Nói đến đây Bùi Chao Châu bỗng nheo mắt lại, khẽ cười một tiếng không rõ hàm ý.
“Nhưng mà, trời không phụ lòng người.”
“Tôi đã tìm được cô ấy.”
“Bây giờ, cô ấy ngồi đối diện tôi.”
Một hòn đá khuấy động hàng ngàn con sóng.
Bình luận bùng nổ.
Tôi cũng bùng nổ.
Thông báo bệnh nguy kịch, bác sĩ chủ trị nghe điện thoại, đưa đi hỏa táng…tình tiết này sao quen thế nhỉ?
Cấp hai là khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời tôi.
Bố tôi say rượu đánh bạc, thường xuyên đánh nhau, hành hạ tôi, ép tôi chưa đủ tuổi vị thành niên đi kiếm tiền.
Cũng lúc đó tôi chơi game quen được người bạn trên mạng tên “Nhất Châu Chi Dao”.
Bọn tôi thêm QQ của nhau và tâm sự với nhau hết những nỗi buồn không dám nói với ai trong cuộc sống.
Dần dần chúng tôi nảy sinh tình cảm.
“Nhất Châu Chi Dao” tỏ tình với tôi.
Khi đó còn bé, không hiểu tình yêu và trách nhiệm, chúng tôi kích động hẹn hò.
Sau đó, “Nhất Châu Chi Dao” càng ngày càng bận, cũng không thường xuyên online.
Có lần, tôi không nén nổi gọi điện thoại đến, là một cô gái bắt máy, nói anh đang tắm.
Tôi tức giận chất vấn anh, anh ấy lại nói mình đang quay phìm ở phim trường còn nói muốn gặp mặt tôi, muốn giành được cúp ảnh đế để cưới tôi.
Anh còn gửi tấm ảnh ở đoàn phim, là bộ phim cổ trang rất hot được chiếu trên tivi lúc đó.
Được lắm, không chỉ là tên đểu cáng mà còn vô cùng hợm hĩnh!
Trước đó nói trong nhà có máy bay, giờ lại nói làm diễn viên, sao không nói mình là Tần Thủy Hoàng luôn chứ!
Quả nhiên, chuyện yêu đương qua mạng không đáng tin chút nào.
Vừa hay lúc ấy tôi bị đau dạ dày phải nằm viện, bèn gửi thư thông báo bệnh tình ung thư dạ dày nguy kịch của bác giường bên cho anh.
Lại để cho dì dọn vệ sinh nghe điện thoại, diễn kịch nói thi thể của tôi vừa được đưa đi hỏa táng rồi.
Sau đó hoàn toàn không quan tâm đến anh nữa, ngay cả QQ cũng xóa luôn.
Nhất Châu Chi Dao, Bùi Dao Châu…
Người yêu qua mạng của tôi hồi đó bây giờ lại là ảnh đế Bùi vô cùng nổi tiếng?!
Thế là anh ấy không lừa tôi?!
Nhưng tôi lừa anh!
Trong lòng tôi trống rống đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Cũng không dám ngẩng đầu, rất sợ đối mặt với Bùi Dao Châu, sợ anh tóm được.
Mọi người còn đang kinh ngạc.
Một tiểu thịt tươi tên Trang Dã đã khôi phục tinh thần đầu tiên: “Anh Châu, ý của anh là, người yêu qua mạng mà anh nghĩ rằng đã mất, bây giờ đang sống sờ sờ ngồi đối diện anh sao? Oa, oa kích thích ghê!”
Tôi:…
Tóm tắt giỏi lắm, lần sau không cần tổng kết nữa đâu.
Ánh mắt cô ta vừa áy náy vừa né tránh, dường như đang che giấu gì đó.
Tất cả sự chú ý phút chốc đặt trên người cô ta.
Ồ, không ai nhìn tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vỗ lưng giúp Thi Diễm.
Thi Diễm nghiêng đầu sang nói cảm ơn nhưng ánh mắt cô ta rất lạnh lùng, thái độ thù địch vô cùng rõ ràng.
Tôi cảm kích nháy mắt mấy cái với cô ta.
Thi Diễm:???
Tôi cười hahaha, vô tình ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đen của Bùi Dao Châu đang nheo lại.
Ánh mắt đó như tía X-quang xuyên thấu qua tim tôi, nhìn thấy rõ nội tâm sâu nhất.
“…”
Cả người tôi run lên.
Cứu…cứu mạng!!!
Trong 36 kế, chuồn là thượng sách.
Tôi lấy cớ đứng dậy.
Từ nhà vệ sinh đi ra tôi đang suy nghĩ cách để ứng phó với quân địch thì đụng phải một người.
“Cẩn thận.”
Giọng nói trầm ấm, từ tính vang lên trên đỉnh đầu tôi.
Tôi giống như con thỏ chợt muốn chạy đi xa: “Khéo, khéo quá, hahahah.”
“Sao lại chạy vội vàng thế, xảy ra chuyện gì muốn trốn tránh sao?”
Bùi Dao Châu híp mắt nhìn tôi, cười như không cười hỏi.
Hồi chuông cảnh báo trong lòng tôi vang lên, ngoài mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh.
“Không có! Tôi rất ổn, chỉ là bị mắc đi tiểu nhiều lần không dứt thôi.”
“Thế à?”
Bùi Dao Châu chợt lấy sợi dây chuyền bằng nhựa rẻ tiền ra khỏi cổ áo.
Có thể nhìn ra, anh thật sự đã đeo 10 năm, dây chuyền đã bạc màu đến mất hình dạng, vừa hỏng vừa cũ.
Cực kỳ không phù hợp với thân phận ảnh đế của anh.
Quan trọng là, ở khoảng cách gần, tôi có thể hoàn toàn thấy rõ.
Sợi dây chuyền này là chiếc hồi đó tôi tự tay làm.
Hồi đó trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, tôi cũng rất bốc đồng, chạy đến xưởng thủ công nhỏ đối diện trường tốn 15 đồng mua về tự làm.
Khi đó chưa có giao hàng nhanh, còn phải gửi thư bằng bưu điện.
Không ngờ đối phương cũng làm một cái như thế gửi sang, còn theo trào lưu khắc chữ “yêu”.
Tôi còn chưa từng đeo dây chuyền đó, mà anh ấy lại đeo 10 năm.
Tôi càng nghĩ càng chột dạ, chợt nghe Bùi Dao Châu thong thả nói: “Trên mạng nói dây chuyền của anh và em giống nhau, cho anh xem dây chuyền của em được không?”
“...”
“Em, em không mang theo, dây chuyền là của em…ừm, của một người bạn để ở nhà em.”
Bùi Dao Châu nhướng mày, “À? Thế có tiện cho anh phương thức liên lạc của cô ấy không? Anh có việc cần tìm cô ấy.”
“..Anh tìm cô ấy làm gì?”
“Anh muốn hỏi cô ấy sao lại có sợi dây chuyền của mối tình đầu của anh, xem hình, chắc là sợi dây chuyền anh tự làm, còn có trái tim màu đỏ được khắc nữa.”
Tôi nhanh miệng đáp: “Không! Sợi dây chuyền của mối tình đầu của anh và cô ấy không giống nhau!”
Bùi Dao Châu hỏi vặn lại ngay: “Hả? Sao em biết không giống? Em thấy dây chuyền mối tình đầu tặng anh rồi à?”