Ảnh Đế VS Ảnh Đế

Chương 21: Liên hoan điện ảnh Kim Kỳ Lân



Nghĩ tới nghĩ lui, Trịnh Diệc Vi vẫn cho rằng vì thân thể mình đói khát nên đối với Tiềm Vũ mới sản sinh ra những ý niệm hoang đường như vậy. Sợ căng thẳng quá sẽ khiến cho quan hệ giữa mình và Tiềm Vũ trở nên xa cách, hắn đành cưỡng ép bản thân không được suy nghĩ lung tung, cố vùi đầu vào công việc quay phim.

Qua Duệ rất muốn ở lại xem náo nhiệt nhưng Đào Từ lại nghe lời Trịnh Diệc Vi mỗi ngày đều ầm ĩ đòi về, người đại diện của Qua Duệ cũng gọi điện hối thúc y về tập luyện cho tour diễn sắp tới nên không còn cách nào khác. Trình Kinh Nguyên là người yêu thích náo nhiệt, nhốt mình hai ngày trên hòn đảo vắng vẻ này khiến cả người hắn đều không thoải mái, vừa nghe Qua Duệ nói muốn rời đi hắn lập tức đặt vé tàu, Tiêu Diệp và Tim cũng không có lý do gì ở lại.

Ngày thứ ba sau khi bọn họ rời đi, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ cũng xin phép về đất liền tham dự liên hoan điện ảnh Kim Kỳ Lân được tổ chức mỗi năm một lần vào cuối tháng mười, bọn họ một lần nữa được song song đề cử giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’.

Lục Nhậm rất buồn bực, toàn bộ phim chỉ còn lại năm sáu màn diễn và một cảnh hôn nhau nhưng bọn họ lại là những nhân vật quan trọng, không thể không trở về tham gia lễ trao giải. Cũng đều tại bọn người Qua Duệ đến đây phá đám nên cậu mới không thể tiến hành đóng máy đúng thời hạn.

“Dự xong lễ trao giải lập tức quay về ngay cho tôi, không được trì hoãn!”

Năm nay, Trịnh Diệc Vi không cùng với cô bạn thân Lục Gia Hãn sóng vai trên thảm đỏ mà là đi cùng với Tiềm Vũ. Hai người một âu phục đen một âu phục trắng, ăn mặc long trọng hơn so với ngày thường.

Bạch Chí Lăng điều riêng một chiếc Rolls – Royce màu đen đến đưa đón Trịnh Diệc Vi, Tiểu Mật lái xe, Eric vào vị trí phụ lái, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ ngồi ở băng ghế sau.

Eric thầm rơi lệ, nếu Đường Liệt biết Tiềm Vũ đang ngồi trên xe của công ty “Bạch tiện nhân” khẳng định sẽ tức đến đem y ra xử tử.

Tiểu Mật lại rất hưng phấn, cười hì hì nói. “Anh, Tiềm thiếu, hai người thật giống Hắc Bạch song sát, hahaha…”

Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ cùng nhìn đối phương sau đó nhìn lại mình, nhịn không được cười rộ lên, quả thật rất giống!

Cười nói một hồi, xe rất nhanh đã đến hội trường lễ trao giải, trước đây bọn họ đều là người bước ra sau cùng nhưng hôm nay ban tổ chức lại sắp xếp cho họ xuất hiện đầu tiên, nguyên nhân là vì năm nay có một nhân vật so với bọn họ càng có sức ảnh hưởng hơn.

Đó chính là Hi Nhạn Thầm.

Mấy năm nay y đều tham gia vào những dự án phim lớn do nhà sản xuất nước ngoài đầu tư, ở liên hoan phim nước ngoài cũng lấy được mấy giải Ảnh đế, lễ trao giải trong nước gần như không tham gia. Năm nay với bộ phim khoa học viễn tưởng “Người ngoài hành tinh” do công ty Mỹ Hoa hùn vốn, sau tám năm, y lại một lần nữa được đề cử giải ‘Nam diễn chính xuất sắc nhất’.

Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ mặc dù cũng là Thiên vương nhưng so với vị tiền bối thuộc đẳng cấp quốc tế này hiển nhiên vẫn còn non nớt.

Ban tổ chức cũng không dám đắc tội với hai người nên mới sắp xếp cho bọn họ xuất hiện đầu tiên.

Hơn sáu giờ tối, fan đã xếp hàng đông nghẹt ở hai đầu thảm đỏ, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ giữa tiếng reo hò một trước một sau bước xuống xe, sóng vai đi đến phía trước, ngoài trời lất phất mưa bụi, khắp người bọn họ bao phủ lớp mưa bụi nhàn nhạt, dưới ánh đèn nhìn có chút mơ hồ hư ảo.

Ngoại hình của hai người nổi bật như vậy, đi bên cạnh nhau trông vô cùng đẹp mắt.

Tiếng hét chói tai của fan như xé rách bầu trời đêm.

Trên mặt Trịnh Diệc Vi mang theo nét tươi cười ấm áp, thỉnh thoảng dừng lại cùng fan bắt tay, Tiềm Vũ cũng tỏ vẻ thân thiện, vẫy tay với mọi người.

Đi đến khu vực trung tâm, hai người dừng bước điều chỉnh góc độ để phóng viên chụp ảnh.

Phóng viên chen lấn đưa micro và máy ghi âm hỏi bọn họ cảm thấy hôm nay ai sẽ là người chiến thắng.

Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ chỉ cười không đáp.

Đi đến cuối thảm đỏ, hai MC chính của buổi lễ là Hà Tử Thanh và Khang Tương Ngữ đã đứng chờ sẵn, sau khi đợi bọn họ ký tên lên áp phích tuyên truyền, Khang Tương Ngữ mới trêu chọc Trịnh Diệc Vi. “Bệ hạ, anh cảm thấy hôm nay giữa anh và Tiềm thiếu ai đẹp trai hơn?”

Trịnh Diệc Vi tràn đầy tự tin. “Đương nhiên là trẫm.”

Những lời này của hắn làm cho nhóm “Thần dân môn” ở bên dưới càng la hét chói tai hơn.

“Bệ hạ đẹp trai nhất…”

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”

Trịnh Diệc Vi mỉm cười, hướng bọn họ trao một nụ hôn gió. “Cảm ơn các ái khanh!”

Không khí trở nên vô cùng phấn khích.

Khang Tương Ngữ bị tính tự kỷ của Trịnh Diệc Vi chọc cười, quay đầu lại hỏi Tiềm Vũ. “Tiềm thiếu cảm thấy thế nào, anh cũng cho rằng hôm nay Trịnh thiên vương đẹp trai hơn sao?”

Tiềm Vũ vẻ mặt không thay đổi. “Anh ta nói vậy thì là vậy đi.”

Khang Tương Ngữ câm nín nhìn trời, Tiềm thiếu kiêu ngạo cũng học được cách khiêm tốn sao? Hay căn bản là khinh thường khi bị so sánh với Trịnh Diệc Vi?

“Kỳ thật cả hai đều rất đẹp trai, mỗi người một vẻ!” Hà Tử Thanh nói một câu hòa giải, kế tiếp lại đưa ra vấn đề mà vừa rồi các phóng viên không ngừng hỏi. “Chi bằng Tiềm thiếu hãy dự đoán một chút, đêm nay danh hiệu Ảnh đế sẽ vào tay ai? Cậu có giống như trước đây nghĩ mình là tuyệt nhất không?”

Đối với khả năng diễn xuất, Tiềm Vũ thái độ rất nghiêm túc. “Tôi đương nhiên tuyệt nhất!”

“Ý của cậu là mình sẽ tiếp tục được phong đế?”

Tiềm Vũ cười cười. “Chuyện này cũng khó nói, tôi cũng không thể đại diện cho ban giám khảo đưa ra ý kiến có phải không?”

Hà Tử Thanh vô cùng kinh ngạc, không nghĩ cậu sẽ trả lời như vậy. Kỳ thực ấn tượng của hắn đối với Tiềm Vũ luôn không được tốt, trước kia hắn từng vài lần mời cậu tham gia một số tiết mục nhưng cậu đều từ chối, không hề nể mặt địa vị của hắn trong giới giải trí.

Tiềm thiếu tính tình cao ngạo cuồng vọng như thế lại bỗng chốc thay đổi? Chẳng lẽ gần gũi với người thân thiện như Trịnh thiên vương lâu ngày bị ảnh hưởng?

Trong lòng hắn hơi cảm khái một chút, lại hỏi Trịnh Diệc Vi. “Trịnh thiên vương có cảm nghĩ gì về sự cạnh tranh ngôi vị Ảnh đế trong đêm nay?”

Trịnh Diệc Vi cười nói. “Những người được đề cử đều có thực lực, bao gồm cả tôi và Tiềm thiếu, nhưng tôi cảm thấy người cuối cùng đoạt giải sẽ là thần tượng của mình.”

“Người anh nói là Hi Nhạn Thầm sao?” Khang Tương Ngữ hỏi.

“Đúng vậy.”

“Anh ta thực sự là thần tượng của anh sao?” Khang Tương Ngữ lộ ra biểu tình hoài nghi. “Anh có nhớ ngày sinh nhật của anh ta không? Biết anh ta thích ăn cái gì không? Biết bộ phim điện ảnh đầu tay của anh ta là gì không? Bạn gái là ai?”

Trịnh Diệc Vi nghĩ nghĩ. “Anh ta sinh ngày 28 tháng 8 năm 1970, thích ăn nhất là món cay Tứ Xuyên, bộ phim điện ảnh đầu tiên là “Nam hiệp Triển chiêu” của đạo diễn Phong Khải Nam, bạn gái là…”

Hắn ngừng trong chốc lát, cười nói. “Nghe đồn là một cô gái họ Lưu, nhưng có phải sự thật hay không thì tôi không rõ lắm.”

“Wow, anh quả thật là fan của Hi Nhạn Thầm!” Khang Tương Ngữ biểu tình khoa trương, kỳ thật chuyện này cô đã sớm biết nhưng vì rating của chương trình nên giả vờ tỏ ra kích động.

Nhóm nghệ sĩ thứ hai sắp bước lên thảm đỏ, cuộc phỏng vấn ngắn ngủi kết thúc, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ trở về phòng nghỉ.

Ban tổ chức đã sắp xếp cho mỗi người một phòng nghỉ riêng, Tiểu Mật ở trên đảo mấy ngày đã sớm buồn chán đến phát điên, sau khi về đất liền nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, hưng phấn chạy loạn khắp nơi. Lễ trao giải tám giờ mới bắt đầu, Trịnh Diệc Vi có chút buồn chán, vì vậy chạy sang phòng kế bên tìm Tiềm Vũ để nói chuyện phiếm.

Eric đã đi ra ngoài tiếp điện thoại, trong phòng chỉ có mình Tiềm Vũ đang nằm trên gế sô pha, ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, cũng không kịp nghỉ ngơi đã phải thay quần áo chạy tới đây, cậu cảm thấy đau vai mỏi lưng, cực kỳ mệt mỏi.

Nghe tiếng gõ cửa, cậu đoán được là Trịnh Diệc Vi nên mời vào, tay phải vẫn che mắt, lười biếng không muốn động đậy.

Trịnh Diệc Vi kéo ghế ngồi xuống nói với cậu. “Đừng ngủ ở đây, sẽ bị cảm!”

“Mệt…” Tiềm Vũ lẩm bẩm.

“Mệt cũng ráng chịu một chút!” Trịnh Diệc Vi đưa tay kéo kéo cậu. “Ngồi dậy, chúng ta nói chuyện một lát sẽ không cảm thấy mệt.”

Tiềm Vũ đành phải dụi mắt ngồi dậy. “Được rồi, anh nói đi!”

Trịnh Diệc Vi đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu, chán nản lắc đầu. “Hay là cậu nói trước đi?”

Tiềm Vũ cười rộ lên, uống một ngụm nước hỏi hắn. “Nếu đoạt giải anh sẽ nói gì?”

“Cảm ơn ban tổ chức, cảm ơn ban giám khảo, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn nhân viên của đoàn phim, cảm ơn công ty, cảm ơn nhà sản xuất, cảm ơn cha mẹ, cảm ơn các fan… cùng với câu: tôi sẽ cố gắng đóng nhiều bộ phim thật hay để đáp lại lòng yêu mến của khán giả…” Trịnh Diệc Vi nhìn trời, chính mình cũng cảm thấy nhàm chán. “Còn cậu, nếu đoạt giải cậu sẽ nói những gì?”

“Cảm ơn mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

“…” Trịnh Diệc Vi không còn lời nào để nói, lại giống như trước đây, gói gọn trong mười từ thì đã xong rồi. Kỳ thật khi đoạt giải thưởng những người phát biểu giống hắn cũng có nhiều nhưng ngắn gọn như vậy thì chỉ có mình cậu, khó trách truyền thông nói cậu cuồng vọng.

Trước đây Trịnh Diệc Vi cũng cảm thấy vậy, bị biểu tình khi nhận được giải thưởng của cậu làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện tại hắn đã không còn suy nghĩ này, con người chính là kỳ lạ như vậy, đối với người không quen thì vô cùng xét nét, cố tình phóng đại khuyết điểm của đối phương, nhìn chỗ nào cũng thấy chán ghét, nhưng khi đã trở thành bạn bè rồi lại không tự chủ mà sinh ra tâm lý muốn bao che khuyết điểm. Nếu trước đây cảm thấy những điều này là không tốt thì bây giờ ngược lại cảm thấy đáng yêu.

—————

Đúng tám giờ tối, lễ trao giải bắt đầu.

Có gần năm mươi ca sĩ nổi tiếng tham gia mở màn, trình diễn hàng loạt những ca khúc nhạc phim kinh điển, gợi lên trong lòng mọi người những hồi ức tốt đẹp.

Sau đó Hà Tử Thanh nắm tay Khang Tương Ngữ bước lên sân khấu, dùng những lời hoa mỹ khen ngợi ngoại hình của các nghệ sĩ có mặt trong lễ trao giải hôm nay, giữa tiếng cười và những tràng pháo tay, lễ trao giải bắt đầu.

Giải thưởng đầu tiên là dành cho gương mặt mới triển vọng, cặp đôi kim đồng ngọc nữ Thư Trầm – Lam Khả Lâm gần đây bị vướng vào scandal tình cảm trở thành đối thủ lớn nhất, cuối cùng giải thưởng đã vào tay Thư Trầm.

Trịnh Diệc Vi tự đáy lòng cũng vui mừng cho cậu, vỗ tay rất hưng phấn.

Tiềm Vũ ngồi bên cạnh nhìn Thư Trầm tươi cười sáng lạn phát biểu sau khi nhận giải, đột nhiên nhỏ giọng nói. “Cậu ta cũng là dạng đó.”

“Hả?” Trịnh Diệc Vi hơi ngạc nhiên một chút mới hiểu ra được ý tứ của cậu, hắn khẩn trương nhìn bốn phía, xác định không ai nghe được lời Tiềm Vũ nói mới vuốt ngực nhỏ giọng trách cứ. “Chú ý hoàn cảnh một chút, đừng có nói lung tung!”

Tiềm Vũ nhìn hắn một cái, cũng không nói gì thêm.

Thêm vài giải thưởng nữa được xướng tên, mỗi người đoạt giải đều phát biểu tương tự nhau, ca múa biểu diễn cũng không có gì đặc sắc, Trịnh Diệc Vi nhàm chán bắt đầu muốn đánh ngáp. Đến khi Thần Hiểu trong vai trò khách mời mặc một bộ đầm trắng bước lên sân khấu cất tiếng hát, hắn mới lấy lại một chút tinh thần, ngồi thẳng người chăm chú lắng nghe.

Tiềm Vũ đã sớm phát hiện trong xe hắn có vài đĩa CD của Thần Hiểu, nhịn không được hỏi hắn. “Anh thích cô ta?”

“Là giọng hát.” Trịnh Diệc Vi mỉm cười, bổ sung thêm ba chữ.

“Cũng không có gì đặc biệt.” Tiềm Vũ nghiêm túc lắng nghe một đoạn sau đó lẩm bẩm.

Sau màn biểu diễn của Thần Hiểu lại công bố thêm hai giải thưởng nữa, rốt cục cũng đến phần khán giả mong đợi nhất, giải thưởng ‘Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất’.

Năm ngoái Lãnh Y Lăng bị gãy tay phải, nghỉ ngơi hết nửa năm không có quay phim cho nên lần này Lục Gia Hãn trở thành ứng cử viên nặng ký nhất. Bốn người còn lại bao gồm nữ diễn viên gạo cội Trần Lam, diễn viên Cừu Ngọc Phượng, còn có hai diễn viên trẻ Tô Nghi và Lam Khả Lâm.

Lam Khả Lâm là người có thực lực nhất trong số các nữ diễn viên trẻ năm nay, cô ở trong bộ phim ‘Vương’ đóng vai thị nữ thân cận của Trịnh Diệc Vi, đất diễn rất ít, Trịnh Diệc Vi và cô chỉ có một cảnh đóng chung nhưng hắn đối với diễn xuất của cô đặc biệt có ấn tượng. Đáng tiệc vận may của cô hơi kém, gặp phải một người so về khí chất và khả năng biểu diễn đều xuất sắc hơn là Thư Trầm cho nên để vuột mất giải ‘Diễn viên mới triển vọng’, đối với giải thưởng ‘Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất’ lại càng không có khả năng.

Nhưng điều khiến Trịnh Diệc Vi bất ngờ nhất chính là Lục Gia Hãn thế nhưng lại không có giải, người đoạt giải là Tô Nghi, là một nữ diễn viên trước đây cũng không có tiếng tăm gì.

Dưới khán phòng mọi người đều ồ lên, ống kính đều nhắm về phía Lục Gia Hãn, cô mỉm cười hết sức gượng gạo, lại không thể không tỏ ra vui mừng đứng dậy ôm Tô Nghi chúc mừng cô ta trở thành tân Ảnh hậu.

Trịnh Diệc Vi tỏ ra khiếp sợ khi nhìn thấy Tô Nghi ở trên sân khấu nước mắt lưng tròng cảm ơn cái này cảm ơn cái nọ, bộ phim của cô Trịnh Diệc Vi cũng có xem qua, diễn xuất của cô không tệ, nhưng nếu cùng Lục Gia Hãn so sánh thì quả là một trời một vực.

Tiềm Vũ nhỏ giọng nói. “Vài năm trước ở tiệc rượu của ông ngoại tôi có từng thấy qua Tô Nghi, cha của cô ta là Tô Nghiêm Đông.”

Trịnh Diệc Vi chợt hiểu ra, hắn cười khổ nói. “Người có tiền thế nhưng lại chạy tới giành bát cơm của người khác.”

Tiềm Vũ nghiêm mặt nói. “Tôi chưa từng bỏ tiền mua giải thưởng.”

“Tôi biết.” Trịnh Diệc Vi thở dài, hắn chỉ là cảm thấy bất công cho Lục Gia Hãn, bị Hồ Tông bỏ, lại mất giải thưởng, vận số của cô năm nay quả thật đen đủi.

Những người ngồi đây cũng không phải chỉ có Tiềm Vũ mới biết được nội tình, cho nên bầu không khí náo nhiệt bỗng nhiên có chút nặng nề. Tiếp đó giải thưởng ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ được công bố, hai vị khách mời là đả nữ Từ Tư cùng với nữ hoàng âm nhạc Ngôn Tiêu Duyệt cùng nhau bước lên sân khấu, hai người cùng với Khang Tương Ngữ cũng có giao tình khá tốt, mỗi lần tụ tập nếu không phải đi mua sắm thì cũng là ghé nhà Khang Tương Ngữ chơi mạt chược.

Bọn họ lâu ngày gặp lại đều hết sức vui mừng, ở trước mặt không ngại kể xấu đối phương, Từ Tư còn trêu chọc Khang Tương Ngữ hôm nay mặc bộ váy màu xanh nhìn giống hệt con sâu.

Khang Tương Ngữ hừ hừ phản pháo. “Hai người thì có hơn gì đâu, một người màu hồng một người màu lam, đều sắp ba mươi cả rồi, đừng chơi nổi quá mấy chị!”

“Cô được lắm, dám ở trước mặt mọi người vạch trần tuổi thật của tôi, có phải chán sống rồi không?” Từ Tư hung hăng nhéo mặt Khang Tương Ngữ, sau đó tỏ ra chán ghét phủi tay. “Haizz, phấn nền so với tường thành còn dày hơn, em gái à, tôi biết cô cũng sớm tàn phai nhan sắc rồi, che giấu cũng vô ích.”

Ngôn Tiêu Duyệt không tham gia, cô ra dáng một người đẹp đứng đắn, đứng trước ống kính nhã nhặn nói. “Quý vị có mặt ở đây cùng với những người đang theo dõi qua màn ảnh nhỏ, xin mọi người đừng hiểu lầm, nơi đây không phải tiết mục so tài giữa hai cô gái dở hơi mà là liên hoan điện ảnh Kim Kỳ Lân, chúng ta đừng để ý đến bọn họ, hãy quay lại với lễ trao giải…”

Tất cả mọi người đều bị các cô chọc cười.

Người lấy được giải thưởng quả nhiên là Hi Nhạn Thầm.

Không có giải, Trịnh Diệc Vi đương nhiên có chút hụt hẫng nhưng kết quả này hắn cũng đã đoán trước cho nên cũng không có gì không phục, hắn thật lòng vì thần tượng của mình mà vui vẻ.

“Chúc mừng anh!” Hắn đứng dậy ôm Hi Nhạn Thầm, Tiềm Vũ cũng bắt tay chúc mừng y.

Giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả, Hi Nhạn Thầm ung dung bước lên sân khấu tiếp nhận cúp từ tay của Ngôn Tiêu Duyệt sau đó hôn vào má Ngôn Tiêu Duyệt và Từ Tư mỗi người một cái. “Cảm ơn hai người đẹp!”

Khang Tương Ngữ ở một bên phồng má. “Tôi cũng muốn!”

Hi Nhạn Thầm mỉm cười, ở hai bên má cô hạ xuống hai nụ hôn.

“Tôi nhận được đến hai cái.” Khang Tương Ngữ dương dương đắc ý, giơ ngón tay chữ V với Từ Tư và Ngôn Tiêu Duyệt, đổi lấy cái nhìn tóe lửa từ hai cô bạn thân.

Mọi người lại một phen cười vang.

“Cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng tôi đã nói qua rất nhiều lần, mỗi lần đều là những lời như vậy, cảm ơn người này, cảm ơn người nọ… Hôm nay cũng không thể ngoại lệ, bởi vì tận đáy lòng tôi luôn cảm kích các bạn, nếu không có sự ủng hộ của các bạn cũng không có Hi Nhạn Thầm ngày hôm nay…” Thời điểm Hi Nhạn Thầm cười rộ lên, vài nếp nhăn xuất hiện nơi khóe mắt, da dẻ cũng không còn căng bóng như thời trẻ, nhưng ánh mắt của y vẫn sáng ngời như vậy, tươi cười vẫn mê người như vậy, cho dù đã ba mươi chín tuổi nhưng mị lực vẫn không hề giảm, thậm chí còn có hơn so với năm đó.

Y không phải ai khác, y là Hi Nhạn Thầm.

Cái danh hiệu Thiên vương này đã không còn có thể đại diện cho thân phận của y, y là huyền thoại trong mắt của công chúng, bất kể đi tới đâu, bất kể làm gì, trên người đều tỏa ra hào quang làm cho người ta chói mắt rồi lại luyến tiếc khi phải dời đi ánh nhìn.

Trịnh Diệc Vi giống như lần đầu tiên vào năm mười sáu tuổi mới nhìn thấy Hi Nhạn Thầm, vẻ mặt đầy sùng bái, nhỏ giọng hỏi Tiềm Vũ. “Cậu nói xem, mười năm sau chúng ta liệu có được như anh ta không?”

“Không, chúng ta sẽ bay cao hơn, đi xa hơn.” Tiềm Vũ kiên định nói.

Trịnh Diệc Vi kinh ngạc nhìn cậu, khoái trá cười rộ lên. “Phải phải, chúng ta sẽ bay càng cao, đi càng xa…”

Phần phát biểu của Hi Nhạn Thầm kết thúc, khán giả vỗ tay nhiệt liệt, y cầm cúp bước xuống sân khấu, sau đó đột nhiên dừng lại nhìn về phía Trịnh Diệc Vi cười nói. “Trịnh thiên vương, dạ dày của tôi không tốt, nhiều năm nay đã không còn ăn món cay Tứ Xuyên, hiện tại thích ăn nhất là món Quảng Đông, lần sau nhớ đừng trả lời sai!”

“…”

Toàn khán phòng cười rộ lên, mọi người đều nhìn về phía Trịnh Diệc Vi.

Trịnh Diệc Vi cũng bật cười, đối với phong độ cùng sự hài hước của Hi Nhạn Thầm khâm phục sát đất.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, hắn an ủi Lục Gia Hãn vài câu rồi bước lên chiếc Rolls – Royce đưa Tiềm Vũ về nhà. Bởi vì sáng mai phải quay trở về đảo, Tiềm Vũ bảo hắn ngủ lại nhà cậu.

Trịnh Diệc Vi suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định về nhà mình. “Tôi muốn về thay quần áo.”

Tiềm Vũ cũng không miễn cưỡng. “Vậy sáng mai gặp tại sân bay.”

“OK.”

Ai ngờ sáng hôm sau hai người đều không thể xuất hiện ở phi trường, bởi vì cổng nhà đều đã bị ký giả bao vây, cơ bản không thoát ra được.

Cả ngày hôm nay báo chí đều đưa tin về lễ trao giải Kim Kỳ Lân cùng những tin tức có liên quan, chỉ có tờ “Kim cương tuần san” là khác biệt, nguyên cuốn tạp chí đều là tin tức về mối quan hệ mập mờ giữa Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ.

Có đến mấy chục tấm hình của hai người bọn họ, ở trường quay nói cười, cùng ra vào quán bar Loạn Sắc, cùng đi mua sắm quần áo… còn có mấy tấm Trịnh Diệc Vi lái xe chờ trước cổng nhà Tiềm Vũ, ở trong nhà Tiềm Vũ múc cháo, chưng trứng…

Tấm ảnh bìa lớn nhất là bị chụp lén ở trường quay, bọn họ nằm trên cỏ, trên người Trịnh Diệc Vi vẫn còn nguyên trang phục diễn, Tiềm Vũ mặc một cái áo khoác, hai người nằm ngủ say sưa. Trịnh Diệc Vi hơi hé miệng, gương mặt Tiềm Vũ kề sát bờ vai hắn, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt. Gió khẽ lay động mái tóc của hai người, thoạt nhìn vô cùng ung dung tự tại, cảnh và người thật sự rất hài hòa.

Trịnh Diệc Vi vừa tỉnh dậy đã trông thấy mấy quyển tạp chí Tiểu Mật mua về, lại nhìn xuống một đám phóng viên ở dưới lầu, bực bội vò đầu. “Không thể cho tôi sống yên ổn một ngày sao?”

Cũng trong lúc đó, Tiềm Vũ nhìn các phóng viên đang loi nhoi bên ngoài, từ hai tấm ảnh Trịnh Diệc Vi ở trong nhà cậu múc cháo, chưng trứng cậu đã biết đó là tác phẩm của Ngụy Tiểu Mạn.

Cậu gọi điện cho cô ta, bình tĩnh nói. “Ngụy Tiểu Mạn, ba giờ chiều tại quán Starbuck ở đường Thiên Dương, chúng ta gặp mặt đi!”

Cũng không đợi cô trả lời, cậu liền cúp máy, sau đó gọi cho T2. “T2, buổi chiều giúp tôi làm một việc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.