Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 12: Ảnh Chụp



Buổi tối thứ nhất Hứa Bạch ở nhà Phó tiên sinh, mất ngủ. Đừng nói là còn bốn giờ, tới ba giờ đồng hồ cậu còn chưa ngủ đủ, hôm sau tỉnh dậy với hai quầng tâm mắt, cậu xoa xoa bả vai, cảm thán mình số khổ y như công chúa hạt đậu.

Ván giường ở khách phòng này quá cứng, Hứa Bạch có thói quen ngủ giường mềm trằn trọc khó ngủ cả đêm, ngủ được nửa chừng thậm chí còn có xúc động muốn lên taobao chốt đơn mua cái đệm cao su.

Hôm nay có thể về ngủ giường đệm mềm mại rồi, Hứa Bạch tự an ủi.

Vào lúc nhìn bữa sáng kết hợp Tây Trung nóng hổi trên bàn cơm, lại thêm hương thơm hấp dẫn tỏa khắp chung quanh, Hứa Bạch lại xúc động muốn vì Phó Tây Đường thầu hết đài sen Tây Hồ.

Phó tiên sinh lợi hại quá, không ngờ anh là dạng Đại lão bản này nha.

Kẻ khuyết tật sinh hoạt như Hứa Bạch trong khoảnh khắc ấy đã bội phục Phó Tây Đường sát đất, chỉ là một chén cháo bình bình thường thường, vì sao anh nấu thành ngon tới vậy? Không khoa học chút nào.

Trong lúc ăn cơm, Ảnh yêu ở gần đó đem bao chí sáng nay tới cho Phó Tây Đường. Ảnh yêu là loại tiểu yêu quái cấp bậc thấp có mặt  khắp nơi nơi, đen thui một nắm, giống như cục than đá.

Ảnh yêu rất sợ hãi khi đối mặt với đại yêu quái như Phó Tây Đường, đưa báo xong lập tức nhảy nhảy tập trung lại bên chân Hứa Bạch. Cậu cũng không rõ vì sao, từ nhỏ tới lớn cậu rất hay thu hút các tiểu yêu quái hoặc là động vật nhỏ.

Hứa Bạch bèn lấy một ít bánh mì nướng, bóp nát ném cho chúng nó, giống như cho bọn sẻ ở nhà ăn vậy.

A Yên nhìn mớ mảnh vụn đầy đất, lại nhìn nhìn tiên sinh, sáng suốt lựa chọn im lặng. Ngoài dự đoán là Phó Tây Đường không nói gì, chỉ chuyên chú đọc báo.

Chốc lát sau nhóm Ảnh yêu đã tản đi, Hứa Bạch nhìn mảnh vụn còn thừa trên sàn, rút một tờ khăn giấy khom người xuống hốt lại. Nhưng cậu quên mất mình có một cái chân tạm thời tàn phế, mặc dù đang ngồi trên ghế, cũng khó hoàn toàn giữ thăng bằng.

“A.” Hứa Bạch sơ sẩy một cái, trượt ngã xuống. Cậu nghĩ thầm lần này tiêu rồi, không ngờ suy nghĩ này vừa thoáng hiện lên trong đầu, đã có người đỡ cậu.

Hứa Bạch theo bản năng níu lấy tay đối phương, vừa ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt tinh xảo lại cực kỳ có lực sát thương của Phó Tây Đường. Khoảnh khắc cậu vịn vào tay đối phương, cả người dựa sát lên người anh, áo sơ mi dán áo sơ mi, nhiệt độ không chút trở ngại ái muội chuyển giao.

“A, xin lỗi.” Hứa Bạch nhanh chóng buông ra, ngồi thẳng dậy.

Phó Tây Đường nhìn lỗ tai ửng đỏ của cậu, không nói gì, chỉ vung tay đem hết mảnh vụn trên mặt đất thả vào thùng rác, xoay người nói với A Yên: “Hôm nay ngươi đi cùng cậu ấy.”

A Yên làm khán giả vây xem nhiệt nãy giờ tinh thần phấn chấn gật đầu: “Không thành vấn đề!”

Hứa Bạch cứ như vậy mà được A Yên đưa đến phim trường, cũng được trông nom suốt dọc đường. Cậu cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Phó tiên sinh đại khái đã hỏng bét rồi, nhưng cậu vẫn muốn cứu vớt lại chút đỉnh.

Thấy Hứa Bạchxuất hiện đúng giờ, Diêu Chương cực kỳ kinh hỉ, ông vừa mới xác nhận qua điện thoại với Chu Tử Nghị, muốn dựa theo tình trạng vết thương của Hứa Bạch mà điều chỉnh lịch trình quay, không ngờ Hứa Bạch lại tới rồi.

Hứa Bạch chỉ bị trật khớp, không cần nằm viện không cần bó bột, cậu cảm thấy hoàn toàn không cần thiết vì cậu mà kéo dài tiến độ của đoàn phim. Phần lớn cảnh quay trong “Chuyện ở đường số 09 phố Bắc” là cảnh đang ngồi, ngoại trừ đoạn leo nóc nhà, cơ bản là không còn động tác tạp kỹ nào.

Diêu Chương rất vui mừng, vỗ vai Hứa Bạch mãnh liệt khích lệ một phen rồi tiếp tục quay. Một lúc sau Chu Tử Nghị cũng chạy tới đoàn phim, đem một cây ba toong cho Hứa Bạch.

“Không sao thật à?” Chu Tử Nghị không nhịn được ngồi xổm xuống nhìn nhìn chân cậu.

“Thật, bác sĩ khám cho em là Bạch Đằng, anh ta đã nói không sao thì đâu thể có sao được.” Hứa Bạch nói.

Chu Tử Nghị hơi ngạc nhiên: “Đại lão bản mời cả Bạch Đằng hả?”

Đối với đại yêu mà nói, có thể Bạch Đằng không đáng nhắc tới. Nhưng đối với Chu Tử Nghị chỉ là một trong yêu quái phổ thông trong biển yêu mênh mông, Bạch Đằng đã là tồn tại thuộc tầng cao nhất trong số yêu bọn họ khả năng tiếp xúc được.

Hứa Bạch vừa thấy biểu cảm này của Chu Tử Nghị, lại nhớ tới “Chuyện cũ gây cấn kích thích giữa Đại lão bản và ảnh đế” Bạch Đằng nói đêm qua, thêm cả việc sáng nay,  trong lòng bỗng thấy có chút vi diệu.

A Yên đứng một bên cười ha ha, “Thằng nhóc Bạch Đằng kia có một đống lịch sử đen, có muốn tôi giảng cho các anh nghe không?”

Thằng nhóc Bạch Đằng kia? Chu Tử Nghị chưa biết sự thật nhìn gương mặt đáng yêu điểm vài chấm tàn nhang của A Yên, hơi trố mắt. Hứa Bạch dứt khoát hỏi: “Không giả vờ nữa?”

“A, sao lại nói là giả vờ, đó là quan tâm lo lắng cho mấy anh bạn nhỏ các anh chưa thấy qua cảnh đời nha.” A Yên cầm thanh chocolate xoắn ốc, hất hất tóc, bày ra tư thái cụ ông thập niên sáu mươi.

Xã hội của anh Yên đây, nhiều người tàn nhẫn lắm.

Rất nhanh sau đó, A Yên và Chu Tử Nghị thao thao bất tuyệt bàn tán về lịch sử đen của Bạch Đằng, từ lúc anh ta còn trong thời kỳ Trung y la hét thảm thiết, sau lại bước lên con đường Tây y không thấy lối về như thế nào, kể tới giữa chừng lại bắt đầu lừa gạt Chu Tử Nghị đặt đồ ăn ngoài.

A Yên đặc biệt chấp nhất với đồ ăn ngoài, cực kỳ chung tình với thực phẩm rác rưởi.

Hứa Bạch nhắc nhở cậu nhóc đừng để Phó tiên sinh bắt được lần nữa, nó lập tức nêu cao chính nghĩa: “Nước mình vĩ đại như vậy, tám hệ ẩm thực chính lại thêm ma lạt năng nóng hổi. Vất vả lắm tôi mới trở về, nhìn thấy đồng bào nỗ lực hết mình lại còn phát triển hàng quán bán đồ ăn, sao tôi không ủng hộ cho được! Tiểu yêu quái vẫn luôn sống trong hạnh phúc các anh, sao hiểu được trái tim thuần khiết thiện lương của ông đây?!”

Chu Tử Nghị không thể phản bác nổi, cuối cùng thỏa hiệp.

Sau đó anh thương lượng với Hứa Bạch một chút, hiện tại chân cậu như vậy, không tiện đi lại. Dù ở khách sạn chung với những người khác trong đoàn phim, thì cũng phải di chuyển quãng đường  đểkhá dài đến phim trường, Chu Tử Nghị kiến nghị Hứa Bạch tiếp tục ở nhờ nhà Đại lão bản.

“Anh chắc chắn chứ? Như vậy không hay lắm đâu?” Hứa Bạch nhướn mày.

“Không phải cậu có quan hệ khá tốt với Đại lão bản sao?” Chu Tử Nghị hỏi.

Hứa Bạch nghi hoặc: “Điều gì khiến anh có ảo giác này?”

Chu Tử Nghị buông tay: “Mọi phương diện. Hơn nữa Diệp Đại thiếu nói với anh rồi, tạm thời để cậu ở đó, anh ta sẽ nói với Đại lão bản, cậu không cần lo lắng.”

“Nhưng giường ở bển cứng lắm.” Hứa Bạch giãy giụa lần cuối.

“Cái này dễ ẹc, trong tủ còn nhiều đệm lắm, anh muốn lót mấy tầng?” A Yên hai tay hai chân hoan nghênh Hứa Bạch tới ở nhờ, có khách tới nhà, tiên sinh sẽ khoan dung hơn.

Việc Hứa Bạch và Phó tiên sinh ở chung cứ thế mà mở màn.

Buổi chiều Khương Sinh đến nhà Hứa Bạch lấy quần áo cho cậu tắm rửa, tiện tay đem theo hộp gỗ trên xe Hứa Bạch kêu cậu ta lấy hôm qua. Khương Sinh hỏi: “Hộp này đựng gì vậy?”

“Sách anh kêu mẹ anh gửi.” Hứa Bạch đáp.

Khương Sinh “À” một tiếng không hỏi tiếp nữa, tan tầm cậu đưa Hứa Bạch tới cách vách sau đó về nhà ngay. Đại lão bản có thể chấp nhận Hứa Bạch ở trong nhà anh, nhưng đối với Khương Sinh thì không chắc, Khương Sinh cũng có ý thức tự biết thân biết phận.

Hứa Bạch chống ba toong, đi lại khá tự nhiên, đỡ tay vịn leo cầu thang cũng tạm ổn. Đương lúc Phó tiên sinh từ thư phòng bước ra chuẩn bị xuống cầu thang, trong tầm mắt là Hứa Bạch đang cực kỳ linh loạt chống lên tay vịn, dồi dào sức sống từ dưới lầu nhảy lên.

Y như siêu cấp Mario A Yên thường xuyên chơi.

Hứa Bạch nhảy được một nửa, vừa ngẩng đầu đã thấy Phó tiên sinh đứng ở đầu cầu thang lầu hai, vội vàng treo gương mặt tươi cười đánh tiếng chào hỏi: “Phó tiên sinh.”

Phó tiên sinh hỏi: “A Yên đâu? Sao không gọi nó đỡ cậu?”

“Tôi tự đi được mà.” Hứa Bạch sợ anh không tin, lại nhảy lên mấy bậc, chớp mắt đã tới trước mặt Phó Tây Đường.

Phó Tây Đường nhìn trán cậu hơi đổ mồ hôi, và bộ dáng bất cứ lúc nào cũng mỉm cười nhẹ nhàng thoải mái, yên lặng một lát rồi vươn tay ra, “Đi lên đi.”

“Ơ.” Hứa Bạch nhìn đôi tay rất thích hợp để chơi đàn dương cầm kia, bỗng nhiên phát hiện ngay cả tay của Đại lão bản cũng thật đẹp. Ngay sau đó lại nhanh chóng vứt hết mấy suy nghĩ vẩn vơ đi, tự nhiên mà bắt lấy tay Phó Tây Đường, một bước nhảy tới bên người anh.

“Cảm ơn Phó tiên sinh.” Hứa Bạch nói, rồi đưa hộp gỗ vẫn luôn giữ bên người qua.

“Cho tôi?” Phó Tây Đường hỏi.

Hứa Bạch gật đầu, “Cảm ơn sự quan tâm chăm sóc lâu nay của Phó tiên sinh, đây là mấy quyển sách cũ ở nhà tôi, không biết anh có từng đọc chưa.”

Phó Tây Đường có một phòng sách lớn như vậy, số lượng nhiều vô cùng. Hứa Bạch cũng không dám khẳng định mấy quyển mình đưa có lọt vào mắt anh không, nhưng đây đều là những quyển cậu tương đối thích.

Bởi vì là sách, không giống với những loại đồ vật khác, Phó Tây Đường vốn định từ chối, lại lần nữa nhận lấy. Nhưng anh lại nói: “Đây tính là mượn đọc, qua mấy ngày sẽ trả lại cậu. Tất cả trong phòng sách của tôi, cậu muốn thì có thể lấy xem.”

“Được.” Hứa Bạch gật gật đầu.

Phó Tây Đường vẫy vẫy tay, triệu hoán cây ba toong bị Hứa Bạch bỏ quên ở phòng khách lên đưa cho cậu, rồi cầm hộp gỗ xuống lầu. Hứa Bạch sờ sờ mũi, quay phim cả ngày cậu cũng mệt mỏi, dứt khoát về khách phòng nghỉ ngơi.

Vừa vào đã thấy, A Yên quả nhiên nói được làm được, lót cho Hứa Bạch ước chừng năm tầng đệm mỏng nhẹ mềm mại.

Phòng khách, Phó Tây Đường ngồi trên sofa mở hộp gỗ ra, đập vào mắt là một quyển sách cũ, bìa có chút hư hao, gáy sách cũng đã ố vàng.

Sách có tên < Một đóa hoa >, tác giả là Bắc Hải tiên sinh.

Trong chớp mắt, Phó Tây Đường hơi bất ngờ. Cảm giác hoài niệm khôn cùng tựa như ưu thương ngày xuân dần dần bao vây lấy anh, anh nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt bìa sách, lật mở ra, bìa lót đề dòng chữ ——— gửi nhân gian yêu mến không dời.

Đối với anh, nội dung trong này gần như là điều đã được thuộc lòng, tựa dòng nước róc rách, chảy sâu vào lòng Phó Tây Đường. Anh không ngờ có thể gặp lại quyển sách cũ này tại đây, quả là một sự trùng hợp kỳ diệu, cũng coi như chút thú vị ngẫu nhiên khó có được giữa tháng năm.

Qua hồi lâu, anh đặt < Một đóa hoa > xuống, cầm lên số sách còn lại. Hai quyển này cũng là sách cũ của rất lâu về trước, một quyển trong đó Phó Tây Đường chưa đọc, lúc ấy số lượng ấn bản tập thơ cực kỳ ít, đây coi như lại thêm một niềm vui ngoài ý muốn.

Phía dưới tập thơ, là một tấm ảnh chụp.

Ở mặt trái dán một tấm thiệp tiện lợi, và nét chữ thanh tú xinh đẹp ——— Nhóc con bảo bối của mẹ, thím con ở Tứ Xuyên ghé Hàng Châu chơi, mang tới cho mẹ ảnh chụp cũ của con khi còn nhỏ. Lúc trước khi chúng ta chuyển nhà, không cẩn thận để hết ảnh chụp lại Tây Hồ, sau đó tìm mãi cũng không thấy, không nghĩ tới hiện tại mất rồi tìm lại được, mẹ gửi riêng đây cho con xem. Khi còn nhỏ con thật đáng yêu, có thể sinh ra đứa con đáng yêu như con, mẹ rất vui mừng và an lòng. PS: Thím con muốn giới thiệu đối tượng cho con, nếu con còn tiếp tục không nói chuyện yêu đương, thì đi coi mắt đi nhãi con.

Phó Tây Đường mỉm cười, lật xem mặt ảnh bên kia. Anh vốn tưởng mình sẽ nhìn thấy một đứa bé, không ngờ lại là một quả trứng nằm trên giàn hoa lớn.

Vỏ trứng đã vỡ, mảnh nhỏ rơi trên giàn hoa, còn sót lại nửa cái bệ. Một bạch xà nho nhỏ cuộn trong nửa vỏ trứng còn lại kia, mở to đôi mắt tròn xoe nhô đầu ra, trên đầu còn đội một vòng hoa bé xíu, giống như công chúa nhỏ.

Nếu anh không nhìn lầm, con rắn nhỏ này đang cười, có chút ngốc ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.