Ảnh Đế Xuyên Sách Làm Đệ Nhất Mỹ Nam

Chương 32: Luyến nhân tâm



Khi yến tiệc đã gần tàn, Quân Vân Kỳ mới cất giọng:

“Các khanh, đại yến hôm nay, còn có một vị khách quý, chính là tứ hoàng tử Yến quốc, Cao Thanh Vũ. Khanh ấy vốn là một kỳ tài tinh thông cầm kỳ thi họa, đã được ta sắc phong làm Hàn Lâm Đại học sĩ Vân Quốc”

Quân Vân Kỳ nhìn về phía Thanh Vũ:

“Thanh Vũ, hãy để Trẫm cùng văn võ bá quan được thưởng thức tài nghệ của khanh”

Thanh Vũ mỉm cười, như đã có dự tính từ trước, kính cẩn cúi nói:

“Bẩm Hoàng thượng, thần nguyện dâng một khúc nhạc để tỏ lòng chúc mừng ngày đại hỷ của Vân Quốc”

Ngay sau đó, chiếc đàn tam thập lục cổ làm bằng gỗ quý sáng bóng, được các cung nữ đưa đến, đặt giữa đại điện. Thanh Vũ điềm nhiên bước đến, bình thản ngồi xuống trước cây đàn cổ, đôi bàn tay từng ngón thon dài, uyển chuyển tinh tế, lướt nhẹ trên dây đàn, những nốt nhạc đầu tiên vang lên mềm mại như dòng suối, luyến láy, trầm bổng như mây, cuốn mọi người vào một thế giới thần tiên.

Cả đại điện bị cuốn theo tiếng đàn, không gian tĩnh lặng lạ thường, chỉ còn tiếng nhạc của Thanh Vũ vang lên, mang đến cảm giác thanh bình, yên tĩnh, lòng dâng trào niềm xúc động. Khí chất thanh tao, không vướng bụi trần của Thanh Vũ tạo nên cảnh sắc mê đắm lòng người.,

Quân Vân Kỳ lặng người trước tiếng đàn, tâm tư như bị cuốn theo từng giai điệu. Khúc nhạc ấy như chạm vào những ký ức xa xăm, khiến lòng Quân Vân Kỳ dâng trào niềm xúc động, nhớ về những điều đã qua, những kỷ niệm xưa cũ đã không còn có thể quay lại.

Khi khúc nhạc kết thúc, không gian vẫn còn vương vấn tiếng đàn. Cả đại điện như hòa vào một nhịp cảm xúc, lòng người đều bị lay động bởi tiếng đàn tuyệt luân của Thanh Vũ.

Thanh Vũ nhẹ nhàng đứng lên, cúi mình trước Quân Vân Kỳ và văn võ bá quan:

“Thần tài hèn sức mọn, tiếng đàn còn nhiều thiếu sót, mong Hoàng thượng và chư vị đại nhân không chê cười.”

Các quan văn võ cũng đồng loạt bày tỏ sự ngưỡng mộ:

“Quả thực là tiếng đàn tuyệt luân, làm rung động lòng người.”

“Khúc nhạc này thật đặc biệt, mang lại cảm giác an yên, nhẹ nhàng mà sâu lắng.”

“Điện hạ quả là tài hoa xuất chúng, không hổ danh là đệ nhất kỳ tài Yến quốc”

Một vị đại thần kính cẩn hỏi:

“Điện hạ có thể cho ta biết khúc đàn người đánh tên là gì, ta chưa từng nghe qua bao giờ”

Thanh Vũ mỉm cười nhẹ nhàng đáp:

“Khúc này tên là Luyến Nhân Tâm, là một khúc nhạc nổi tiếng của đất nước ta.”

Lời nói của chàng đầy ẩn ý, bởi thực ra đây là bài hát vô cùng nổi tiếng ở thế giới hiện đại của chàng, đã đoạt được rất nhiều giải thưởng âm nhạc, ai đã từng nghe rồi đều say đắm. Chàng mượn tạm khúc nhạc này trong buổi yến tiệc, dẫu sao âm nhạc hiện đại là sự kết tinh của tinh hoa văn hóa ngàn đời, hẳn nhiên cũng dễ dàng chinh phục lòng người xưa.

Quân Vân Kỳ, từ trên ngai vàng, nở một nụ cười mãn nguyện, giống như việc đưa Thanh Vũ đến Vân Quốc là một quyết định đúng đắn.

“Thanh Vũ, khanh quả nhiên danh xứng với thực, có thời gian hãy đến thư phòng đàn cho trẫm nghe nhiều hơn”

Thanh Vũ khẽ cúi đầu, giữ vẻ khiêm tốn:

“Đa tạ Hoàng thượng và chư vị bá quan đã quá khen”

Quân Vân Kỳ gật đầu hài lòng, rồi nâng chén rượu, mời mọi người tiếp tục thưởng thức yến tiệc. Không khí trong đại điện lại trở nên náo nhiệt, tiếng cười nói rộn ràng hòa cùng những giai điệu du dương tiếp nối.

Khi trở về bàn tiệc của mình, chàng vô tình chạm vào ánh mắt trong veo của một cô nương đang chăm chú nhìn mình. Nàng áng chừng mới mười chín đôi mươi, mang vẻ đẹp thiếu nữ đầy đặn, như trăng rằm, vừa diễm lệ lại vừa thanh khiết.

Khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Thanh Vũ, nàng vội vàng cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, thẹn thùng. Nàng được xếp ngồi bên phải, cạnh Thanh Vũ, nên chàng đoán rằng vai vế của nàng hẳn là không tầm thường, chắc là một vị công chúa của Vân Quốc.

Nàng chính là thập tam công chúa, Quân Vân Nghi, tiểu muội nhỏ tuổi nhất của Quân Vân Kỳ, chàng rất yêu thương, cưng chiều cô em gái nhỏ này. Trong suốt buổi yến tiệc, nàng thường quay sang nhìn Thanh Vũ không biết bao nhiêu lần, ánh mắt đong đầy sự ngưỡng mộ chỉ là chàng vô tâm không hề hay biết.

Buổi yến tiệc đang dần khép lại, Thái Giám Lâm Triều, tiến lên giữa đại điện thông báo:

“Đã đến giờ thực hiện nghi lễ thả đèn hoa đăng, cầu nguyện cho đất nước, cho bách tính Vân Quốc mãi mãi bình yên, hưng thịnh. Hoàng thượng có chỉ mời bá quan văn võ cùng tham dự nghi lễ tại hồ Thủy Nguyệt”

Khi các quan văn võ, hoàng thân quốc thích cùng nhau tiến ra hồ sen lớn, Thanh Vũ cũng đứng dậy chuẩn bị đi theo, thì bất ngờ chàng bị giữ lại bởi một bàn tay rắn rỏi, theo sau đó là một giọng nói trầm ấm vàng lên:

“Điện hạ, ta dẫn người đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.