Lý Tất Hạo im lặng một hồi, chậm rãi nói: “Tưởng Nghị là một diễn viên rất khá, là sự lựa chọn đầu tiên của tôi cho vai Chung Ninh Nhân.”
Ông nói rất chậm, giọng điệu tùy ý, nhưng nội dung lại khiến người ta không thể phớt lờ. Không ngờ đạo diễn Lý lại coi trọng Tưởng Nghị đến vậy?
Thế thì có vấn đề rồi đây, đạo diễn đã nhìn trúng người ta, trước đó Tưởng Nghị cũng đã tham dự cuộc họp trù bị lần một, chứng tỏ khi ấy đã quyết định cậu ta sẽ đóng nam thứ ba, giờ lại đổi người, hơn nữa người được thay thế lại tự đứng lên từ chối.
Chuyện này quá phức tạp, không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người có mặt ở đây đều là người khôn khéo, tuy trong lòng có cả đống suy nghĩ, nhưng ai nấy đều yên lặng ngồi im, chờ xem hướng phát triển của sự việc.
Lăng Hàm không suy nghĩ nhiều như vậy, nếu Lý Tất Hạo đã nói ra suy nghĩ của ông, cậu cũng thở phào một hơi, quay qua nhìn Chu Thành.
Dưới tình huống đột phát thế này, Chu Thành cố nén giận, gật đầu: “Nếu Lăng Hàm đã nghĩ mình không phù hợp và tiến cử Tưởng Nghị, hơn nữa đạo diễn Lý cũng cảm thấy Tưởng Nghị phù hợp, vậy nam thứ ba sẽ quyết định là Tưởng Nghị, mọi người thấy sao?”
Mọi người có thể có ý kiến gì được chứ, tất cả đều ngậm miệng đi.
Có mấy diễn viên không tiện mở miệng, đâu liên quan gì tới họ.
Dù sao mỗi người ở đây đều đã có được vị trí mà mình nên có rồi, còn vị trí của người khác có ai ngồi vào, cũng có liên quan gì tới họ đâu? Hơn nữa, lúc quay phim cũng rất có khả năng thay người, huống hồ giờ chỉ là họp trù bị.
Lăng Hàm tự chủ động từ bỏ cơ hội, chẳng lẽ họ còn ra sức giúp cậu?
Nghe thấy Chu Thành nói vậy, Lăng Hàm thở phào: “Chu tổng, đạo diễn Lí, nếu tôi đã không tham gia vào bộ phim, vậy tôi xin phép cáo từ trước.”
Con mắt đen láy của Chu Thành rất tĩnh lặng. Từ đầu đến cuối anh ta không hề tỏ ra bất ngờ hay kinh ngạc gì, cũng không tỏ ra tức giận, như thể người kéo Lăng Hàm vào bộ phim này không phải anh ta, cũng như người mà Lăng Hàm từ chối trước mặt mọi người cũng không phải anh ta vậy.
Lăng Hàm có cảm giác lòng dạ Chu Thành càng lúc càng sâu.
Ngược lại, thái độ của Lý Tất Hạo đối với cậu lại hòa nhã hơn rất nhiều, thậm chí còn gật đầu với cậu.
Lăng Hàm nhanh chóng bước ra khỏi phòng họp.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lăng Hàm lại nổi tiếng ở GMG thêm một chập nữa, dù sao không phải ai cũng có thể làm ra chuyên đẩy con vịt đến bên miệng ra ngoài thế này.
Không ra tay thì thôi, một khi ra tay là y như rằng toàn làm ra chuyện lớn.
Lăng Hàm là một kỳ tích ở GMG, kỳ tích này không liên quan gì đến sự nghiệp hay danh tiếng, mà cậu đã làm ra rất nhiều chuyện mà rất nhiều người vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm, hơn nữa sau khi làm xong vẫn sống tốt, thậm chí sự nghiệp còn trên đà đi lên.
Đúng là một câu đố bí ẩn.
Mỗi chuyện mà cậu làm đều đủ để cậu bị tống vào “lãnh cung” rồi, nhưng hết lần này tới lần khác cậu vẫn sống yên ổn, thậm chí còn càng lúc càng tốt.
Tất nhiên, Lăng Hàm cũng không quan tâm tới chuyện để mọi người nói chuyện hăng say thế này, cậu ra khỏi phòng họp liền bắt đầu điên cuồng gọi điện cho Tưởng Nghị, tiếc là vẫn không có ai bắt máy, bất đắc dĩ cậu đành phải nhắn tin: Cuộc họp hôm nay đã quyết định để cậu làm nam thứ ba của “Kế hoạch nhền nhện” rồi.
Tất nhiên, Tưởng Nghị không trả lời tin nhắn.
Không biết mấy ngày nay Tưởng Nghị sống thế nào, Lăng Hàm cảm thấy rất lo lắng. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định thử tới chỗ Tưởng Nghị sống xem sao.
Cậu vội vàng ra khỏi GMG, lái xe tới chung cư của Tưởng Nghị.
Chung cư của Tưởng Nghị cách GMG không xa, Lăng Hàm quen đường lên tầng hai mươi, ấn chuông cửa nhà Đường Nghị. Chuông cửa vang tầm mười phút, lúc Lăng Hàm nghĩ Tưởng Nghị không có nhà, đang định đi thì cánh cửa khẽ hé ra, giữa khe cửa lộ ra một cái đầu như tổ quạ.
Lăng Hàm suýt chút nữa không nhận ra cái đầu tổ quạ kia chính là Tưởng Nghị!
Mái tóc thường ngày được tạo hình đẹp đẽ không biết đã bao lâu chưa chải chuốt, giờ rối tung rối mù, dưới mái tóc dày là cặp mắt đờ đẫn, quầng mắt thâm xì, có thể sánh ngang với quốc bảo nước nhà là gấu trúc.
“… Là cậu à…” Con gấu trúc kia đứng sau cửa, kiệt quệ nói.
Lăng Hàm khó có thể tưởng tượng được cái người chán chường đang đứng trước mặt mình là vầng thái dương nhỏ Tưởng Nghị trong ấn tượng của cậu.
Cậu ngẩn ra, đẩy cửa đi vào, đóng cửa lại hỏi: “Sao cậu lại thành ra thế này?”
Tưởng Nghị rũ vai đi vào phòng khách, uể oải đáp: “Tối qua không ngủ, vừa ngủ chưa được bao lâu.”
“Điện thoại của cậu tắt máy, tôi gọi bao lần cũng không được.”
“À, để tôi đi xem.” Tưởng Nghị lục tung bàn trà lên, lôi điện thoại trong đống đồ ăn vặt ra, nói với Lăng Hàm: “Hết pin rồi.”
Sau khi vào phòng khách, Lăng Hàm suýt nữa thì bị cái mùi trong này dọa cho nhảy ra khỏi cửa sổ, trước mắt cậu, trên bàn trà và trong thùng rác toàn là hộp đồ ăn gọi bên ngoài đang bốc mùi ôi thiu, không biết đã mấy ngày chưa dọn dẹp rồi. Trên sofa, dưới đất vứt rất nhiều đồ đạc, văng khắp sàn, gần như không có chỗ để đặt chân.
Chỗ duy nhất còn trống là mặt đất trước tivi, nơi đó có một cái chăn được trải ra để làm chỗ nằm, bên trên lại có một lớp chăn khác, một cái gối, một đống nhăn nhúm đó rất dễ để tưởng tượng ra chủ nhân của nó trước đó vẫn luôn ấp ở trong.
Tivi đang bật, trên màn hình là giao diện game.
Tưởng Nghị đi tới, tùy tiện đá văng dép đi, chui tọt vào ổ, cầm tay cầm game lên hướng về phía tivi rồi chơi.
Tiếng nhạc điện tử tinh tang truyền ra từ tivi, phòng khách kéo rèm không để lọt một tia sáng nào vào, chỉ có ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt tái nhợt của Tưởng Nghị, trông cậu ta như một con ma cà rồng cả ngày đều không hấp thụ ánh sáng mặt trời.
Lăng Hàm trợn mắt há mồm, khó có thể tưởng tượng được người trước mặt mình là Tưởng Nghị - vầng thái dương nhỏ trong suy nghĩ của cậu.
Tưởng Nghị của trước đây tươi sáng như ánh mặt trời, phòng ốc lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, bất kể là con người cậu hay là chỗ ở dường như lúc nào cũng tràn ngập ánh sáng. Còn người đang chui trong chăn tập trung đánh game kia hoàn toàn không hề có chút quan hệ nào với ánh mặt trời xán lạn cả.
“Đã bao ngày cậu chưa ra ngoài rồi?” Lăng Hàm không nhịn được hỏi.
Tưởng Nghị vẫn chơi game, không để tâm tới cậu.
Từ lúc bước vào cửa đến giờ, thái độ của Tưởng Nghị rất lạnh nhạt, như một người xa lạ, hỏi câu nào thì trả lời câu đấy, không chủ động bắt chuyện.
Hay… cậu ta trách cậu?
Lăng Hàm đứng một lúc lâu, cẩn thận tránh khỏi các thứ đồ đi tới ngồi xuống cạnh cậu ta, khẽ hỏi: “Có phải cậu biết chuyện tôi thế vai cậu rồi không?”
Tưởng Nghị không đoái hoài đến cậu, như thể chìm đắm trong game không thể thoát ra được, thậm chí còn không buồn liếc Lăng Hàm lấy một cái, có cảm giác như người bên cạnh mình là không khí.
Lăng Hàm đành tự nói một mình: “Tôi cũng mới biết chuyện tôi thế vai của cậu thôi, nếu sớm biết xảy ra chuyện này, chắc chắn tôi sẽ không đống ý tham gia ‘Kế hoạch nhền nhện’.”
Cậu dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hôm nay, trong cuộc họp tôi đã từ chối vai nam thứ ba và đề cử cậu, sau này cậu vẫn là nam thứ ba của ‘Kế hoạch nhền nhện’.”
Tưởng Nghị vẫn không nói gì, như thể trò chơi trên tivi đã thu hút hết sự chú ý của cậu ta.
Trong nhà chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng rất yếu, trong không khí lại sặc mùi ôi thiu, khiến người ta khó thở. Nhưng Lăng Hàm không biết là mùi trong căn phòng hay bầu không khí gượng gạo này mới là điều khiến cậu khó thở nữa.
Cậu không biết để tay chân ở đâu, vô cùng mất tự nhiên.
Lăng Hàm nhìn gương mặt nghiêng tái nhợt, gầy gò của Tưởng Nghị, bỗng thấy khó chịu cực độ. Sự khó chịu này không phải vì mình bị hiểu lầm mà buồn vì cậu đã xao nhãng người bạn này quá lâu, để cậu ấy thành ra thế này.