Ảnh Đế Xuyên Sách Làm Đệ Nhất Mỹ Nam

Chương 20: Thần tướng Vân quốc



Sáng hôm sau, sức khỏe của Thanh Vũ đã khá hơn, đoàn hộ tống lại tiếp tục lên đường. Đến biên cương Vân Quốc, từ phía xa đã thấy bóng dáng một đoàn kỵ binh đang đứng đợi, đi đầu là Hàn Cảnh, "thần tướng" số một của Vân Quốc và cũng là anh trai của Hàn Thu.

Hàn Cảnh cao lớn, thân hình vạm vỡ, gương mặt có phần hung dữ. Đôi mắt sắc lạnh ánh lên sự kiên quyết và lạnh lùng, tạo nên một khí thế áp đảo người đối diện. Mỗi cử chỉ, hành động của Hàn Cảnh đều toát lên sự mạnh mẽ và quyết đoán, khiến bất kỳ ai cũng phải e dè, kính nể.

Hàn Thu thấy bóng dáng anh trai mình, phi ngựa nhanh đến bên xe của Thanh Vũ thông báo,, khuôn mặt hiện rõ sự hứng khởi. Khi tới cửa xe, chàng nhanh chóng nói vọng vào:

"Điện hạ, đội kỵ binh của tướng quân Hàn Cảnh đã đến. Họ sẽ cùng ta hộ tống ngài về Vân Quốc”.

Thanh Vũ ngồi trong xe, khẽ gật đầu, giọng nói bình thản:

"Ta biết rồi”.

Khi hai đội kỵ binh gặp nhau.

Hàn Thu xuống ngựa đến bên Hàn Cảnh, cúi đầu hành lễ kính cẩn:

"Hàn Thu bái kiến đại tướng quân"

Ngay sau đó Hàn Thu ngẩng mặt lên nhìn Hàn Cảnh nụ cười rạng rỡ trên môi:

“Huynh trưởng, người chờ ta có lâu không”.

Hàn Cảnh gật đầu, phớt lờ câu hỏi của Hàn Thu, ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ đoàn người từ Yên Quốc đến.

"Hàn Thu, những ngày qua thế nào?"

Hàn Thu nhanh chóng báo cáo:

"Mọi việc đều tốt, không có vấn đề gì lớn xảy ra, tứ điện hạ vẫn an toàn."

Hàn Cảnh gật đầu hài lòng rồi xuống ngựa, bước đến bên xe của Thanh Vũ hành lễ. Khí thế của Hàn Cảnh như tạo thành một luồng khí lạnh bao trùm, khiến mọi người xung quanh không khỏi run sợ. Giọng trầm và uy nghiêm của Hàn Cảnh vang lên như tiếng sấm, khắc sâu vào lòng người nghe:

"Thần là Hàn Cảnh, tướng quân của Vân Quốc, bái kiến Tứ điện hạ."

Thanh Vũ vén rèm bước xuống, ánh nắng ban mai chiếu rọi lên khuôn mặt đẹp tinh khôi của chàng. Chàng bước đến trước mặt Hàn Cảnh, dùng hai tay ân cần đỡ Hàn Cảnh đứng dậy, bình thản đáp lại:

"Miễn lễ, tướng quân bình thân”.

Hàn Cảnh ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt phượng sáng ngời của Thanh Vũ. Ánh mắt Hàn Cảnh có chút sững sờ, không khỏi kinh ngạc trước nhan sắc diễm lệ, lay động lòng người, bất giác thốt lên trong lòng hai chữ: "Yêu nghiệt”.

Thanh Vũ nhìn thẳng vào Hàn Cảnh, giọng nói dịu dàng, trầm ấm, nhưng kiên định:

"Tướng quân Hàn Cảnh, ta đã nghe danh ngài từ lâu. Hôm nay được gặp, quả không hổ danh là một trong tứ đại nguyên soái của Vân Quốc”.

Hàn Cảnh đáp lại, ánh mắt không rời khỏi Thanh Vũ:

"Tứ điện hạ quá khen. Thần sẽ dốc toàn lực hoàn thành nhiệm vụ, hộ tống điện hạ về Vân Quốc an toàn."

Thanh Vũ khẽ cười, nụ cười thoáng qua nhưng đủ để khiến lòng người xao động:

"Vân Quốc có một vị tướng tài ba như tướng quân, ta tin rằng hành trình này sẽ suôn sẻ".

Hàn Cảnh nhìn sâu vào đôi mắt phượng ấy, cảm nhận được sự tự tin và bản lĩnh quân vương của Thanh Vũ:

"Điện hạ, thần xin dùng tính mạng để bảo đảm sự an nguy của điện hạ" Hàn Cảnh nói.

Thanh Vũ khẽ gật đầu cười "Cảm tạ tướng quân."

Nói rồi, Thanh Vũ, quay người rời đi, bước lên xe. Hàn Cảnh vẫn nán lại, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Thanh Vũ. Trong lòng dấy lên một nỗi lo ngại.

"Thanh Vũ, thật biết cách quyến rũ lòng người, sớm muộn gì cũng sẽ gây đại họa cho Vân Quốc."

Nhìn theo chiếc xe đang lăn bánh, Hàn Cảnh không thể ngăn cản những suy nghĩ lo lắng về tương lai của Vân Quốc. Với nhan sắc và khí chất mê hoặc ấy, Thanh Vũ có thể dễ dàng chiếm được lòng tin và tình cảm của Vương thất Vân quốc, làm rối loạn triều chính. Nếu để một người như Thanh Vũ tự do hành động, Vân Quốc có thể sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn.

Hàn Cảnh chợt nhớ đến danh hiệu "Yến quốc đệ nhất kỳ tài” mà mọi người đặt cho Thanh Vũ.

"Tứ điện hạ này thật không đơn giản, nếu y thực sự có ý định làm rối loạn triều chính, ta sẽ là người đầu tiên ra tay trừ khử y. Ta sẽ không dung túng bất kỳ ai, làm tổn hại đến Vân Quốc" Hàn Cảnh tự nhủ, ánh mắt trở nên sắc nhọn hơn bao giờ hết.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.