Ảnh Đế Xuyên Sách Làm Đệ Nhất Mỹ Nam

Chương 9: Vai diễn cuộc đời



Sau khi nhà vua và hoàng hậu rời đi, Trần Minh trong thân xác Thanh Vũ cảm thấy số phận của vị tứ hoàng tử này sao mà nghiệt ngã. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dài và những suy nghĩ đầy mâu thuẫn trong lòng anh.

"Bốn người con trai mà Thanh Vũ lại bị chọn đi làm con tin? Anh ta có vẻ không được yêu thương bằng các huynh đệ khác?" Trần Minh nghĩ thầm, lòng đầy hoài nghi và băn khoăn.

"Vậy mà lúc đó dù giam cầm, cậu ấy vẫn bảo vệ cho họ... Thật là đáng thương! Thanh Vũ đúng là đã quá tử tế rồi."

Trần Minh thở dài, tâm trí rối bời với những suy nghĩ đầy mâu thuẫn. Anh cân nhắc kế hoạch cho chính bản thân mình.

"Mình chẳng phải là Thanh Vũ, chẳng có lý do gì để chịu cái số phận tù đày này. Nhưng nếu mình bỏ trốn, thì Thanh Vũ sẽ bị xem là kẻ hèn nhát, bị kết tội khi quân phạm thượng. Mình có thể sống sót với cái danh đó được sao?"

Anh cố gắng nhớ lại kịch bản, nhưng những chi tiết mờ nhạt khiến anh lo lắng. Trần Minh thở dài:

"Haizz! Biết vậy lúc đó đọc kịch bản kỹ hơn rồi. Mình chỉ nhớ được Thanh Vũ sẽ phụng mệnh lên đường sang Thiên Vân quốc làm con tin, và rồi sẽ bị giam giữ, uy hiếp. Đường đường là một hoàng tử cao quý sống trong nhung lụa, nhan sắc thì đẹp như tiên vậy mà phải sống trong cảnh bị tên cẩu hoàng đế đè đầu cưỡi cổ..."

Nghĩ đến đây, Trần Minh đã cảm thấy rùng mình.

Suy nghĩ của Trần Minh càng lúc càng trở nên phức tạp và rối ren.

"Mà làm nam sủng cho hoàng đế thì sẽ phải làm cái gì vậy? Mình còn chưa từng yêu đương, hẹn hò nữa, thật không thể tưởng tượng nổi! Từ khi còn là thực tập sinh đã bị giám sát chặt chẽ các mối quan hệ rồi. Trước đây chỉ là đọc kịch bản và diễn xuất, cũng đâu phải là làm thật, mình mới 25 tuổi thôi mà."

Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi len lỏi trong lòng.

"Phải làm gì đây? Trốn chạy thì hèn nhát, ở lại thì phải chịu cảnh ức hiếp."

Trần Minh ngước nhìn ra ngoài trời, lo lắng.

"Nếu là Thanh Vũ, anh ta sẽ làm gì? Phải rồi, với tính cách hy sinh bản thân như vậy, hẳn là anh ta sẽ chấp nhận mọi chuyện như một bổn phận của hoàng tử. Dù sao đi nữa, bây giờ mình đã là Thanh Vũ mà, mình phải sống đúng với tính cách nhân vật, đúng với tình tiết kịch bản, thử trải nghiệm một lần xem sao."

Nghĩ vậy, Trần Minh cảm thấy có chút quyết tâm.

"Dù gì thì cũng không phải là thế giới thực, cứ xem như một vai diễn dài hạn đi"

"Nhưng mà... trời ơi, làm nam sủng cho một tên hoàng đế tàn bạo, thật không dám nghĩ đến. Mà nếu mình diễn xuất tốt, có khi nào hắn sẽ đối xử tốt hơn không nhỉ? "

Trần Minh mỉm cười nhẹ nhàng.

"Thử một lần trải nghiệm cuộc đời của Thanh Vũ, đối mặt với mọi thử thách. Biết đâu lại có cơ hội để lật ngược tình thế. Nhưng mà, nghĩ lại vẫn thấy run quá, làm nam sủng... thật là thử thách chưa từng có trong sự nghiệp diễn xuất của mình."

Anh đứng dậy, bước ra ngoài sân nhìn ngắm bầu trời.

"Cuộc sống đúng là không thể đoán trước. Chỉ mới ngày hôm qua còn là một ảnh đế với lịch trình kín mít, giờ đã trở thành hoàng tử phải đi làm con tin nơi đất khách. Cuộc đời thật biết cách thử thách con người."

Trần Minh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, dường như đã tìm được hướng đi cho bản thân.

"Dù gì thì cũng phải chuẩn bị tinh thần và mọi thứ thật kỹ lưỡng. Không thể để mình bị rơi vào thế bị động. Thanh Vũ, cậu đã sống một cuộc đời cao quý, giờ thì đến lượt mình phải tiếp tục vai diễn này một cách trọn vẹn."

Trần Minh nở một nụ cười tự tin, tâm trạng trở nên kiên định hơn.

"Đúng vậy, cuộc đời là một vở kịch lớn, và mình sẽ diễn thật tốt vai diễn này. Hãy chờ xem, mình sẽ thay đổi tình thế."

Với quyết tâm ấy, Trần Minh cảm thấy lòng nhẹ nhõm.

"Thanh Vũ, tôi sẽ sống cuộc đời của cậu, nhất định tôi sẽ thay đổi số phận của cậu".




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.