Ảnh Đế Xuyên Sách Làm Đệ Nhất Mỹ Nam

Chương 17: Cấm túc



Khi đặt chân trở về hoàng cung, trời đã tối, Thanh Vũ cảm thấy không khí yên ắng lạ thường. Khi cánh cửa phòng bật mở, chàng sững sờ khi thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu đang ngồi giữa phòng, ánh mắt soi xét. Cận vệ Vũ Trung tình trạng nhìn cũng có thể đoán được vừa bị phạt đánh đến bất tỉnh.

Thanh Vũ bước tới, hành lễ, giọng nói nghiêm trang, cố gắng giữ bình tĩnh:

"Nhi thần bái kiến Phụ hoàng, Mẫu hậu”.

Hoàng thượng nhíu mày, nói giọng tức giận:

"Thanh Vũ, con đã đi đâu cả ngày hôm nay?"

Thanh Vũ ngẩng đầu, đôi mắt đầy kiên định: "Thưa Phụ hoàng, ở hoàng cung nhiều ngày nhi thần cảm thấy bí bách, nên đã ra ngoài đi dạo”.

Hoàng thượng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thanh Vũ: "Đi dạo tận thôn Ngọc Hoa sao?"

Thanh Vũ giật mình, cảm thấy mọi việc đều không qua mắt được Phụ hoàng, nhưng chàng vẫn giữ bình tĩnh, đáp:

"Phụ hoàng, đúng là nhi thần đã cưỡi ngựa đi dạo để ngắm nhìn giang sơn xã tắc, vì sau này không biết đến khi nào trở lại”.

Hoàng thượng cười lạnh, ánh mắt đầy khinh miệt:

"Ngắm giang sơn xã tắc với Diệp Lam Chi sao?"

Nghe đến tên cung nữ Diệp Lam Chi, Thanh Vũ bất giác rùng mình, biết không thể giấu giếm chàng gật đầu xác nhận:

"Chỉ là, nhi thần muốn biết về mẫu thân, Lâm Ngọc Như”.

Hoàng thượng không giữ được bình tĩnh, giọng nói trở nên gay gắt:

"Ngươi muốn biết về Lâm Ngọc Như? Nàng ta là một kẻ không biết thân biết phận. Được ta sủng ái, nhưng lại không biết giữ mình, làm ra những chuyện bại hoại, có xứng là mẫu thân ngươi không?"

Thanh Vũ nghe những lời ấy, cảm thấy trái tim như bị xé nát. Chàng cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, hỏi:

"Phụ hoàng, nhất định có sự hiểu lầm? Mẫu thân con không thể làm ra những chuyện đó”.

Hoàng hậu chen vào, giọng nói sắc bén: "Hiểu lầm? Lâm Ngọc Như đã dùng bùa chú mê hoặc Hoàng thượng, khiến người mất đi thần trí. Nếu không phải ta đứng ra xin Thái hậu khai ân, Lâm Ngọc Như đã bị trục xuất khỏi cung rồi”.

Thanh Vũ cảm thấy nỗi đau và phẫn nộ dâng trào, nhưng chàng vẫn kiên định nói:

"Phụ hoàng, mẫu hậu con tin mẫu thân trong sạch, chỉ là người đã bị vu oan giá họa”.

Hoàng thượng nhìn Thanh Vũ, ánh mắt đầy sự thất vọng và khinh miệt:

"Sự thật là nàng ta đã qua lại với cận vệ, đã phá hoại lòng tin của ta. Nếu không phải lúc đó vì đang mang long thai, nàng ta đã bị đưa vào lãnh cung rồi”.

Thanh Vũ không kiềm chế được nữa, giọng nói đầy sự phẫn nộ:

"Phụ hoàng! Người có thật sự điều tra không? Người để mẫu thân con chết oan uổng như vậy, còn xứng là minh quân sao?"

Hoàng thượng trợn trừng mắt, tức giận, không kiềm chế được, lao đến chỗ Thanh Vũ.

Tiếng "Chát" vang lên lạnh lùng, khiến ai nấy đều sững sờ. Thanh Vũ bất ngờ không kịp phản ứng, ngã mạnh xuống sàn nhà.

Hoàng thượng giọng nói đầy quyền uy:

"Hỗn xược!"

Hoàng thượng nhìn xuống Thanh Vũ, ánh mắt chứa đựng cơn thịnh nộ:

"Ngươi dám lớn tiếng chất vấn ta? Ngươi không coi ta là phụ hoàng nữa sao?”

Thanh Vũ quỳ dưới sàn, máu từ khóe miệng chàng rớm ra, sắc mặt tái nhợt, lòng chàng tràn đầy đau đớn.

"Ngươi dám hoài nghi trẫm, Lâm Ngọc Như là kẻ bất trung bất nghĩa, đã phản bội lòng tin của ta. Con ngươi là hoàng tử Yến Quốc, lại không biết giữ đúng bổn phận, không biết giữ lễ nghĩa, tôn kính bậc bề trên, ta và hoàng hậu đã nuôi dạy ngươi như thế nào, ngươi quên sạch rồi sao?!"

Thanh Vũ cắn chặt răng, cảm nhận từng lời mắng như dao cứa vào tim, nhưng chàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt đầy quyết tâm tìm ra sự thật.

Hoàng thượng giận dữ tiếp tục:

"Ngươi từ giờ, không được rời khỏi Thái Thanh cung nửa bước cho đến khi đại quân Vân Quốc đến. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ về những lời đã nói và hành động của mình. Nếu còn có lần nào ngỗ ngược như hôm nay, ta sẽ không khoan dung!".

“Người đâu, bắt vào đại lao tất cả kẻ nào đã lan truyền tin thất thiệt, những kẻ đã dung túng việc làm sai trái của tứ hoàng tử làm tổn hại danh dự hoàng tộc, nghiêm trị không khoan nhượng!”

Ngay lập tức binh lính tiến đến mang Vũ Trung, Lý Kiên lôi đi.

Thanh Vũ hiểu ra tình thế đang bất lợi, còn liên quan đến người vô tội, vội vàng lao đến chỗ Hoàng thượng, quỳ sụp xuống van xin:

"Xin phụ hoàng khai ân, tha cho người vô tội. Tất cả là do nhi thần không hiểu biết, là nhi thần đã sai, nhi thần từ nay không dám hồ đồ. Xin phụ hoàng khoan dung"

Hoàng thượng ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết, giọng nói trầm trầm vang lên trong không gian tĩnh lặng của Thái Thanh Cung.

"Những kẻ dám cả gan làm tổn hại danh dự hoàng tộc, trẫm tuyệt đối không dung tha."

Thanh Vũ dập đầu trước Hoàng thượng, giọng nói bi ai nhưng kiên định.

"Phụ hoàng, nhi thần nguyện sẽ tuân theo mọi lời dạy bảo của người, đóng cửa hối lỗi, an phận thủ thường, chờ ngày sang Vân Quốc không dám sai nửa lời. Chỉ mong Hoàng thượng từ bi, dừng mọi chuyện tại đây, tha cho cung nữ và thị vệ vô tội."

Hoàng thượng nhìn Thanh Vũ một lúc lâu, ánh mắt thoáng hiện chút mềm lòng. Sau một hồi lặng im, giọng ngài bớt phần nghiêm khắc.

"Trẫm tạm thời chấp nhận lời thỉnh cầu của ngươi. Nhưng hãy nhớ kỹ, nếu trẫm còn nghe thấy cái tên Lâm Ngọc Như thốt ra từ miệng ngươi, trẫm tuyệt đối nghiêm trị tất cả những kẻ có liên quan"

Dứt lời, Hoàng thượng phất tay áo, bước ra khỏi điện. Hoàng hậu lặng lẽ theo sau, ánh mắt sắc lạnh, chăm chú quan sát phản ứng của Thanh Vũ, khuôn mặt hiện vẻ đắc thắng ẩn giấu.

Khi bóng dáng họ khuất sau cánh cửa, Lý Kiên vội vàng đỡ Thanh Vũ dậy.

“Điện hạ người có sao không?”

Thanh Vũ run rẩy, trong lòng không khỏi đau đớn, nói trong tiếng nghẹn ngào

"Ta thật vô dụng, không thể trả lại sự trong sạch cho mẫu thân, để người phải chịu oan khuất, còn liên lụy đến người vô tội”

Thanh Vũ chưa bao giờ thấy đau đớn và bất lực như lúc này. Chàng cảm thấy bản thân kém cỏi, chỉ biết chịu đựng trong tuyệt vọng.

Lý Kiên dìu Thanh Vũ ra ghế, ánh mắt đầy cảm thông.

"Điện hạ, người đừng tự trách bản thân. Ông trời có mắt, nhất định sẽ có ngày mẫu thân ngài được trả lại sự trong sạch”.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.