Ảnh Đế Xuyên Sách Làm Đệ Nhất Mỹ Nam

Chương 1: Ảnh đế nhận giải diễn viên xuất sắc nhất



Hội trường lớn của nhà hát Hoàng Kim rực rỡ ánh đèn, hàng ngàn người ngồi kín khán đài, tất cả đều hồi hộp chờ đợi giây phút trọng đại. Giải thưởng Điện ảnh Lâm An Quốc năm nay thu hút không chỉ khán giả mà còn là nơi tụ hội của những ngôi sao sáng nhất trong ngành. Không khí trang trọng nhưng không kém phần sôi động bao trùm khắp nơi.

“Và bây giờ, chúng ta sẽ đến với giải thưởng quan trọng nhất của đêm nay: Diễn viên xuất sắc nhất!” Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên, cuốn hút mọi sự chú ý về phía sân khấu.

Trần Minh, ảnh đế trẻ nhất trong lịch sử điện ảnh với vẻ ngoài tuấn tú và phong thái tự tin, ngồi ở hàng ghế đầu. Anh mặc một bộ vest đen lịch lãm, nổi bật giữa những ngôi sao lấp lánh khác. Dù đã trải qua nhiều khoảnh khắc quan trọng trong sự nghiệp, tim anh vẫn đập mạnh khi nghe đến tên giải thưởng này.

- Người chiến thắng giải thưởng Diễn viên xuất sắc nhất là... Trần Minh!

Người dẫn chương trình hô vang, tiếng vỗ tay và reo hò lập tức nổ ra khắp khán phòng. Trần Minh đứng dậy, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên gương mặt đẹp như tạc tượng. Anh bước lên sân khấu giữa những tràng pháo tay không ngớt, đón nhận chiếc cúp vàng từ tay người dẫn chương trình.

- Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều!.

Anh nói, giọng nói lẫn trong niềm vui sướng.

- Trần Minh, cảm xúc của anh lúc này như thế nào?. Người dẫn chương trình hỏi, hướng mic về phía anh.

- Thật khó để diễn tả bằng lời. Trần Minh trả lời, ánh mắt sáng rực.

- Đây là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người đã ủng hộ tôi, từ gia đình, bạn bè đến tất cả khán giả yêu mến.

- Anh có muốn chia sẻ gì về vai diễn đã giúp anh giành được giải thưởng này không?”

Một phóng viên đứng gần đó nhanh chóng hỏi.

- Đó là một vai diễn đầy thử thách và đòi hỏi nhiều nỗ lực.

Trần Minh nói.

- Tôi đã học được rất nhiều từ nhân vật này và thật sự biết ơn vì có cơ hội thể hiện mình qua bộ phim này.

Những tiếng reo hò, cổ vũ không ngừng vang lên. Một phóng viên khác chen vào, hào hứng hỏi:

- Anh có thể bật mí một chút về dự định tương lai của mình không, Trần Minh?

- Chắc chắn rồi,” Trần Minh mỉm cười.

- Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, không ngừng học hỏi và phát triển. Tôi hy vọng sẽ mang đến nhiều vai diễn ấn tượng và tiếp tục nhận được sự yêu mến của mọi người.”

Khi buổi lễ kết thúc, Trần Minh được vây quanh bởi hàng loạt người hâm mộ và phóng viên. Ánh đèn flash chớp liên tục, những tiếng gọi tên anh vang lên không ngớt.

- Trần Minh! Nhìn sang đây một chút!

- Trần Minh, anh nghĩ gì về chiến thắng này?

Giữa đám đông, trợ lý của anh cùng các vệ sĩ cố gắng mở lối để đưa anh ra ngoài.

- Xin hãy tránh đường! Xin hãy tránh đường!.

Trợ lý và vệ sĩ vừa nói vừa dẫn Trần Minh qua dòng người đông đúc.

Sau khi ra khỏi hội trường, trợ lý của Trần Minh, Văn Huy, lập tức nói với anh:

- Anh Minh, chúng ta còn một lịch trình nữa tối nay.

- Lịch trình gì vậy? Tôi tưởng buổi tối này được nghỉ ngơi chứ?.

Trần Minh vừa cởi bỏ chiếc cà vạt vừa hỏi lại.

- Cuộc hẹn với biên kịch Vương Việt. Anh có nhớ không? Vị biên kịch thiên tài từng ba năm liền đạt giải biên kịch xuất sắc nhất ấy mà. Sau đó, ông ấy lui về ở ẩn, không tham gia thêm tác phẩm nào nữa.”

Trần Minh mắt sáng lên vì tò mò:

- À, tôi nhớ rồi. Nghe nói ông ấy bí ẩn lắm, chẳng ai biết giờ ông ấy đang làm gì. Mà ông ấy hẹn chúng ta ở đâu?”

- Ở nhà riêng của ông ấy. Chỉ có anh và ông ấy thôi,. Văn Huy trả lời, giọng nói không giấu được chút lo lắng.

- Thật thú vị! Tôi muốn gặp ông ấy. Chúng ta đi thôi!.

Trần Minh nói, mắt lấp lánh hào hứng.

Khi xe dừng lại trước một căn nhà cổ kính, Trần Minh bước ra, nhìn quanh một lượt.

Khung cảnh xung quanh khá tĩnh lặng, không gian mờ ảo dưới ánh đèn lờ mờ khiến anh không khỏi cảm thấy ớn lạnh.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.