Trịnh Diệc Vi hung hăng hít một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa đã chửi ầm lên, mồ hôi trên trán không ngừng nhiễu xuống …
Tiềm Vũ cũng đau muốn chết, cả người túa mồ hôi lạnh, nhớ lại dưới lầu và trong phòng đều không bật đèn, nghĩ rằng vẫn còn có cơ hội cứu vãn, cậu cố gắng chịu đựng, nhanh tay chỉnh điện thoại ở chế độ rung, sau đó thở dài nhìn Trịnh Diệc Vi rồi khó khăn nhấn phím trả lời.
“Mẹ…” Cậu thấp giọng nói một câu.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lảnh lót của mẹ cậu. “Tiểu Vũ, con đang ở đâu? Mẹ cố tình quay về chúc mừng sinh nhật con đây, con không có ở nhà sao?”
“Con hiện đang ở bên ngoài…”
“Bạn bè đến chúc mừng sinh nhật con sao? Mẹ thấy ở nhà có bánh kem…”
Nhẫn nhịn thật quá khổ sở, Trịnh Diệc Vi không cẩn thận cử động một chút, sự ma sát đem lại khoái cảm tê dại, Tiềm Vũ liều mạng cắn răng, nhưng vẫn không ngăn được rên nhẹ một tiếng.
“Giọng con sao vậy? Bị cảm à?” Bà Tiềm lo lắng hỏi.
“Không có gì, chỉ là uống một chút rượu…” Mồ hôi lạnh trên người Tiềm Vũ tuôn ngày càng nhiều, thanh âm cũng ngày càng vô lực, không còn khả năng tiếp tục ứng phó với bà, cậu vội vàng nói. “Mẹ, bạn con đang đợi, ngày mai sẽ đi ăn cơm với mẹ sau…”
“Được, con và bạn bè cứ chơi vui vẻ đi…” Bà Tiềm rất vui mừng vì cậu đã chịu kết giao bạn bè mới.
Cúp điện thoại, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ đều nhìn đối phương, không ai dám cử động bởi vì bà Tiềm còn chưa có rời đi, hai người vểnh tai nghe tiếng bước chân đang lên lầu.
Tiềm Vũ khẩn trương đẩy Trịnh Diệc Vi còn đang nằm trên người mình ra. “Mau khóa trái cửa!”
Trịnh Diệc Vi ánh mắt hơi trầm xuống, hắn không lui ra khỏi cơ thể cậu mà trực tiếp nhấc bổng Tiềm Vũ lên, để hai chân cậu quấn quanh hông mình, ôm cậu đi về phía cửa.
Động tác này làm nơi đó của hai người càng liên kết chặt chẽ hơn.
Cảm giác vừa đau lại vừa kích thích mãnh liệt ập tới khiến toàn thân Tiềm Vũ co rút, mồ hôi trên người chảy càng nhiều, cậu chịu không nổi hung hăng cắn lên vai Trịnh Diệc Vi. “Anh điên rồi!”
Toàn thân cậu đều ửng đỏ, mái tóc ướt đẫm mồ hôi bết vào hai bên má, ánh mắt vì xấu hổ mà như bắn ra lửa, thọat nhìn vừa gợi cảm lại vừa mê hoặc, còn có một chút cảm giác yếu đuối mà ngày thường hiếm khi nhìn thấy.
Trịnh Diệc Vi hôn một cái lên bờ môi sưng đỏ của cậu, ngọn lửa dục vọng nhanh chóng thiêu đốt lồng ngực hắn. Tiềm Vũ cũng không dễ chịu, hai chân quấn chặt lấy eo Trịnh Diệc Vi cố đè nén hô hấp.
Lúc này bước chân của bà Tiềm đã dừng lại trước cừa phòng.
Hai người ngừng thở, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếp theo truyền đến tiếng vặn cửa.
“Hả? Sao lại khóa trái?” Bà Tiềm lẩm bẩm, lại thử vặn một lần, vẫn không mở được, bà thất vọng trở về phòng mình lấy vài món đồ rồi đi xuống lầu. Mấy phút sau Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ nghe được tiếng đóng cổng, bà rốt cục đã rời đi.
Mối lo đã được giải trừ, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt hai người giao nhau, Trịnh Diệc Vi nhấc người Tiềm Vũ lên một chút để cho cơ thể của cậu gắn kết thật chặt với mình, động tác này khiến cả hai không nhịn được đồng thời rên rĩ một tiếng, hô hấp và tim lại đập loạn.
Trịnh Diệc Vi tựa trán mình vào trán Tiềm Vũ, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói khàn khàn. “Còn tiếp tục nữa không?”
“Tùy anh.” Tiềm Vũ biểu tình lãnh đạm nhưng thân thể run rẩy lại đang bán đứng cậu.
Trịnh Diệc Vi cười cười, ôm cậu đến phòng tắm mở vòi sen tẩy rửa đi mồ hôi trên người của cả hai sau đó cài đặt mật mã cổng nhà, ngăn cách triệt để với bên ngoài, khi đã yên tâm là không còn bất kỳ người nào có thể quấy rầy mới một lần nữa trở lại giường.
Có lẽ bởi vì hoảng sợ mà lần đầu tiên cũng kéo dài cũng không lâu lắm, Tiềm Vũ cũng chưa trải nghiệm được bao nhiêu khoái cảm. Nghĩ tới đây là lần đầu tiên của Tiềm Vũ, Trịnh Diệc Vi vốn định nhẫn nại một chút nhưng cậu lại chủ động ôm hôn khiêu khích hắn, đến lần thứ hai bọn họ mới thực sự cuồng nhiệt mà bạo phát.
Sau một hồi mây mưa kịch liệt, cả hai đều vô cùng mệt mỏi nhưng lại không nỡ cứ như vậy mà đi ngủ. Trịnh Diệc Vi ôm Tiềm Vũ nhỏ giọng nói chuyện, hắn do dự một hồi vẫn là không nhịn được hỏi cậu vì sao cùng Tần Lực chưa từng xảy ra quan hệ.
Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ anh ta không được?
Tiềm Vũ thản nhiên nói. “Anh ta không dám.”
Tần Lực không phải không được, cũng không phải không muốn, chỉ là hắn sợ phải chịu trách nhiệm. Hắn và Trịnh Diệc Vi cũng giống nhau, đều không phải trời sinh đã thích đàn ông, hắn rất hiểu cá tính của Tiềm Vũ, hắn biết việc phát sinh quan hệ đối với Tiềm Vũ có ý nghĩa như thế nào, hắn sẽ vĩnh viễn không thể phản bội, vĩnh viễn không thể rời đi, cuộc sống của bọn họ từ đó sẽ bị ràng buộc cùng một chỗ.
Hắn thật lòng thích Tiềm Vũ nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn đi đến quyết định sẽ cùng một người đàn ông sống bên nhau cả đời, hắn còn rất nhiều nỗi vướng bận, tình cảm của hắn đối với Tiềm Vũ vẫn chưa đủ để hắn phải liều lĩnh.
Cho nên hắn thà đau khổ chịu đựng cũng không dám chạm vào người Tiềm Vũ.
Sau này khi chia tay Tần Lực cậu mới suy nghĩ thấu đáo. Tần Lực quá nhu nhược, hắn yêu nhất cũng chỉ có bản thân hắn, Ngụy Tiểu Mạn chẳng qua cũng chỉ là một mồi lửa, cho dù không có cô ta, hắn cũng sẽ vì những chuyện khác, vì những người khác mà rời bỏ cậu.
Trịnh Diệc Vi vô cùng hối hận vì ở thời khắc lãng mạn này lại đề cập đến những chuyện mất hứng, hắn ôm chặt Tiềm Vũ nhỏ giọng nói. “Xin lỗi, đều đã qua rồi, sau này anh sẽ không nhắc lại nữa, em cũng không được nghĩ đến anh ta!”
Tiềm Vũ không nói gì.
Cậu cũng không biết từ khi nào mình bắt đầu đối với Trịnh Diệc Vi nảy sinh dục niệm, hiện tại rốt cục cũng có được hắn, hạnh phúc và thỏa mãn qua đi cậu bỗng nhiên lại có một cảm giác không an toàn, nghĩ đến Tần Lực, trong lòng cậu càng thấp thỏm lo âu, cậu sợ đây chỉ là một giấc mơ, sớm muộn cũng có ngày cậu phải tỉnh dậy, Trịnh Diệc Vi cũng sẽ giống như Tần Lực đột nhiên rời đi.
“Đang nghĩ gì, sao lại không chịu nói chuyện?” Trịnh Diệc Vi vuốt ve tóc cậu hỏi.
Tiềm Vũ trong bóng đêm ngưng mắt nhìn hắn, nhịn không được hỏi lại vấn đề trước kia. “Anh sẽ không hối hận chứ?”
Trịnh Diệc Vi trả lời dứt khoát. “Không hối hận!”
Tiềm Vũ trầm mặc không nói.
“Tin tưởng anh một chút được không? Nhìn anh giống hạng người bạc tình bạc nghĩa lắm sao? Lần nào cũng là người khác bỏ rơi anh…” Trịnh Diệc Vi chôn mặt tại cổ của Tiềm Vũ. “Được rồi, anh sẽ lập lời thề vĩnh viễn cũng không rời xa em, nếu không sẽ bị trời đánh…”
Tim của Tiềm Vũ chợt run lên, tâm tình vô cùng phức tạp, nhận được lời hứa hẹn như vậy rốt cục là nên vui vẻ hay phiền muộn, cậu vươn tay bóp cổ Trịnh Diệc Vi, trầm giọng nói. “Nếu anh dám bỏ em, em sẽ giết chết anh!”
Trịnh Diệc Vi cười ha ha. “Ai da, anh sợ lắm đó.”
“Em nói thật.”
“Anh cũng nói thật.” Trịnh Diệc Vi thu lại tiếng cười, kéo tay phải của cậu xuống đặt tại lồng ngực mình, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, từng câu từng chữ nói. “Nếu vi phạm lời thề anh sẽ chết không được tử tế!”
Tiềm Vũ trầm mặc vài giây rồi lên tiếng. “Chết chết chết, hôm nay là sinh nhật em, anh có thể nói chuyện gì may mắn hơn không?”
Trịnh Diệc Vi cười hì hì. “Vậy sẽ không nói, chỉ làm thôi được không?”
“…”
“Em không nói tức là đồng ý nha.” Nơi nào đó của Trịnh Diệc Vi vì hưng phấn mà lại bắt đầu rục rịch.
Tiềm Vũ bất đắc dĩ nói. “Anh không mệt hả?”
“Mệt, nhưng chính là nhịn không được…” Trịnh Diệc Vi hôn lên cổ cậu, hô hấp dần nặng nề, giọng nói cũng trở nên ấm ách. “Hình như anh bị nghiện mất rồi…”
“Sáng mai anh không trở về Tây Bắc sao?” Tiềm Vũ vẫn còn sót lại một tia lý trí, ý đồ muốn ngăn cản.
Trịnh Diệc Vi khựng lại một lát rồi vùi đầu tiếp tục than thở. “Mặc kệ đi, cùng lắm thì xin nghỉ thêm một ngày.”
Như vậy sẽ bị báo chí nói hắn giở chứng ngôi sao, đạo diễn cũng sẽ nổi giận…
Tiềm Vũ giãy giụa, nhưng Trịnh Diệc Vi đã rất quen thuộc thân thể cậu, không ngừng ở khắp nơi đốt lửa, Tiềm Vũ rất nhanh chịu không nổi liền tuyên bố đầu hàng. Cùng Trịnh Diệc Vi sa vào khoái cảm tình dục, có lúc cậu cảm giác như mình đang chao đảo theo từng con sóng biển, có lúc lại lơ lửng như bay giữa những tầng mây, một hồi lại như bị sóng biển đánh bật lên giữa không trung…