Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 53: Ghế Gấp



Mười giờ sáng, số 10 phố Bắc.

Gió hè nhẹ lướt vòng quanh hẻm phố, phất qua chuông đồng loong coong ở góc nhà nào đó, dùng tiếng chuông thanh thúy báo cho mọi người biết mùa hè tới rồi, rồi mới nhẹ nhàng gõ vang cửa lớn nhà số 10.

Cửa sổ phòng ngủ chính ở lầu hai mở ra, gió thổi bức màn màu xám như đẩy xích đu, đẩy ánh mặt trời đung đưa theo. Hai chú chim sẻ đứng trên mái phía trên cửa sổ, xuyên qua khe hở xám màu ngắm nhìn chủ nhà ngủ nướng.

Con chó lớn phơi mình trên mặt cỏ chán chết mà nhìn chúng nó, trong lòng nghi ngòe chúng nó là hai con sẻ ở khu Lâm Uyển, hoặc không thì cũng là bà con thân thích.

Bọn chim sẻ cứ ríu ra ríu rít, chúng nó là phóng viên lành nghề nhất giới động vật.

Giờ phút này, từ góc độ của bọn sẻ mà nhìn, trên giường phồng lên chư cồn cát, tuy rằng chúng nó cũng chưa từng thấy cồn cát ra làm sao.

Chúng nó nghiêng đầu nhìn, xác nhận trên giường có hai người đàn ông, phối trí kiểu này hơi mới lạ à.

Mùa hè, Hứa Bạch trong giấc mơ bá đạo mà đá tung chăn, rồi lại cùng tay cùng chân mà quấn lấy Phó Tây Đường, thay vì nói giống như rắn thì chi bằng nói là con lười càng đúng hơn.

Cậu bồi Phó Tây Đường qua một đêm dài, sau khi mặt trời lên lại ngủ mất.

Vì thế Phó Tây Đường rất hiếm khi mà bồi cậu dính giường.

Một tay anh làm gối cho Hứa Bạch, một tay lấy di động ở đầu giường xin nghỉ giúp Hứa Bạch. Diệp Viễn Tâm lại nói với anh tối qua Hứa Bạch đã xin phép rồi.

Diệp Viễn Tâm tra xét lịch trình của Hứa Bạch suốt đêm, thấy không có gì đặc biệt quan trọng, vì thế hoãn công việc trong ba ngày kế tiếp của cậu. Anh ta tự thân xuất mã, không có gì mà không làm được.

Diệp Viễn Tâm không rõ rốt cuộc Phó Tây Đường đã xảy ra chuyện gì, cũng hoàn toàn không biết chuyện xưa của một vị Cửu lão gia khác, lúc này anh vốn nên lo lắng hỏi han vài câu, an ủi vài câu, nhưng suy nghĩ lại ——- Cửu lão gia nhà anh có Hứa Bạch là đủ rồi.

Anh cũng chỉ có thể làm việc nhỏ này, kể cả là Diệp gia hay là anh đều không thể tiến nhập vào thế giới yêu quái. Vì thế Diệp Viễn Tâm vẫn hỏi thăm sức khỏe Cửu lão gia như thường, sau đó tiếp tục đảm đương vai chó điên tiểu Diệp của mình.

Anh không nói chuyện Cửu lão gia có đối tượng cho trong nhà biết, thậm chí ngay cả mẹ anh anh cũng không nói. Anh biết có vài vị lớn tuổi trong nhà đến giờ vẫn còn nghĩ phải giới thiệu đối tượng cho Cửu lão gia, buộc ngài ấy lại.

Tới anh mà bọn họ còn không buộc được, còn vọng tưởng đấu trí với Cửu lão gia. Sống hơn nửa đời người cả rồi, mà còn muốn ngây thơ hơn nữ chính phim ngôn tình lúc tám giờ, buồn cười.

Giữa trưa mười hai giờ, Hứa Bạch vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Bảy anh em hồ lô cưỡi dây thường xuân em, giống như ngồi tàu lượn trượt tới trước cửa sổ, bám trên cửa sổ nhìn người trong phòng. Nhưng cửa kính kia có hoa văn là mờ, lại vướng bức màn làm cho bọn nó nhìn không rõ.

Bảy anh em hồ lô ủn tới ủn lui, suýt nữa từ trên dây leo rơi xuống đất.

Bỗng nhiên cửa sổ mở ra, anh em hồ lô ngơ ngác nhìn người xuất hiện trước cửa sổ, lông tơ toàn thân dựng ngược cả lên.

Phó Tây Đường hái bọn nó từ trên dây leo xuống, ném tới bên người Hứa Bạch xếp thành hàng chỉnh tề, nói: “Ở đây bồi em ấy đi.”

Anh em hồ lô vốn tới tìm idol chơi vậy sao không vui cho được, vội không ngừng nhảy nhảy ra hiệu mình đã rõ, “Pi!”

Phó Tây Đường dặn dò: “Không cho vào trong chăn.”

Anh em hồ lô: “Pi pi!”

Mấy đứa đồng ý hứa hẹn đủ điều, chờ Phó Tây Đường ra khỏi phòng, khoảnh khắc cửa đóng lại, bọn nó lập tức nhảy lên lưng lên đùi Hứa Bạch ——— Let’s party!!!

“Rầm.” Cửa mở lớn, Phó Tây Đường lẳng lặng nhìn chúng nó.

Anh em hồ lô sợ tới mức tức khắc lăn từ trên người Hứa Bạch, bộ dáng cô vợ nhỏ bị ức hiếp xếp thành một hàng.

“Cộp.” Cửa đóng lại.

Lần này anh em hồ lô không dám nhúc nhích, chúng nó bắt đầu thổi hơi vào Hứa Bạch. Chúng nó nhỏ xíu, hơi thổi ra quét lên mặt chỉ như gãi ngứa, nhưng chúng nó làm không biết mệt, thậm chí còn thổi thành vài kiểu tiết tấu cao thấp phập phồng khác nhau.

Chờ thêm hồi lâu, rốt cuộc Hứa Bạch ngủ đủ giấc tỉnh dậy, trợn mắt nhìn mấy viên tròn tròn trước mặt mình, sợ tới mức suýt nữa té xuống đất.

“Mẹ kiếp.” Hứa Bạch lúc mới ngủ dậy rất dễ gắt ngủ nói tục, cậu lại nhất quyết không chịu thừa nhận đó là bản tính bị bại lộ.

“Pi?” Anh em hồ lô nghi hoặc nhìn cậu.

Hứa Bạch tựa như tới tới cái gì, vội vàng quờ quạng, lại phát hiện trên giường chỉ có mình mình, gối đầu bên kia cũng đã lạnh. Cậu vội hỏi: “Phó tiên sinh đâu rồi?”

“Pi?”

Anh em hồ lô tiếp tục nghi hoặc.

Thiếu chút nữa Hứa Bạch quên mất bọn nó không nói được, vội vàng đứng dậy tròng áo thun vào rồi vội vã chạy khỏi phòng, chạy xuống cầu thang.

“Phó tiên sinh?” Cậu kêu.

A Yên nghe tiếng gọi, từ trong bếp nhô đầu ra, “Chuyện gì?”

“Phó tiên sinh đâu rồi?”

“Cách vách ấy, anh……..”

Không đợi A Yên nói xong Hứa Bạch đã như cơn gió bay nhanh đi. A Yên gãi gãi đầu, hoài nghi cậu ngủ tới ngu người rồi nên vội vàng đuổi theo.

Anh em hồ lô theo sát từ trên lầu lăn thẳng xuống dưới, tung tăng đuổi theo A Yên.

Dây thường xuân em gõ gõ cửa sổ tròn ở gác xếp báo cho Phó Tây Đường: Tiên sinh, tiểu bảo bối của ngài đang trên đường chạy tới.

Phó Tây Đường thả đồ vật cũ kỹ trong tay xuống, ló đầu khỏi cửa sổ, Hứa Bạch đội mái tóc rối tung, tiêu sái không kiềm nổi đang chạy tới chỗ cửa sắt.

A Yên tay cầm cước rửa chén chạy theo sau Hứa Bạch, một hàng anh em hồ lô lại nối đuôi A Yên thành một xâu như đoàn tàu hỏa.

Hứa Bạch chạy qua cửa sắt bỗng nhiên phanh gấp, sau lưng liền xảy ra tai nạn đâm xe liên hoàn.

“Ấy………” A Yên  vuốt cái mũi của mình, lên an: “Tự dưng anh dừng lại làm chi?”

“Chuyện quái gì đây, cậu theo tôi làm gì?” Hứa Bạch hỏi.

A Yên nhất thời không đáp được, quay đầu nhìn anh em hồ lô: “Mấy đứa lại chạy theo ta làm gì?”

Anh em hồ lô: “Pi? Pi? Pi?”

Hứa Bạch sửa sang lại dung nhanh của mình, nhìn đông rồi lại nhìn tây.

“Anh làm trò gì thế? Tiên sinh ở trên lầu.”

“Sao cậu không nói sớm chứ.” Hứa Bạch nhất thời thả lỏng, xoa xoa đôi mắt, ngơ ngác nhìn ngón tay lấy được thứ đóng lại ở khóe mắt, bỗng nhiên ý thức được ——– mình còn chưa đánh răng rửa mặt.

Ngủ tới choáng váng thật rồi sao?

Hứa Bạch lẳng lặng tự hỏi yêu sinh, bỗng nhiên có ai đó khều lưng cậu.

Cậu quay đầu, dây thường xuân em đang ở sau lưng cậu khoa tay múa chân nói ———– tiên sinh đang ở gác xếp nhìn anh đó.

Hứa Bạch cứng đờ cổ ngẩng đầu xem, Phó Tây Đường cầm sách trong tay, tựa vào cửa sổ hình tròn nhìn cậu. Hôm nay anh mặc áo sơ mi miên chất, đeo kính gọng vàng, đứng ở cửa sổ có hoa văn xinh đẹp cùng một dây thường xuân xanh đậm quấn vòng quanh, thoạt nhìn như một quý công tử.

Hứa Bạch xác định ghèn trên mắt mình đã lau sạch, cười không lộ răng phất phất tay với Phó Tây Đường. Sau đó nhìn Phó Tây Đường nhẹ nhàng chống một tay lên cửa sổ, cả người nhanh nhẹn nhảy xuống đất.

Anh “Nhảy lầu” không giống Hứa Bạch, như Hứa Bạch gọi là anh dũng không sợ rơi tự do, còn anh là phóng khoáng như gió, nhẹ nhàng đáp xuống đất, không làm chút bụi bặm nào bay lên.

Hứa Bạch hôm nay cũng cực kỳ muốn đánh call cho Phó tiên sinh.

“Phó tiên sinh.” Hứa Bạch chào hỏi anh.

Phó Tây Đường đi tới trước mặt cậu, ánh mắt liếc qua dây thường xuân em, “Đi lấy bàn chải và kem đánh răng, khăn lông tới đây.”

“Ấy, không cần đâu mà.” Hứa Bạch cảm thấy mất mặt quá thể, Phó Tây Đường lại kéo tay cậu đi vào trong sân, “Đi với tôi.”

Hứa Bạch mặc quần tà lỏn đầu tóc lộn xộn, theo sau Phó tiên sinh như thiếu niên phản nghịch uống rượu bị cha già tóm cổ, sống không còn gì luyến tiếc.

Cậu cũng không biết sao mình lại vội vã chạy đi tìm Phó Tây Đường, đầu óc xoắn cả lại.

À đúng rồi, cậu mơ một giấc mộng, thấy Phó Tây Đường bị quái thú bắt đi.

Trời ạ, một đường từ Bắc Kinh tới núi Côn Luân, cậu không ngồi bất cứ phương tiện giao thông nào, dùng xe hai cẳng chạy bằng sức người mà đuổi theo. Trên đường còn gặp phải tang thi triều và đợt di chuyển quy mô lớn của động vật nguyên thủy, cậu đánh bại tang thi cưỡi voi Ma mút, thiếu chút nữa còn phải xưng vương. Cho nên nói nằm mơ gì đó đúng là không khoa học, cậu mà có năng lực như vậy thì sao có chuyện Khoa Phụ được chứ.

Tang thi triều: bạn nào đọc Mạt thế hẳn sẽ biết. Đây giống như một cuộc hành quân với số lượng tang thi/zombie/ xác sống rất lớn

Khoa Phụ đuổi mặt trời là một truyền thuyết của Trung Hoa, nếu có hứng thú xin mời tìm hiểu tại đây.

Trong vườn có một miệng giếng cổ, thấp thoáng đằng sau cây cổ thụ.

Phó Tây Đường đưa Hứa Bạch tới chỗ giếng cổ, kéo một xô nước lên cho cậu, nói: “Ngày trước khi chưa có nước máy, tôi và Bắc Hải đều dùng nước giếng này đánh răng rửa mặt.”

Hứa Bạch vốc một ít nước lên thử, mát lạnh mà cũng rất sạch sẽ.

“Các anh đứng ở đây đánh răng rửa mặt luôn à?” Hứa Bạch nhịn không được hỏi.

“A Yên sẽ múc nước đem vào, nhưng thường thì Bắc Hải sẽ ra ngồi xổm ở đây, y có một cái ghế gấp nhỏ chuyên dụng.” Phó Tây Đường nói.

Hứa Bạch tưởng tượng hình ảnh đó, lại thấy Phó Tây Đường bình thường mà nhắc tới Bắc Hải, cũng tiếp lời anh, “Giống ghế gấp của A Yên ấy à?”

Phó Tây Đường đáp: “Chính là cái của A Yên. Lúc ăn tết Bắc Hải gửi thiệp cho vị thợ mộc chuyên làm đồ dùng trong nhà ở thành đông, đặt ông làm cho y cái ghế gấp, sau đó cùng A Yên trộm vật liệu trong kho của tôi. Gỗ hoàng hoa lê, Giang Nam vân cẩm.”

Một cái ghế gấp đồ cổ.

Hứa Bạch: “…….”

Lúc này dây thường xuân em đưa bàn chải đánh răng và khăn lông tới, còn tri kỷ mà nặn sẵn kem đánh răng. A Yên cũng ân cần đưa ghế gấp, tuy nó chưa biết ở đây vừa diễn ra cuộc nói chuyện như thế nào.

Hứa Bạch ngồi lên ghế gấp giá trên trời, chà răng. Chỉ là tóc của cậu quá rối, lại hơi dài, khó tránh khỏi bị dính ướt, dán ở hai bên má phiền cực kỳ.

Phó Tây Đường thấy cậu lại đưa tay vén tóc, liền tùy tay tước một đoạn nhánh cây nhỏ, ngón tay khẩy khẩy hai cái, nhánh cây liền trở nên mềm mại lạ thường.

Anh đứng sau Hứa Bạch, vén tóc cậu lên,lơ đễnh thuần thục mà cũng coi như thuận lợi cột cho Hứa Bạch một củ tỏi cao vút. Nhánh cây quấn trên tóc cậu một vòng lại một vòng, cuối cùng thắt thành nơ bướm đáng yêu.

Hứa Bạch hưởng thụ Phó Tây Đường phục vụ, rồi cúi đầu vào trong giếng nước thưởng thức tạo hình của mình, thành khẩn nói: “Nếu nó không phải màu xanh lá thì tối rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.