Ảnh Đế Thị Phi

Chương 52: Tường thuật



Tại tòa cao ốc GMG.

Lăng Hàm lòng đầy tâm sự vừa đẩy cửa vào thì phát hiện trong văn phòng không chỉ có một mình A Khôn mà còn có một người đàn ông đẹp trai khác đang ngồi trên ghế sofa màu đen – Chu Bắc Hiền.

Thấy cậu vào, A Khôn đang sốt ruột vội chạy ra đón, đưa một tờ giấy in A4 cho Lăng Hàm.

“Đây là cái gì?” Lăng Hàm ngờ vực hỏi, ánh mắt thoáng liếc về phía Chu Bắc Hiền đang đứng bên cạnh cười cười.

“Hai giờ chiều chúng ta sẽ mở họp báo, đây là bản thảo phát ngôn của cậu.” Vẻ mặt A Khôn phức tạp, anh ta nói tiếp: “Liên quan tới chuyện giữa cậu với Thường Hoan.”

Lăng Hàm nhìn tờ giấy A4, trên đó viết:

Tôi muốn gửi lời xin lỗi chân thành tới mọi người vì chuyện của tôi và Thường Hoan đã mang đến rắc rối cho mọi người…

Ngay câu đầu tiên đã khiến Lăng Hàm phải cau chặt mày, càng đọc sắc mặt của cậu lại càng nặng nề hơn.

“… Tại đây, tôi xin tuyên bố sẽ rút khỏi làng giải trí, cảm ơn sự quan tâm của mọi người.”

Chờ Lăng Hàm đọc xong dòng cuối cùng, cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh đến mức một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.

Lăng Hàm ngẩng đầu nói: “Anh Khôn, đây là chuyện quan trọng mà anh nói trong điện thoại sao? Bảo em tuyên bố rút khỏi làng giải trí trước công chúng?”

A Khôn có chút khó xử: “Đây là quyết định của công ty…”

Lăng Hàm lùi lại một bước, ánh mắt chuyển qua kẻ vẫn không nói gì là Chu Bắc Hiền: “Quyết định của công ty?”

Chu Bắc Hiền khoanh tay trước ngực: “Phải, là quyết định của công ty.”

“Tại sao đột nhiên lại đưa ra quyết định này?” Lăng Hàm vẫn không thể tin nổi, chuyện này quá bất ngờ, hơn nữa còn chẳng có lý do gì nữa.

Nụ cười của Chu Bắc Hiền vẫn dịu dàng như nước: “Chuyện của cậu chẳng lẽ cậu lại không biết?”

Lăng Hàm biết giờ không còn đường để lui nữa, cậu tập trung cao độ: “Ý anh là chuyện Thường Hoan chỉ trích tôi bắt chẹt cậu ta sao? Không hề có chuyện đó, cậu ta vu oan cho tôi.”

Chu Bắc Hiền vẫn cười rất dịu dàng, nhưng vẫn có thể dễ dàng thấy được vẻ khinh miệt trong ánh mắt của hắn: “Cậu ấy có vu oan cho cậu hay không, tự cậu rõ nhất không phải sao?”

“Tôi không hề làm chuyện đó.” Lăng Hàm bình tĩnh nói: “Đang yên đang lành bảo tôi rút khỏi làng giải trí, tôi tuyệt đối không đồng ý.”

Sau khi sống lại, nguyên nhân lớn nhất mà cậu lại vào giới giải trí là vì cậu không hề có các kĩ năng sống khác, hơn nữa vào giới này thì tiền mới kiếm nhanh được. Giờ cậu không còn cố chấp giành lại vị trí ảnh đế được người người mến mộ nữa, nhưng mình muốn đi là một chuyện, còn bị người ta ép rời khỏi giới giải trí lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Càng bắt cậu đi, cậu càng không chịu đi đấy!

“Được, nếu cậu không chịu chấp nhận kết quả này, cậu có thể khiếu nại, công ty chúng tôi rất có tính người đấy.”

Lăng Hàm thầm siết chặt nắm đấm: “Tôi sẽ khiếu nại.”

“Cậu buộc phải làm rõ sự việc trước hai giờ.” Chu Bắc Hiền đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Hiện tại là một giờ, cậu vẫn còn một tiếng nữa.”

Lăng Hàm suýt chút nữa là ném luôn tờ giấy lên đầu hắn.

A Khôn thấy tình hình không ổn liền lao tới giảng hòa: “Ôi ôi ôi, đừng giận mà, có gì thì từ từ nói.”

Lăng Hàm tức giận quay lại: “Anh tưởng em sẽ đánh hắn à? Không đâu, làm vậy chỉ bẩn tay em thôi!”

Ai ngờ Chu Bắc Hiền nghe thấy cậu nói vậy lại chỉ lắc đầu, giống như thể anh ta đang bất lực trước một đứa trẻ nghịch ngợm vậy: “Lăng Hàm, tôi làm vậy là xuất phát từ lòng tốt. Tôi đoán cậu đang thầm nghĩ rằng tôi giở trò sau lưng cậu, nhưng nói thật cho cậu biết, chuyện này không liên quan gì tới tôi hết.”

Lăng Hàm cười lạnh.

Chu Bắc Hiền khẽ cười, nhún vai: “Đấy xem đi, trước đó cậu luôn miệng nói là Thường Hoan vu oan cho cậu, trách tôi không tin cậu, giờ chẳng phải cậu cũng đang không tin tôi đấy sao? Khiếu nại là đặc quyền tôi cho cậu, cậu nên cảm ơn tôi mới đúng chứ.”

Nếu người không hiểu hắn nghe thấy những lời này thì sẽ cảm thấy rất có lý, chắc chắn sẽ bị lay động, sẽ cảm thấy hắn là người tốt, nhưng Lăng Hàm lại rất rõ con người này. Chu Bắc Hiền giỏi nhất là là việc trêu đùa trái tim người khác, cho người ta một hi vọng như có như không nhưng lại không cho một câu trả lời chắc chắn, nhìn những người đó phải vật lộn khổ sở vì những hi vọng đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng được gì, đây chính là việc mà Chu Bắc Hiền thích làm nhất.

Lăng Hàm rất rõ trong lòng, dù cho công ty có ngứa mắt với hành động của cậu thì cùng lắm cũng chỉ đóng băng cậu, sẽ không bắt cậu công khai rút khỏi giới. Nếu đóng băng thì còn có cơ hội để mà vùng dậy, còn rút rồi sau này có trở lại, không những không có ai chấp nhận mà còn trở thành kẻ không giữ lời. Hiện tại, cậu bị ép rời khỏi giới giải trí, người ngoài sẽ cho rằng cậu chột dạ nên mới rời đi, chắc chắn sẽ không suy nghĩ sâu xa ẩn tình sau đó, rồi những lời ăn tiếng nói ấy sẽ là vết đen cả cuộc đời cậu.

Công ty không nhất thiết phải ép cậu đến mức không còn đường lui, cho nên đằng sau chuyện này nhất định là có người giở trò. Ngoài Thường Hoan và những kẻ được lợi đằng sau cậu ta ra, Chu Bắc Hiền cũng là một hiềm nghi.

Không biết có phải vì cậu đã trải qua nhiều khốn cảnh quá rồi không mà lúc này cậu rất bình tĩnh, cậu nói: “Tôi muốn làm rõ vấn đề, nếu không tôi sẽ không đọc bản tuyên bố này trước mặt mọi người đâu.”

A Khôn trợn mắt há mồm, không ngờ đến mức này rồi mà Lăng Hàm vẫn muốn vùng vẫy tới cùng.

Năm phút sau, các lãnh đạo cấp cao của công ty được triệu tập vào phòng họp, bàn về chuyện của Lăng Hàm. Trước đây không phải không có chuyện nhân viên cảm thấy bức xúc với các quyết định mà đưa ra khiếu nại, nhưng chuyện này ít, phải nói là cực ít. Họ là nhân viên ở tầng lớp cao, một nghệ sĩ tép riu như Lăng Hàm đi đòi quyền lợi thì đúng là đã ít lại càng ít hơn. Vì mọi người đều hiểu rõ mình không thể thành công được, cho nên không muốn thừa hơi làm gì.

Trên đường tới phòng họp, A Khôn lén nói với Lăng Hàm: “Không phải cậu có quan hệ rất tốt với Lục Tư Nguyên đấy sao, mau báo cho cậu ta biết chuyện đi.”

Lăng Hàm nghĩ tới mối tình còn chưa bắt đầu đã kết thúc của mình lại thấy mất mặt, cậu kiên quyết lắc dầu, cậu thật sự không còn mặt mũi đâu để mà làm phiền tới Lục Tư Nguyên nữa rồi.

A Khôn trợn mắt há mồm, vậy là muốn một mình đi chống lại mấy ông to bà lớn kia sao, tuy anh ta không tán thành với hành động của Lăng Hàm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngầu chết đi được.

Lăng Hàm nói: “Yên tâm đi, em sẽ nói rõ ràng. Đúng rồi, bên phía phóng viên chắc cũng sắp bắt đầu rồi đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Thế có nghĩa là phóng viên cũng đã đến cả rồi?”

A Khôn gật đầu, “Phải.”

“Em biết rồi.” Lăng Hàm đáp.

Các lãnh đạo nhanh chóng lục tục tiến vào phòng họp, họ đã nhận được thông báo, Lăng Hàm muốn khiếu nại.

Họ vừa thấy phục cậu lại vừa thấy phiền, họ biết chắc chắn Lăng Hàm đã đắc tội với ai đó, nhưng không ngờ cậu lại dám đòi làm rõ vấn đề, tuy cậu không sai, nhưng những nghệ sĩ không nghe lời thì luôn khiến người ta phải đau đầu.

Lát nữa bất kể Lăng Hàm có nói gì, quyết định của bọn họ dành cho Lăng Hàm cũng sẽ không thay đổi.

Ai nấy đều ôm tâm tư này vào phòng họp, nhưng vào tới nơi mấy vị lãnh đạo liền ngẩn ra, chỉ thấy trên ghế trong phòng họp đã có phóng viên ngồi kín. Trưởng phòng quan hệ công chúng nhanh mắt phát hiện trong đám phóng viên này có vài người quen mặt, là phóng viên mà họ đã đặc biệt mời tới tham dự buổi họp báo.

Thấy các lãnh đạo đi vào, một phóng viên ở gần nhất đứng dậy: “Nghe nói Lăng Hàm muốn khiếu nại cách phạt của công ty, chúng tôi có thể ngồi dự được không?”

Các lãnh đạo: “…”

Chu Bắc Hiền đi ở phía sau cùng cau mày lại, nhưng có vẻ như không hề ngạc nhiên, hắn mỉm cười đáp: “Hôm nay GMG chúng tôi đặc biệt mời các vị tới tham dự buổi họp báo, GMG làm việc công bằng rõ ràng, tất nhiên các vị có thể tham dự rồi.”

Sắc mặt của các lãnh đạo trở nên rất đặc sắc.

“Không biết Lăng Hàm muốn làm rõ vấn đề gì nhỉ?” Một cô phóng viên ở gần đó đứng dậy hỏi: “Chúng tôi có hỏi Lăng Hàm nhưng cậu ấy không chịu tiết lộ gì cả, nói cuối cùng rồi sẽ rõ hết.”

Các lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau, trưởng phòng quan hệ công chúng là phản ứng nhanh nhất, anh ta cười đáp: “Đúng là chúng tôi có xử phạt Lăng Hàm, nhưng cậu ấy không phục cho nên mới đề nghị khiếu nại. GMG chúng tôi luôn làm việc với nguyên tắc công bằng, rõ ràng, tất nhiên sẽ cho cậu ấy cơ hội để khiếu nại.”

“Xin hỏi là hình phạt thế nào vậy?” Phóng viên kia gặng hỏi: “Liệu có liên quan tới Thường Hoan không?”

Trưởng phòng quan hệ công chúng đã đâm lao thì phải theo lao, bên nào cũng khó xử, đành nói: “Chúng tôi bắt cậu ấy nộp phạt một khoản nhất định.”

Đám phóng viên bắt đầu rục rịch, nhao nhao lên hỏi, Chu Bắc Hiền cười tít mắt đưa tay lên đè xuống: “Mời các vị ngồi, chúng ta chờ cậu ấy làm rõ xong đã rồi hỏi cũng không muộn.”

Phóng viên tất nhiên sẽ nể mặt con trai nhà họ Chu, cho nên đều đồng loạt ngồi về chỗ của mình.

Phòng họp yên tĩnh lại, các lãnh đạo ngồi xuống các ghế trên đầu trong phòng họp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.