dĩnh thở dài: “Tất nhiên là tôi biết rồi, phim điện ảnh được GMG dốc vốn đầu tư lớn nhất năm nay mà, chắc chắn sẽ rất tuyệt, mọi người trong GMG chắc không ai là không muốn vào đâu nhỉ. Tôi còn đang định mời cậu tham gia vào một bộ phim của bạn tôi.”
“Phim gì?”
“Đàn ông và hoa hồng.” Âu Dĩnh đáp: “Là một bô phim văn nghệ, anh ấy đang tìm diễn viên, tôi thấy cậu rất phù hợp nên đã giới thiệu cậu với anh ấy. Nhưng nếu cậu đã tham gia ‘Kế hoạch nhền nhện’ thì chắc lịch trình sắp tới không dễ sắp xếp rồi, có muốn cân nhắc thử xem không?”
Vừa rồi lúc uống rượu, có một đám nhà sản xuất, đạo diễn tới lôi kéo quan hệ với Lăng Hàm, bảo muốn mời cậu đóng phim, Lăng Hàm biết những lời ấy đều chỉ là lời xã giao nên không để trong lòng, chỉ cố gắng móc nối quan hệ tốt với họ, nói không chừng biết đâu sau này lại có thể dùng tới. Nhưng riêng lời đề nghị của Âu Dĩnh thì cậu buộc phải coi trọng.
“Có vội không?” Lăng Hàm nghiêm túc hỏi.
Âu Dĩnh cũng nghiêm túc trả lời: “Tạm thời chưa gấp, nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu được, mong cậu có thể sớm trả lời.”
“Tôi hiểu rồi.” Lăng Hàm cụng ly với cô, hai người cùng ngẩng lên uống cạn.
“Hi!” Một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền tới, Lăng Hàm quay lại phát hiện Chu Thành ăn mặc thẳng thớm, ý cười dâng đầy trong đáy mắt, cầm sâm panh đi tới chỗ hai người.
“Cô Âu Dĩnh đúng là càng ngày càng xinh đẹp.” Anh ta khẽ cụng ly với Âu Dĩnh, sau đó phóng khoáng uống hết rồi đặt ly lên khay mà phục vụ đi ngang qua đang cầm.
Âu Dĩnh mím môi, nhu mì gọi một tiếng: “Chu tổng lớn.”
Chu Thành lại khen cô một câu, chọc cô vui rồi mới quay lại nói với Lăng Hàm vẫn đang đứng bên cạnh nãy giờ: “Lăng Hàm, lâu lắm không gặp em rồi nhỉ.”
Từ sau khi biết tin cậu và Lục Tư Nguyên kết hôn, Chu Thành không còn liên lạc với cậu nữa. Tuy phần lớn thời gian Lăng Hàm đi theo Lục Tư Nguyên hoạt động ở Quất Tử, nhưng nghiêm túc mà nói thì cậu vẫn là nghệ sĩ của GMG, chỉ có điều vì Lục Tư Nguyên là người đặc biệt của GMG, cho nên Lăng Hàm đi theo anh cũng có quyền tự chủ hơn.
Tuy có quan hệ này nọ với Chu Thành, nhưng Lăng Hàm vẫn biết rõ Chu Thành là cấp trên của mình.
“Chu tổng lớn, lâu rồi không gặp.” Lăng Hàm nói.
“Vừa nãy thấy em với Âu Dĩnh nói chuyện khá vui, không biết là hai người nói chuyện gì với nhau vậy?” Chu Thành cất tiếng hỏi.
Dưới ánh đèn sáng ngời, khách khứa quần là áo lượt, rượu vang sâm panh, trai tài gái sắc… Vốn phải là một cuộc tụ họp vui vẻ, nhưng lại có hai người không biết phải nói gì với nhau.
Lăng Hàm cảm thấy giữa hai người họ dường như sinh ra cảm giác lạ lẫm, khó có thể nhìn thẳng vào nhau. Chu Thành cũng không ba hoa hay hở tí là động chân động tay với cậu giống như trước đây nữa.
Chắc… anh ta đã hiểu được rằng hai người phải giữ khoảng cách với nhau rồi.