Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 66: Trước Kia



Trở lại khách sạn là đã hơn mười một giờ, A Yên và Hứa Bạch tắm rửa xong, ngồi trên giường mặt đối mặt mở hội thảo chiến thuật.

Hứa Bạch vuốt cằm, “Tôi thấy do chúng ta suy nghĩ còn chưa đủ chu đáo.”

A Yên khoanh tay cực kỳ nghiêm túc, “Là sao?”

“Tin tức là Tứ gia cung cấp, hơn nữa người ném mảnh nhỏ cuối cùng vào hồ Bắc Hải chính là ba của An Bình. Tứ gia gặp được ông ta trong sách, cũng từng tới An Hà, nếu bọn họ có vấn đề sao Tứ gia mặc kệ để chúng ta mạo hiểm được?”

A Yên cảm thấy Hứa Bạch nói có lý lắm, tuy Tứ gia thoáng nhìn rất không đáng tin, tuy nhiên nếu An Bình kia có gì mờ ám, dù có giấu được A Yên cũng tuyệt đối không giấu được Tứ gia. Đối với Tứ gia mà nói, cậu ta chỉ là một kẻ nhỏ bé có thể nghiền nát chỉ bằng một ngón tay, làm sao lại để bọn họ tiếp tục nhảy nhót chứ?

Chỉ là…….

“Ý anh là chúng ta đang tự hù dọa mình, bị một tên oắt nhân loại chưa thành niên dọa bỏ chạy?”

Nói xong, Hứa Bạch và A Yên hai con yêu quái mắt to trừng mắt nhỏ, rơi vào khoảng lặng làm người ta hít thở không thông.

“Tôi hơi mệt rồi, muốn đi ngủ.” Rốt cuộc A Yên pha vỡ trầm mặc, có lẽ ngủ một giấc, chuyện đêm nay sẽ tan theo cơn gió. Anh Yên đây tung hoành giang hồ mấy chục năm, nào có từng gặp chuyện dở khóc dở cười như vậy?

Không thể, không có khả năng.

Hứa Bạch kéo cậu nhóc lại, “Đừng, tôi còn có việc chưa hỏi xong.”

A Yên sinh lòng cảnh giác, đây chính là bảo bối tâm cơ kéo cậu nhóc lên thuyền giặc, lại còn hủy hoại một đời anh danh của cậu nhóc. Vết xe đổ còn đó, nhất định phải cảnh giác.

“Bắc Hải tiên sinh, Bối lặc gia và cả người cá kia, giữa họ đã xảy ra chuyện gì, cậu tóm tắt lại cho tôi đi?” Hứa Bạch hỏi.

A Yên ngẩn người, “Bối lặc gia cầm tù người cá, người cá kêu cứu, anh chưa biết gì sao?”

Hứa Bạch buông tay, “Chi tiết ấy, cốt yếu là xảy ra chuyện gì, trong đó còn ai khác nữa không, nếu không biết rõ ràng làm sao tìm ra được những khả năng mảnh nhỏ xuất hiện?”

A Yên do dự. Thẳng thắn mà nói thì nó cũng giống như tiên sinh, không tình nguyện đề cập lại những chi tiết đó. Càng hồi tưởng lại chuyện này càng giống như vĩnh viễn không thể nào quên được, cứ hễ nhớ lại một lần, ký ức càng khắc thêm sâu sắc.

Tiểu bảo bối này không chịu đi hỏi tiên sinh, lại tóm lấy cậu nhóc mà hỏi, thiên vị quá rõ ràng rồi.

Ai da, thôi thì mặc kệ vậy.

“Chuyện ấy à, người cá xinh đẹp tuyệt trần, Bối lặc gia lòng dạ hiểm độc, Nhị đại gia lòng dạ thiện lương nhà chúng tôi, kể ra cứ như câu chuyện tình yêu kiểu mẫu trong tiểu thuyết đúng không?”

Hứa Bạch gật đầu, xác thực là vậy, chịu ảnh hưởng từ rất nhiều tiểu thuyết và phim điện ảnh, cậu vừa nghe hình mẫu kiểu này đã theo bản năng mà liên tưởng rất nhiều.

Thanh âm A Yên lại pha chút trào phúng, “Kỳ thật Nhị đại gia chỉ là khách qua đường, nam chính thực thụ không phải ngài ấy. Mà chính là một gã đàn ông nhu nhược dám nói chẳng dám làm.”

Hứa Bạch ngạc nhiên, không ngờ mình lại đoán đúng rồi, chuyện xưa này còn có người khác.

A Yên thoáng thu bớt ngữ khí, tiếp tục kể: “Người phát hiện ra người cá ở đáy hồ sớm nhất là một thiếu gia phú thương. Đại thiếu gia kia du học về nước, nói theo cách của nhân loại bọn họ thì là học cao hiểu rộng, dáng vẻ hiên ngang. Y hệt như trong tiểu thuyết, kẻ ngẫu nhiên hội ngộ hồ yêu trong núi vĩnh viễn là mẹ nó tên thư sinh trói gà không chặt.”

Theo lời kể của A Yên, đại thiếu gia này ban đầu quả thực chính  là dạng trực thiện lương, tâm tư thuần khiết, bởi chỉ có người như vậy mới có thể chuẩn xác nghe được lời cầu cứu của người cá.

Anh ta đi tới ven hồ, một lòng muốn cứu người, không cẩn thận lại rơi vào hồ. Ngược lại thành người cá cứu anh ta, cách lan can độ khí cho anh ta.

Tiến triển sau đó cứ theo lối mòn của những câu chuyện khuôn mẫu, anh ta yêu người cá đáng thương, đồng thời thề độc muốn cứu cô khỏi lồng giam. Mà chuyện lúc ấy vẫn chưa liên đới tới Bắc Hải tiên sinh.

“Người cá kia cũng không phải mỹ nhân ngư như trong cổ tích của các người, nhân loại luôn dành những suy nghĩ quá mức tốt đẹp cho sinh vật mình không biết. Cô ấy là yêu, không phải người, một yêu quái có thể phá hủy một chiếc thương thuyền dễ như trở bàn tay, hàm răng kia có thể dễ dàng cắt đứt cổ kẻ khác, lại bị một con người tra tấn, cầm tù, bị ngược đãi.

Diễn biến câu chuyện chẳng mấy trơn tru, Bối lặc gia là kẻ có quyền thế, đại thiếu gia kia dù một lòng muốn cứu người cũng không có cách nào. Người cá còn đang bị giam dưới đáy hồ chịu đủ loại tra tấn, những chiếc vảy xinh đẹp bị gỡ xuống làm thành vật phẩm trang sức, đuôi cá bị xích sắt xỏ xuyên, bắt buộc cô cất lên tiếng ca uyển chuyển êm tai.

Cô sắp không chịu đựng nổi nữa, không lâu sau đã muốn chết đi.

Đại thiếu gia nhìn thấy bộ dạng bất lực nhất xấu xí nhất của cô cũng không bỏ rơi cô. Thiên tính thiện lương làm anh quyết định lấy thân nuôi yêu, để người cá hút tinh khí cùng máu của mình kéo dài sinh mệnh.

Mãi đến khi anh phát hiện người cá dùng tiếng hát hấp dẫn nhiều người tới, mê hoặc dụ dỗ bọn họ vào hồ rồi giết sạch.

Màn đêm phủ kín bên trong hồ Bắc Hải, thế giới phảng phất chỉ còn lại hai màu trắng đen. Trên mặt hồ phẳng lặng, dưới đáy hồ lạnh băng, máu tươi tưới ngập lồng giam vàng kim kia.

Người cá xinh đẹp nhu nhược lộ ra ranh nanh sắc bén cắn đứt cổ người khác dễ như bỡn, xác người chia năm xẻ bảy nằm ngổn ngang bên đuôi cá của cô.

Cô nhìn đại thiếu gia tới, buông xác chết trong tay nhào qua chỗ anh. Đôi tay cô bấu chặt lan can, xích sắt xỏ vào đuôi cá bị kéo căng thẳng tắp, dường như sắp giật đứt cả vảy thịt của cô.

Chàng đã đến rồi, tình lang của em.

Cô vươn tay về phía anh, nhưng trong mắt anh tràn đầy ngạc nhiên và sợ hãi mà lùi bước về sau, như chạy trối chết mà rời khỏi đó.

Anh thở hồng hộc bò lên thành hồ, hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt hồ lặng lẽo nổi lên bọt nước, lại như bể máu sôi trào ùng ục lộ diện dưới đêm trăng.

Hồ Bắc Hải trước mắt như biến thành hồ nước chết chóc liên tục dâng lên những nguy hiểm. Tiếng người cá quát tháo thê lương xen lẫn tiếng gào tuyệt vọng dường như muốn đâm thủng màng tai anh.

Hứa Bạch nghe mà lạnh người, “Cậu tận mắt chứng kiến?”

“Nghe kể lại, tôi hỏi thăm bọn Ảnh yêu.”

“Rồi đại thiếu gia kia thì sao, cứ thế bỏ chạy?”

“Ừ, chạy biến, rồi lại trở về. Anh ta canh giữ bên hồ, phòng ngừa có người lại tới chịu chết, sau lại còn thả rất nhiều súc vật xuống. Bất quá trong lòng anh ta nghĩ gì, ai mà biết được? Có là người cá kia ban đầu xác thực thuần lương vô hại, nhưng vì hút máu anh ta, nếm được hương vị máu tươi rồi cho nên mới đại khai sát giới, cũng không ai nói chắc được.”

“Thế Bắc Hải tiên sinh………..”

“Ngài ấy xuất hiện là chuyện của sau này.” A Yên trầm giọng: “Khi đó Bối lặc gia đã phát hiện ra người cá có điểm khác thường, tra được tới vị đại thiếu gia kia rồi, chỉ cần nhấc một ngón tay đã có thể khiến đối phương ốc không mang nổi mình ốc. Hắn cũng không giết người, chỉ là đùa giỡn người trong lòng bàn tay, phỏng chừng người cá cũng không biết chuyện này, thấy tình lsng không tới tìm mình, cô lại nổi điên.”

“Chính là lúc này Bắc Hải tiên sinh nghe được tiếng kêu cứu?”

“Ừ.”

A Yên đáp mà mắt hơi nheo nheo.

Hồ Bắc Hải không thuộc phạm vi của phố Bắc, chỉ có Phó Bắc Hải và bạn học thường xuyên tới chỗ đó, Phó Tây Đường và A Yên lại rất hiếm khi đi. Dù có đi thì cũng chỉ ngồi trong quán trà nhỏ ở gần đó trong chốc lát.

Phó Bắc Hải không giấu diếm A Yên chuyện về người cá, chỉ là lúc đó hai người không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, ai cũng không nói cho Phó Tây Đường biết.

Khi ấy trong thành rất loạn, mỗi ngày Phó Tây Đường đi sớm về trễ, bận rộn cực kỳ nên không nhận ra bọn họ khác thường.

A Yên cho rằng người cá chỉ là một người cá bình thường, Bối lặc gia chẳng qua chỉ là người thường học được chút tà pháp thôi, trong lòng tò mò chiến thắng lo lắng.

“Anh biết không, đại thiếu gia kia lại trùng hợp là bạn học trước đây của Bắc Hải tiên sinh?” A Yên nói, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, rồi lại nhìn vẻ mặt bất ngờ của Hứa Bạch mà tiếp tục, “Anh cũng bất ngờ đúng không? Khi đó chúng tôi đều cảm thấy cô ấy thật con mẹ nó phá duyên phận, vị bạn học này quỳ xuống cầu xin Bắc Hải tiên sinh hỗ trợ, thế nên chúng tôi đồng ý giúp.”

Bọn họ xây dựng một kế hoạch cứu người, từ A Yên dẫn dắt Bối lặc gia rời đi để Ảnh yêu trộm lấy chìa khóa từ thiếu, cho tới Bắc Hải nhận chìa khóa mở lồng sắt cho bạn học của mình cứu người cá mang đi.

Hứa Bạch do dự mà hỏi: “Các người…… Thất bại?”

A Yên lại lắc đầu: “Không, chúng tôi thành công. Vừa hay Bối lặc gia kia đang bị con rối hắn nuôi dưỡng lúc trước phản phệ, tôi thành công giữ chân hắn, cũng vì thế mà tôi đánh giá sai thực lực của hắn. Khi đó Bắc Hải tiên sinh cứu được người cá ra ngoài, chúng tôi cho rằng chuyện tới đây là hết.”

Đúng vậy, đến đây là kết thúc.

Trong lòng A Yên bỗng hiện lên những lời này, bọn họ lúc đó đều nghĩ là chuyện chấm dứt ở đây. Thẳng tới khi Bối lặc gia nhân lúc tiên sinh vắng nhà đột kích tới cửa đánh A Yên và Bắc Hải tiên sinh trọng thương. Nếu không phải tiên sinh về kịp thời, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Hứa Bạch phảng phất như bắt được mấu chốt, “Hai người kia đâu? Họ bỏ chạy rồi?”

A Yên lắc đầu, bỗng dưng trở nên nghiêm túc mà nhìn Hứa Bạch, “Anh có biết trên đời này thứ gì giết chết được tình yêu không? Danh lợi, bần cùng, khác biệt chủng tộc, tất cả đều có khả năng.”

Hứa Bạch khó có lúc thấy được A Yên nghiêm túc đến vậy, không hỏi suy đoán kết cục của câu chuyện này chắc chắn là mười phần không tốt đẹp. Quả nhiên A Yên đã nói tiếp: “Khi đó tôi và Nhị đại gia đều bị thương, ốc không mang nổi mình ốc. Sau lại nghe Ảnh yêu ở phụ cận Bắc Hải nói, người đàn ông kia lại mang theo người cá quay trở về, người cá rời khỏi nước, cạn khô mà chết. Người đàn ông đó thả cô vào hồ lại, còn mình thì xuất ngoại.”

“Bọn họ từng ước định với nhau cùng nhau rời khỏi nơi này, ra nước ngoài tìm một tòa chung cư dưới chan núi định cư.”

Chỉ là người cá mãi mãi không thể nhìn thấy biển rộng, cũng không thể nhìn được ngọn núi tuyết cao ngất nguy nga. Người đàn ông kia thế mà ra đi thật, suốt nửa đời sau này cũng không rời khỏi chốn đó.

“Nghe nói khi người đàn ông đó ra đi còn đối mặt nói với mặt hồ anh sẽ chờ cô dưới chân núi, lần trước Hồ tam tiểu thư và Khư Lê đi riêng một chuyến tìm hiểu tung tích mảnh vỡ có nói người đàn ông đó đợi chờ rất nhiều năm, nhưng cuối cùng thì sao, cũng cưới người khác rồi đấy thay?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.