Ảnh Đế Thị Phi

Chương 25: Cảnh cáo



Lăng Hàm khẽ cau mày, hai hàng lông mày của cậu nhíu lại tạo thành một khoảng cách rất ảo diệu, không cần quá đà cũng có thể thể hiện ra được nhuệ khí một cách vừa vặn nhất. 

Hiệp khách ngao du thiên hạ, giết chóc vô số, trên người còn mang cả sát khí. 

Khoảnh khắc ấy, Daniel và Trương Nghệ Tuyền đều quên mất gương mặt đẹp trai trẻ tuổi của Lăng Hàm, sự chú ý của họ đã bị ánh mắt và vẻ mặt của cậu thu hút. Họ như trông thấy một người khác, một hiệp khách đầy sắc bén. Kiểu cao ngạo cô độc của cậu giống như không ai có thể đồng hành được với mình. 

Tim Trương Nghệ Tuyền đập thình thịch, đã lâu lắm rồi cô không có được thu hút bởi sự quyến rũ nam tính như thế này. Cô từng gặp rất nhiều kiểu trai đẹp trong giới giải trí, nhưng nhìn nhiều nên cũng không còn mặn mà gì với vẻ đẹp ngoại hình nữa rồi, cảm thấy ai ai cũng giống nhau, nhưng khí chất của Lăng Hàm lúc này lại rất đặc biệt, lạnh lùng tang thương, đối với cô kiểu đàn ông thế này như có sức hút ma mị vậy. 

Diễn xuất của một người có thể tốt đến mức này, khí chất có thể thay đổi nhiều như thế, rõ ràng như thế thật sự rất hiếm thấy!

Daniel cũng sốc vì sự thay đổi khí chất mạnh mẽ của Lăng Hàm, là kiểu thay đổi có thể dùng mắt thường để thấy. Trên người diễn viên ít nhiều gì cũng có khí thế, khí thế càng mạnh mẽ thì sức ảnh hưởng càng lớn, độ truyền đạt cảm xúc càng mạnh. Ngoại trừ các động tác và vẻ mặt của diễn viên, khí thế cũng hết sức quan trọng, mà Lăng Hàm gần như sinh ra đã có loại khí chất thế này, lúc cậu cố tình muốn bày tỏ một cảm xúc nào đó, chỉ mốt động tác nhỏ hay biểu cảm nhỏ thôi cũng có thể được phóng đại gấp ngàn lần qua cái khí thế ấy, thậm chí còn phóng đại cảm xúc đó lên khiến mọi người xung quanh đều có thể bị lấy một cách rõ ràng. 

Đương nhiên, kiểu lây truyền cảm xúc này hiện tại chỉ được giới hạn qua cách diễn còn bình thường nếu lúc cần ngốc thì vẫn ngốc, lúc ngớ ngẩn thì vẫn cứ ngớ ngẩn như thường thôi. 

“Ông thấy tôi có được không?” Lăng Hàm thu lại vẻ thần thái trên mặt, mỉm cười hỏi. 

Daniel hoàn hồn lại, thầm tán thưởng mắt nhìn người của Lục Tư Nguyên, ông ta biết quyết định của Lục Tư Nguyên sẽ không sai mà!

 “Good! Good!” Daniel khen không ngớt lời, thậm chí còn giơ ngón cái ra. 

Hành động này của Daniel khiến Lăng Hàm ngớ người, rất nhiều đạo diễn trong nước đều rất kiềm chế bản thân, trước giờ chưa từng quá khen ngợi nghệ sĩ mới nào, như thể nếu làm vậy sẽ rất mất mặt vậy, giờ Daniel lại không hề che giấu sự tán thưởng của mình dành cho một người mới lần đầu gặp mặt, điều này đã ít còn ít hơn. 

“Cảm ơn.” Được một đạo diễn lớn như Daniel khẳng định, Lăng Hàm cảm thấy vô cùng vui sướng.

Trương Nghệ Tuyền cũng cười nói: “Diễn tốt lắm!” 

Lăng Hàm được khen đến đỏ cả mặt. 

Sau khi nỗi lo của Daniel được xóa bỏ, bầu không khí giữa ba người cũng hòa hợp hơn. Quá trình quay sau đó cũng được tiến hành rất thuận lợi. Năng lực của Trương Nghệ Tuyền cũng không thể xem nhẹ, cô debut từ thân phận idol, đóng toàn phim thần tượng, nhưng lúc đóng cảnh đôi vẫn có thể cho thấy được diễn xuất của mình, rõ ràng cô cũng bỏ ra không ít công sức về mảng này, từ đầu tới cuối hai người gần như không hề có cảnh NG nào, mãi cho đến khi diễn một cảnh tình cảm. 

Trong cảnh tình cảm này, Lăng Hàm phải ôm Trương Nghệ Tuyền bay qua bay lại giữa các cây, lúc rơi xuống đất thậm chí còn phải ôm nhau quay vòng rồi đáp xuống, hai người phải nhìn nhau đầy tình cảm, có thể truyền đạt được tình cảm của mình trong đó. 

Nếu là công ty nhỏ thì những cảnh bay lượn thế này về cơ bản sẽ không quay, vì sẽ phải dùng đến các công cụ dây cáp và các cảnh chuyên biệt, vừa tốn tiền lại phiền phức. Nhưng đầu tư lớn thì lại khác, không ngờ MV của Lục Tư Nguyên lại dùng tới cảnh này, từ chuyện phụ trách góc độ cho đến đạo cụ, tố chất nhân viên có thể thấy, GMG rất coi trọng Lục Tư Nguyên. 

Hai người được treo lên dây, từng lớp quần áo cổ trang trên người tung bay giữa không trung, Lăng Hàm còn đỡ còn Trương Nghệ Tuyền thì thảm rồi, vì phải thể hiện ra được chất tiên của nữ chính, cô phải mặc đủ năm lớp quần áo, váy cũng rất dài, lúc bay lên tung bay theo gió trông rất đẹp, nhưng lúc ở trong phim trường thì ngay đến đi đứng bình thường cũng rất khó khăn. Đã thế cô còn phải đội tóc giả, ít nhất cũng phải nặng tới hai cân, làm cho cô đi cũng mất cảm giác thăng bằng, hơn nữa cô còn không quen sử dụng dây cáp, lúc bị treo lên không trung thì sợ đến nỗi kêu ầm ĩ lên, cho nên cảnh này quay hai lần vẫn chưa thành công, lần cuối cùng thậm chí vừa mới treo lên một nửa cô đã gào thét ầm ĩ bảo các nhân viên hạ cô xuống. 

“Tôi không quay nữa đâu!” Trương Nghệ Tuyền nói, cô ôm ấy chiếc váy dài quét đất, loạng choạng đi ra ghế ngồi, mặt mày như đưa đám.

Các nhân viên đưa mắt nhìn nhau, Daniel không nói gì nhưng người đàn ông ngoại quốc này cũng không cười nữa rồi. Còn Lục Tư Nguyên ở bên cạnh quan sát thì vẫn không có biểu hiện gì, hai mắt anh nheo lại, Lăng Hàm biết anh giận rồi. 

Thân là bạn diễn, Lăng Hàm cảm thấy mình cũng nên giúp đỡ Trương Nghệ Tuyền một chút. 

Cậu gọi hai cốc cà phê, đưa một cốc cho Trương Nghệ Tuyền, sau đó kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô, quan tâm hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Trương Nghệ Tuyền nhận lấy cà phê, nói một tiếng cảm ơn, cô cắm ống hút vào cốc rồi khẽ cắn: “Không ổn, đu dây khó quá, tôi không quay nữa.”

“Đừng nói lời giận dỗi như vậy.” 

Trương Nghệ Tuyền cắn môi, ánh mắt khẽ liếc về phía Lục Tư Nguyên, không ho he gì. 

“Tôi thấy cô chỉ đang sợ thôi.” Lăng Hàm cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, ánh mắt đó vừa áp bức vừa như có thể nhìn xuyên thấu, khiến cậu cảm thấy như mọc gai ở lưng, rất khó chịu. 

“Tất nhiên là tôi sợ rồi, từ nhỏ tôi đã sợ độ cao, treo tôi lên cao như thế, tôi có thể không sợ sao?” Trương Nghệ Tuyền không nhịn được lại lầm bầm. 

Lăng Hàm giật mình: “Nhưng không phải trước kia cô từng quay phim cổ trang rồi à, trong phim có rất nhiều cảnh bay mà.” 

“Hầu như đều dùng diễn viên đóng thế hết.” Trương Nghệ Tuyền cắn ống hút nói: “Daniel không cho dùng diễn viên đóng thế, tôi cũng ngại không dám nhắc tới.”

Lăng Hàm nghe ra được ý oán giận trong đó, cậu lên tiếng khuyên nhủ: “Có rất nhiều đạo diễn tầm cỡ đều không dùng diễn viên đóng thế. Hơn nữa nếu để người xem biết được chuyện có diễn viên đóng thế, họ sẽ nghĩ ngôi sao không đủ chuyên nghiệp chứ không nghĩ sâu xa được là có phải người ta sợ độ cao hay không đâu. Theo cá nhân tôi quan sát thì thấy chứng sợ độ cao của cô cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần khắc phục tâm lý sợ hãi là có thể khắc phục được chứng sợ độ cao rồi, điều này sẽ giúp ích được rất nhiều cho cô sau này.”

Trương Nghệ Tuyền chớp mắt.

“Đừng sợ, cũng không phải treo một mình cô trên cao, còn có tôi nữa mà.”

Trương Nghệ Tuyền bắt đầu hơi do dự.

“Cô yên tâm, nếu cô bị rơi xuống tôi sẽ kéo cô, nếu không tôi sẽ nhảy xuống trước để làm đệm cho cô nhé? Chỉ cần cô không báo sai cân nặng chắc tôi vẫn đỡ được cô thôi.” Lăng Hàm chớp mắt, đùa. 

Trương Nghệ Tuyền bật cười, khẽ đập lên đầu cậu một cái: “Đáng ghét!” 

Hai người cùng cười rộ lên. 

Không biết tại sao, Lăng Hàm cảm thấy hai ánh mắt sau lưng mình lại càng rét buốt hơn, làm cậu bất giác căng cứng cả người. 

“Đang nói gì mà vui thế?” Sau lưng vang lên một giọng nói trầm thấp rất hay, nhưng cái giọng điệu u ám kia lại khiến người ta rợn cả tóc gáy. 

Lăng Hàm không cần quay đầu lại cũng biết Lục Tư Nguyên đại ma vương đang đứng sau lưng cậu, cậu căng thẳng nuốt nước bọt. 

“Nghỉ đủ chưa? Mọi người đều đang đợi hai người để làm việc đấy, còn có thời gian ở đây mà chọc con gái nhà người ta cười?” Rõ ràng là chĩa mũi nhọn vào Lăng Hàm. 

“Hả?” Lăng Hàm bị anh nói mà không phản ứng lại kịp, chẳng lẽ anh ta cảm thấy vừa rồi mình chỉ đi chọc gái thôi sao? Mình chỉ an ủi bạn diễn thôi mà, sao lại thấy anh ta nhìn mình với ánh mắt lạ thế?

“Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi nghĩ tôi đã lấy lại được trạng thái của mình rồi, chúng ta bắt đầu thôi.” Trương Nghệ Tuyền như một học sinh tiểu học nhìn thấy chủ nhiệm, nơm nớp lo sợ đứng dậy, thầm đánh mắt ra hiệu cho Lăng Hàm. 

Lăng Hàm vốn muốn cãi lại mấy câu, nhưng nhận được ánh mắt của Trương Nghệ Tuyền xong liền nuốt những lời định nói xuống: “Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi.”

Ánh mắt của Lục Tư Nguyên dừng lại trên người hai người, sau đó “hừ” một tiếng, quay người bỏ đi. 

Chờ anh đi rồi, Trương Nghệ Tuyền mới khẽ vỗ ngực nói: “Sợ quá đi mất!” 

Lăng Hàm cũng thót tim.

“Trước đây, anh ấy là thần tượng của tôi, đẹp trai lại còn tài giỏi, tôi còn ước anh ấy là bạn trai của tôi nữa… Haizzz… Nhưng thôi đáng sợ lắm, thấy anh ấy mà cứ như thấy cha tôi vậy.”

Lăng Hàm suýt nữa thì phì cười, Lục Tư Nguyên giống cha? Mà đích thực, cái mặt như thể ai cũng nợ anh ta mấy chục triệu tiền quan tài đó không biết giống cha của ai nữa?

“Cha Lục?”

“Đúng, cha Lục?” 

“Ha ha ha ha ha…”

Không biết là do cảm ứng điện tim hay giác quan thứ sáu, Lục Tư Nguyên vốn đã đi xa được mấy mét bỗng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lăng Hàm đang cười ha hả kia. 

Nụ cười của Lăng Hàm bỗng cứng đờ, cười không được, không cười cũng không xong. 

“Cậu qua đây!” Lục Tư Nguyên nói. 

“Hả?” Lăng Hàm sững sờ.

Trương Nghệ Tuyền tựa đầu vào tai cậu nói nhỏ: “Cha Lục gọi cậu kìa, còn không mau qua đó đi?”

Sau đó cô còn huých cậu một cái, nhân cơ hội để chuồn, còn nhanh hơn cả thỏ. 

Cô gái này!

Lăng Hàm bị đẩy ra làm bia đỡ nổi đóa, lại bất đắc dĩ lết xác tới chỗ Lục Tư Nguyên, khẽ hỏi: “Anh có chuyện gì cần dặn dò?” 

Lục Tư Nguyên không nói gì mà quay người đi thẳng, Lăng Hàm nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận số phận đi theo anh vào phòng, vừa đi vừa nghĩ: Mấy lời vừa nãy mình đùa với Trương Nghệ Tuyền chắc không bị anh ta nghe thấy đâu nhỉ? Có phải anh ta muốn đuổi mình đi không? Lỡ mình mất cơ hội lần này thì thật sự không biết ngày nào tháng nào mới có công việc tiếp theo nữa…

Lục Tư Nguyên bỗng dừng bước, lạnh nhạt quay lại.

Tới rồi!

Lăng Hàm càng căng thẳng hơn.

Lục Tư Nguyên khoanh tay trước ngực, khẽ hất cằm, trong mắt ngoài vẻ khinh thường còn xen lẫn chút tức giận không thể nói rõ: “Thân là tiền bối của cậu, tôi có lời muốn cảnh cáo cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.