Lăng Hàm bị mắng như cún, đành phải ngấn lệ ăn hết bát cháo khó nuốt.
Nãy cậu vừa mới nói Lục Tư Nguyên chẳng hề giận, tốt tính giảng giải cho mình, còn tưởng rằng nam thần đã chuyển sang chế độ dịu dàng, thế mà vừa chớp mắt đã bộc lộ bản chất, mở miệng ra là không ngán một ai!
Sáng sớm hôm sau, Lăng Hàm phấn chấn chạy tới căn hộ của Tưởng Nghị. Lần này cho dù bị mắng xối xả, bị ngó lơ, cậu cũng không chùn bước.
Cậu ấn chuông cửa điên cuồng, nhưng mười phút sau cửa mới mở ra.
“Hế lô! Bữa sáng nè!” Lăng Hàm tươi cười đưa bánh mì và sữa cho cậu ta.
Tưởng Nghị đứng sau cánh cửa tóc tai rối nùi như ổ quạ, hai mắt còn đầy ghèn, cái ngáp cứng ngắc giữa chừng: “Hả?”
“Tối qua lại không ngủ hả?” Lăng Hàm đẩy cửa vào nhà như không có chuyện gì.
Tưởng Nghị mờ mịt, chắc vẫn chưa tỉnh ngủ, một hồi lâu mới hỏi: “Sao cậu tới đây?”
Lăng Hàm bỗng chốc thấy căng thẳng, xem ra Tưởng Nghị không muốn mình tới, cậu trấn tĩnh đáp: “Tới đưa đồ ăn sáng, sợ cậu chết đói.”
Phòng khách vẫn y hệt như cũ, Lăng Hàm luống cuống chân tay trong chốc lát, quả thực không tìm được chỗ nào để đặt đồ ăn xuống, đành bước tới bàn trà, gạt bớt cốc chén ra, đặt bữa sáng lên đó.
Tưởng Nghị huỳnh huỵch xông tới như một cơn gió, rào rào quét hết mấy thứ linh tinh trên bàn trà vào thùng rác, rồi hoảng hốt nhặt mấy thứ trên nền đất lên vứt vào góc nhà.
Vừa vứt vừa nói: “Ngại quá, mấy hôm nay không dọn dẹp... Đợi tôi một lát...”
Trong lúc nói chuyện, mấy vỏ lon bia trên tay cậu ta rơi xuống, phát ra tiếng leng keng.
Tưởng Nghị chật vật cúi xuống nhặt, kết quả đống lon trong tay cậu ta rơi xuống nhiều hơn, cậu ta bỗng luống cuống không biết phải làm sao.
Lăng Hàm: “...”
Cậu lặng lẽ cúi người, nhặt lon bia lên ném vào thùng rác trong góc phòng, nhưng thùng rác đã không chứa nổi nữa.
Tưởng Nghị đỏ cả mặt: “Tôi, tôi đi vứt rác ngay đây...”
Sau đó cậu ta nhấc hai cái thùng lên rời khỏi nhà như trốn chạy.
Sau cùng hai người dọn dẹp gần nửa tiếng mới dọn sạch được phòng khách, Tưởng Nghị kéo tấm rèm dày, ánh nắng mặt trời ngày xuân chiếu vào, căn phòng bỗng chốc sáng bừng lên.
“Đợi tôi thêm chút nữa!” Tưởng Nghị xông vào phòng tắm, chưa được bao lâu Lăng Hàm đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, chắc cậu ta đang tắm.
Căn phòng quay trở về với vẻ sáng sủa xán lạn.
Lăng Hàm cảm thấy Tưởng Nghị hơi kỳ lạ, cậu ta không còn vẻ u ám rầu rĩ như cậu thấy ngày hôm qua, phần nhiều là chưa tỉnh ngủ, mà thái độ của cậu ta với cậu cũng không quá kháng cự nữa.
Lăng Hàm có phần không nắm bắt được suy nghĩ của cậu ta.
Nhưng không nắm bắt được cũng không sao, cậu nghĩ, dù gì tôi cũng tính mặt dày quấn lấy cậu, cho tới khi cậu tha thứ cho tôi mới thôi.
Mười mấy phút sau, Tưởng Nghị để đầu ướt ra khỏi phòng tắm, cầm bữa sáng trên bàn trà lên ăn ngấu ăn nghiến: “Đói quá! Cậu mang bữa sáng đến cho tôi đúng là tốt thật, tôi đói gần chết rồi!”
Lăng Hàm sững sờ, câu này nghe rất quen thuộc, không giống dáng vẻ như định tuyệt giao với mình, cậu lập tức hỏi: “Tối qua không ăn cơm à?”
Tưởng Nghị lắc đầu, vừa nuốt bánh mì vừa nói: “Ba ngày trước không ngủ, hôm qua mơ một giấc mơ, mơ thấy cậu tới chỗ tôi, nói là cậu từ chối ‘Kế hoạch nhền nhện’ rồi, sau khi tỉnh ngủ tôi gọi điện cho công ty, trời đất, hóa ra là thế thật!”
Lăng Hàm: “...”
Lăng Hàm dè dặt hỏi: “Cậu còn nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Tưởng Nghị ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ hoang mang: “Xảy ra chuyện gì?”
Qua một lúc, ánh mắt hoang mang ấy dần dần sáng tỏ hơn: “Nói chứ, cậu thực sự từ chối ‘Kế hoạch nhền nhện’, lại còn đề cử tôi? Lẽ nào cậu vì tôi nên mới từ chối?”
Lăng Hàm không đáp, tiếp tục hỏi: “Tối qua có ai tới nhà cậu không?”
Tưởng Nghị hoang mang: “Ai đến cơ?”
Lăng Hàm: “...”
Cái đậu! Tên nhóc này hoàn toàn không nhớ gì cả!
Có vài người có lẽ sẽ biết diễn trò, nhưng với Tưởng Nghị, cậu thực sự không nhìn ra dấu vết của diễn kịch, cậu ta thực sự không nhớ hôm qua cậu đã tới!
Cho nên hôm qua mình cảm giác thái độ của Tưởng Nghị lạnh nhạt và ghét bỏ mình toàn là tự mình tưởng tượng ra?
Vậy cảm giác đau buồn hôm qua chẳng lẽ là uổng phí?!
“Không phải mơ đâu.” Một lúc lâu sau, Lăng Hàm mới nói được một câu: “Tôi đến đây.”
Tưởng Nghị: “... Hả?!”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Tưởng Nghị nói: “Ba ngày nay tôi chưa ngủ, chắc là... chắc là không tỉnh táo...”
“Ba ngày không ngủ, cậu làm gì hả? Chơi game chắc?” Lăng Hàm trừng mắt với cậu ta.
Tưởng Nghị né tránh ánh mắt của cậu, lúng túng nói: “À thì... tâm trạng không tốt lắm, chơi game để giải tỏa... Không ngủ được...”
Lăng Hàm hỏi: “Tâm trạng không tốt... là vì tôi hả?”
Tưởng Nghị gãi đầu gãi tai, không biết nên trả lời thế nào, qua một hồi mới thành thật gật đầu: “Có một phần nguyên nhân do cậu, cậu không nói cho tôi biết cậu đóng vai nam thứ ba, không có nghĩa khí bạn bè.”
“Đến hôm qua tôi cũng mới biết cậu đóng vai nam thứ ba, cậu cũng có nói cho tôi biết đâu!”
Tưởng Nghị sững sờ, chắc vì phát hiện ra hai người trò chuyện hồi lâu mà không hề tiết lộ cho nhau biết vai diễn của mình.
Tưởng Nghị đáp: “... Hình như thế thật.”
Lăng Hàm nhún vai: “Chứ còn gì nữa!”
Tưởng Nghị nói: “Tôi cứ tưởng cậu biết rồi, chuyện này không phải bí mật gì trong GMG.”
Lăng Hàm đáp: “Cho tôi xin! Tôi theo Lục Tư Nguyên ở bên Quất Tử, hôm qua mới về GMG, làm sao tôi biết được?”
Tưởng Nghị: “... Ờ ha.”
Lăng Hàm nhún vai: “Chứ còn gì nữa!”
Xoắn xuýt bao lâu, hóa ra tất cả đều là hiểu lầm.
Hai người nhìn nhau rồi đột nhiên bật cười ha hả.
Những suy đoán, buồn bực, không vui đều tan biến hết trong nụ cười này, như bóng tối gặp ánh mặt trời.
Tưởng Nghị lúc cười vẫn luôn đẹp đẽ, tươi tắn như một vầng mặt trời nhỏ.
Lăng Hàm nghĩ, cậu nên tin vào nhân phẩm của cậu ta, cho dù mình làm chuyện gì không phải với cậu ta, Tưởng Nghị cũng sẽ không đối đãi với cậu bằng thái độ ấy.
“Thế...” Biểu cảm của Tưởng Nghị có vẻ phức tạp: “Tôi nghe bảo trong cuộc họp cậu từ chối thẳng thừng vai diễn này, là vì... vì tôi hả?”
“Không phải.” Lăng Hàm khoát tay không để tâm: “Trong tay tôi có hai bộ phim, một bộ điện ảnh, một bộ phim chiếu mạng, đều cho tôi đóng vai chính. ‘Kế hoạch nhền nhện’ có căng thế căng nữa, tôi tham gia vào cũng chỉ làm nền cho Tô Tịnh với Lâm Vị Kiệt, trước kia tôi diễn vai phụ, bây giờ cũng diễn vai phụ, tôi đã không muốn làm nữa rồi.”
Ngừng một chút, cậu liếc nhìn Tưởng Nghị: “Tất nhiên cũng có một phần nguyên nhân do cậu. Cậu là bạn tôi, nếu như tôi đã có nhiều cơ hội như thế, chắc chắn sẽ không cướp cơ hội của cậu, tôi biết cậu mong mỏi vai diễn này đến thế nào.”
Nghe Lăng Hàm nói vậy, Tưởng Nghị thở phào một hơi: “Nếu như thế thì tốt rồi, tôi sợ cậu vì tôi...”
“Yên tâm đi, bây giờ tôi nổi tiếng thế, đầy người muốn tôi diễn vai chính, tôi không vừa mắt một vai nam thứ ba nhỏ nhoi đâu.”
Hai người lại bật cười.
Tưởng Nghị mở lời: “Thời gian trước tâm thế của tôi không tốt lắm, chắc vì đã coi cơ hội này như ngọn cỏ cứu mạng duy nhất, cho nên khi bị đẩy ra tôi bị đả kích vô cùng, bây giờ nghĩ lại, không có cơ hội lần này sẽ có cơ hội lần sau. Tôi không nhất định phải thành danh ở tuổi ba mươi, có nhiều diễn viên nổi tiếng muộn, khi còn trẻ không nổi, già khọm rồi lại bất ngờ nổi tiếng.”
“Cậu có thể nghĩ như vậy tức là cậu đã nghĩ thông suốt rồi.” Lăng Hàm vỗ vai cậu: “Ăn mau đi, không đói à?”