Ảnh Đế Xuyên Sách Làm Đệ Nhất Mỹ Nam

Chương 19: Người ốm mà cũng đẹp vậy



Đoàn người hộ tống bên Vân Quốc do tướng quân trẻ Hàn Thu dẫn đầu, gồm hai mươi kỵ binh tinh nhuệ, mười cấm vệ quân và hai cận vệ thân tín của Thanh Vũ, Vũ Trung và Lý Kiên. Tất cả đều mặc giáp sáng ngời, uy nghiêm tiến ra kinh thành.

Dân chúng hai bên đường đồng loạt tung hoa, những cánh hoa bay phấp phới như mưa, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Đây là lần đầu tiên người dân Thiên Yến được chiêm ngưỡng Tứ hoàng tử Thanh Vũ gần đến vậy.

Thanh Vũ ngồi trên lưng ngựa, dáng lưng thẳng tắp, gương mặt thanh tú. Đôi mắt phượng kiên định ánh lên sự thông tuệ. Mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, bay nhẹ trong gió, tạo nên phong thái vừa thanh nhã vừa oai hùng, đẹp như một bức tranh tuyệt mỹ. Chàng mặc bộ y phục hoàng gia bằng lụa trắng, thêu họa tiết rồng vàng tinh xảo, tôn lên vẻ quý phái và thanh cao. Áo choàng dài màu xanh lam viền bạc nhẹ nhàng phủ lên đôi vai, khiến chàng trở nên nổi bật giữa đoàn người.

Khi đoàn quân đi qua, người dân đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô:

"Tứ điện hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" vang lên không ngớt, tạo thành một âm thanh hùng tráng, chấn động cả bầu trời. Ánh mắt người dân hướng theo mỗi bước đi của chàng, nhiều người thậm chí còn rơi lệ khi nghĩ đến việc chàng sẽ rời xa quê hương.

Thanh Vũ ngước nhìn về phía trước, bình thản đi qua. Nhưng trong lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả. Đây là lần đầu tiên từ khi đến thế giới này chàng cảm nhận sâu sắc vai trò và trọng trách của một hoàng tử. Ánh mắt chàng dõi xa về phía trước, nơi con đường gian truân đang chờ đợi. Chàng thầm nguyện sẽ sống và chiến đấu vì những người đã đặt niềm tin vào mình.

Thanh Vũ cầm chắc dây cương, lòng quyết tâm kiên định, biết rằng tương lai của Thiên Yến và số phận của mình đã gắn chặt với nhau. Khi ngựa chàng tiến bước, chàng cảm nhận từng nhịp tim của dân chúng như hòa vào nhịp tim của chính mình, cảm nhận sự kết nối thiêng liêng giữa chàng và bách tính.

Đoàn hộ tống tiếp tục cuộc hành trình chỉ năm ngày đã đi qua địa hạt Yến Quốc, băng qua khu rừng phân chia hai nước. Khi đêm buông xuống, trời đổ mưa tầm tã. Hàn Thu cho binh lính dựng lều trại trú ngụ.

Thanh Vũ dù ngồi trong xe ngựa, cũng thấm mệt, dính chút nước mưa, không chịu nổi cơn lạnh của rừng sâu đã bắt đầu ho sốt. Trong đoàn hộ tống ngoài Trung Vũ, Lý Kiên thay phiên nhau chăm sóc cho Thanh Vũ, còn có Hàn Thu và thái y Bạch Lạc là người thường xuyên lui đến kiểm tra tình trạng an toàn của con tin Yến Quốc.

Khi lần đầu gặp Thanh Vũ ở cửa cung Yến quốc, Hàn Thu không giấu nổi sự thích thú:

"Đây là Tứ điện hạ sao? đẹp quá, còn đẹp hơn cả các nương nương trong cung nữa!". Hàn thu trong đầu đã thầm nghĩ.

Hàn Thu chỉ hơn Thanh Vũ hai tuổi, ngoại hình cao ráo, anh tuấn, dù mang trong mình trọng trách của một tướng quân, Hàn Thu vẫn mang nét tinh anh và khảng khái, của một thanh niên trẻ, đôi mắt kiên định, sáng trong không vướng một hạt bụi.

Ảnh minh họa Hàn Thu (st)

Trong suốt chuyến hành trình mỗi lúc có cơ hội, Hàn Thu đều không giấu được sự quan tâm của mình dành cho Thanh Vũ

Hàn Thu: "Điện hạ, đoạn đường này hơi gồ ghề, hãy cẩn thận hơn nhé. Nếu cần gì, cứ nói với ta."

Thanh Vũ: "Đa tạ, Hàn tướng quân. Ta sẽ chú ý."

Hàn Thu: "Điện hạ, ta đã cho người chuẩn bị nước và thức ăn, ngài dùng một chút để lấy lại sức đi."

Thanh Vũ: "Cảm ơn Hàn tướng quân. Ngươi thật chu đáo."

Hàn Thu: "Điện hạ, trời sắp mưa lớn, ta đã cho người dựng lều ở phía trước. Hãy nhanh chóng tới đó để tránh bị ướt."

Hàn Thu: "Điện hạ, ngài có cần nghỉ ngơi thêm chút nữa không? Ta thấy người có vẻ mệt."

Thanh Vũ: "Không cần, Hàn tướng quân. Ta vẫn ổn”.

Thanh Vũ luôn giữ giọng nói bình thản và xa cách, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Chàng hiểu rằng việc giữ khoảng cách là cách tốt nhất để bảo vệ Hàn Thu khỏi những hiểm họa không đáng có. Trong giấc mơ khi còn là Trần Minh, chàng đã từng thấy cảnh Hàn Thu bị nhốt vào đại lao vì giúp mình. Thanh Vũ không muốn để điều đó xảy ra một lần nữa.

Hàn Thu bước vào lán, lúc này Vũ Trung và Lý Kiên đang ở bên ngoài sắc thuốc, chuẩn bị đồ ăn.

Thanh Vũ vẫn nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, trán lấm tấm mồ hôi:

"Nóng, nóng quá...".Thanh Vũ nói trong vô thức

Hàn Thu lập tức chạy đến, kiểm tra thân nhiệt cho Thanh Vũ, thấy người chàng nóng rực. Gương mặt chàng, dù đang bệnh, vẫn không mất đi vẻ diễm lệ, đôi môi có chút nhợt nhạt nhưng vẫn mềm mại. Đôi mắt phượng nhắm nghiền, lông mi dài khẽ run run, từng giọt mồ hôi trên trán chảy xuống, lăn theo hàng dài rơi khẽ xuống mái tóc đen dài bóng mượt mềm mại như mây của chàng.

Ảnh minh họa Thanh Vũ khi ốm (st)

Hàn Thu vội vàng cởi bỏ bớt quần áo cho Thanh Vũ, dùng khăn lau mồ hôi, từng cử chỉ nhẹ nhàng, cẩn trọng, vô tình để lộ làn da trắng ngần của Thanh Vũ từ xương quai xanh trở xuống nay đã trở nên hồng hào hơn vì cơn sốt. Dù trong cơn mê man, Thanh Vũ vẫn toát lên vẻ đẹp tuyệt mỹ, khiến Hàn Thu không thể rời mắt.

Khi tiếp xúc gần hơn, Hàn Thu ngửi thấy một mùi hương thanh mát, nhàn nhạt trên người Thanh Vũ, tạo cảm giác thư thái dễ chịu vô cùng:

"Thơm quá, sao trên người tứ điện hạ có mùi thơm dễ chịu như vậy?"

Bất giác, Hàn Thu cúi xuống, khuôn mặt từ từ ghé sát vào da thịt Thanh Vũ, gần như đã chạm đến môi chàng. Một cảm giác kỳ lạ trào dâng, khiến tim đập mạnh.

Nhưng ngay lúc đó, Hàn Thu nhanh chóng lấy lại tỉnh táo.

"Hồ đồ! Ngươi đang làm gì vậy chứ?".

Hàn Thu đưa tay tự tát vào má mình hai cái để trấn tĩnh, hơi thở gấp gáp nhìn Thanh Vũ một hồi lâu, sau khi đã ổn định trở lại, chàng tiếp tục dùng khăn ấm lau khắp người cho Thanh Vũ, nhưng trong lòng không ngừng dậy sóng.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.