Vũ Thành là thành phố có nền kinh tế phát triển nhất nước Z, cũng là thành phố phồn hoa nhất của nước Z.
Vô số người trẻ tuổi rời xa quê hương để đến Vũ Thành theo đuổi ước mơ. Đây là nơi táng thân của kẻ mộng mơ, cũng là nơi đất lành của người dám mơ ước.
Trong đám người dám theo đuổi giấc mộng nơi đây, con đường nghịch tập của Lục Trình đã trở thành truyền kỳ chói mắt nhất.
Anh ta một đường phách kinh trảm thứ (*), đạp gió rẽ sóng, từ một người qua đường A trở thành một thế hệ ảnh đế cực kỳ nổi tiếng. Tuy nhiên có rất nhiều tranh luận liên quan đến con đường nghịch tập của anh.
(*): Loại bỏ khó khăn trở ngại
Có người nói, anh ta dựa vào sự che chở của một người phụ nữ thần bí mới đi được tới ngày hôm nay, một đời Ảnh Đế cũng chẳng qua là một tên tiểu bạch kiểm bị bao dưỡng.
Cũng có người nói, anh ta vốn ở thời cơ có lợi nhất nắm chắc cơ hội tốt nhất mới đổi lấy được cả danh và lợi của hôm nay.
Tin liên quan đến việc Lục Trình bị bao dưỡng vẫn luôn bị đồn đãi, chưa từng bị trừ khử. Giống như là người thần bí sau màn cố ý gây ra, mà đương sự dường như cũng không hề phản cảm.
Năm ngoái, sau khi Lục Trình nhận được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất (Ảnh Đế) trong lễ trao giải Oscar, suốt một năm nay anh ta vẫn luôn nghỉ ngơi. Có người nói anh ta hết thời, diễn không còn hay. Có người nói anh ta bị những thứ phù phiếm che mắt, không còn rõ đường. Nhưng fan hâm mộ của anh ta lại cho rằng anh ta chẳng qua là muốn trút gánh nặng, chỉnh đốn một năm. Chờ đến khi anh sẵn sàng, chắc chắn sẽ tái xuất giang hồ, hung hăng đánh cho những người kia mấy bạt tai.
Một tháng trước, bỗng nhiên đoàn đội của Lục Trình thả ra tin tức: Hóa ra một năm nay Lục Trình không nhận phim mới là bởi đang chuẩn bị cho đĩa đơn. Đĩa đơn sẽ được phát hành vào đúng mười giờ sáng nay!
Lục ảnh đế muốn phát hành đĩa đơn!
Tin tức này rất nhanh chiếm giữ top đầu hot search Weibo. Fan hâm mộ sôi nổi bẻ ngón tay chờ đợi ngày đĩa đơn phát hành. Cuối cùng, ngày này cũng đến...
Sân bay quốc tế Hành La ở Vũ Thành là một sân bay rất lớn.
Bạn bè quốc tế đi ngang qua nơi đây đang ngồi chờ máy bay trên những chiếc ghế dài. Trong phòng chờ VIP, một người phụ nữ đang ngồi chờ máy bay. Cô mặc một chiếc áo len màu xám tro, phía dưới là một cái quần dài màu đen bó sát. Cô ngồi trên ghế sô pha, hai chân gác lên nhau, có thể thấy được đôi chân kia có bao nhiêu kiêu ngạo. Dưới chân cô là một đôi giày cao gót màu đen hình chữ T, ngồi yên lặng chờ đợi máy bay.
Hệ thống sưởi ấm trong phòng VIP đang chạy, cô cởi áo khoác để ở một bên. Nhìn tổng thể thì cách phối hợp màu sắc của cô nghiêng nhiều theo phong cách thành thục tri thức, thậm chí có hơi già dặn. Nhưng áo khoác lông để ở một bên lại là màu đỏ tươi đẹp nhất.
Đây là một người phụ nữ mâu thuẫn, vừa trầm ổn lão luyện lại vừa nóng bỏng lớn mật.
Bên cạnh cô có ba bốn người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo bình thường đang ngồi. Mấy người đàn ông có dáng ngồi ngay ngắn, lưng thẳng, nếu có người cầm thước để sau lưng bọn họ thì nhất định sẽ phát hiện ra rằng thước đo đặt song song với lưng bọn họ.
Cô đang làm việc, laptop trong tay cô vẫn luôn sáng. Cô đeo kính, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mười ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím.
Trong phòng VIP, bởi vì cô đang ngồi trong đó nên có vẻ rất yên tĩnh. Những người khác đang chờ máy bay đều lén lút nhìn cô, không dám phát ra tiếng động lớn.
Bỗng nhiên, giọng hát của một người đàn ông phát ra từ điện thoại di động của một hành khách nào đó...
“Ở chỗ rẽ trên đường giả vờ ngẫu nhiên gặp người
Trong nhà ăn chen ngang len lén thưởng thức người
Thế giới quá tối, người luôn mặc màu trắng
Từ đó trở đi trong những màu tôi yêu có trắng
Giấc mơ hằng đêm đều có người
Trong mắt tôi đều là người
Người đếm một hai ba, tôi hôn người
Người nói vô vị, tôi nói tôi yêu người
Cả đời này của tôi, người cùng bàn là người, cùng giường là người, cùng quan tài cũng là người…”
Cô đang làm việc thì chợt nghe thấy tiếng hát của người đàn ông. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn quanh, truy tìm ngọn nguồn của âm thanh. Người đang nghe nhạc là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, rất xinh đẹp.
Fan hâm mộ của người kia trải dài từ bà lão tám mươi tuổi cho tới đứa trẻ ba tuổi, người phụ nữ này là fan hâm mộ của anh cũng không kỳ quái.
Quý Vi sững người mất một lúc mới hỏi trợ lý ngồi bên cạnh, "Randy, mấy giờ rồi?"
"Mười giờ hai phút."
Quý Vi thu nhỏ giao diện làm việc, mở phần mềm âm nhạc, nhập hai chữ vào cột tìm kiếm...
Lục Trình.
Cái tên này bị cô khắc vào trong lòng, yêu 12 năm, nhớ 12 năm, cũng hận 12 năm. Mỗi một lần viết xuống hai chữ này cô đều sẽ chìm trong một loại cảm xúc phức tạp, lần này cũng không ngoại lệ.
Kết quả tìm kiếm hiện ra, liên quan đến đĩa đơn của Lục Trình chỉ có một bài, tên là "Người".
Quý Vi kích chuột vào bài hát. Giọng nam quen thuộc trải qua xử lý cũng không thay đổi nhiều, vẫn từ tính động lòng người như cũ khiến cô thích.