Quay xong cảnh giường chiếu, ngoài Diệp Lan, ai cũng rất hài lòng với biểu hiện của Giang Trì.
Trong phim Bùi Nhiên vốn không giỏi chuyện chăn gối, lại mập mờ thấy bất an với tiến độ tình cảm nhanh vùn vụt của hai người, khi thân thiết không khỏi có chút rụt rè lóng ngóng.
Nhưng tình cảm của cậu với Triển Minh thật sự tồn tại, sự nồng nhiệt trong mắt không phải giả, sự dịu dàng khi hôn không phải giả.
Giang Trì biểu hiện rất tốt ở hai mặt này.
Nhâm Hải Xuyên tương đối thích cảnh giường chiếu triền miên không tiếng động này, đặc biệt là lúc Diệp Lan và Giang Trì nói nhỏ gì đó với nhau, bầu không khí gần như hoàn mỹ, động tác và biểu cảm đều chính xác.
Nhâm Hải Xuyên rất vừa lòng.
Người duy nhất chưa no đủ tiếc nuối hỏi: “Thế là xong rồi à?”
Nhâm Hải Xuyên: “…”
Cậu ta không biết liêm sỉ một chút được à?
Giang Trì đang khoác sơ mi vào nhanh tay gài nút nghe vậy thì ngây ra, tay chân luống cuống, cả người đỏ hồng lên.
Diệp Lan không hài lòng, vậy… phải làm sao đây?
“Chứ sao nữa?” Nhâm Hải Xuyên lạnh mặt, chỉ vào ghế của mình nói: “Hay phải nhường ghế đạo diễn cho anh? Anh làm đi! Hay là tôi thuê cho anh một bộ thiết bị, anh tự tìm chỗ quay lại lần nữa theo ý anh?”
Diệp Lan cười, “Thôi ạ, cháu còn chưa đa năng đến thế.”
Nói thì nói vậy, nhưng Diệp Lan nghe Nhâm Hải Xuyên nói rồi vẫn không thể không ngoái đầu lia mắt nhìn Giang Trì.
Bằng ký ức vừa trải qua và kinh nghiệm siêu chuyên nghiệp nhiều năm trong nghề, Diệp Lan tức tốc dựng ra một trường quay bố trí ánh sáng đầy đủ trong đầu, tưởng tượng cảnh Giang Trì khỏa thân, quay một cảnh giường chiếu ướt át theo sở thích của mình.
Thậm chí còn tính xong cả góc độ đặt máy.
Trong lúc quay vừa rồi, anh chưa kịp nhìn kĩ bộ phận quan trọng nào của Giang Trì, nếu để anh làm đạo diễn, chắc chắn sẽ phải quay đặc tả mấy chỗ đó…
Diệp Lan lưu manh không biết nghĩ gì mà bỗng ho khan mất tự nhiên rồi hỏi xin quay phim điếu thuốc.
Diệp Lan châm thuốc rít một hơi, dập dần lửa tà khó đặt tên trong lòng.
Anh nhìn Giang Trì phía xa đã ăn vận chỉnh tề, trong lòng nhàn nhạt nói, mình điên rồi à.
Sau cảnh giường chiếu, đoàn phim chính thức bước vào giai đoạn kết thúc, tổ chế tác và sản xuất lập tức rút một phần lớn các nhân viên ở Bắc Kinh về, bắt đầu chuẩn bị cho cảnh kết.
Xong cảnh này là Giang Trì hết vai.
Mấy hôm nay cậu còn chăm chạy sang phòng nghỉ của Diệp Lan hơn trước.
Giang Trì luôn sợ mình làm phiền Diệp Lan, bình thường Diệp Lan gọi cậu mới đi, bây giờ tự cậu cũng biết dùng lý do như “tặng trái cây”, “tập thoại” để sang tìm Diệp Lan, nhõng nhẽo hơn cả bình thường.
Diệp Lan biết Giang Trì sắp phải rời đoàn thấy luyến tiếc, cũng vui vẻ chờ cậu sang tìm, lúc rảnh rỗi sẽ cố gắng truyền thụ cho Giang Trì thật nhiều kinh nghiệm diễn xuất.
“Nếu thuận lợi, tối nay nữa là em hết vai rồi.” Trong phòng nghỉ, Giang Trì nhân lúc Sầm Văn không có mặt, lấy chiếc hộp đóng gói tỉ mẩn trong giỏ ra, ngại ngùng nói: “Anh hết vai sau em, em… tặng quà đóng máy cho anh trước vậy.”
Thân là nam chính, Diệp Lan còn mấy cảnh cá nhân phải quay bù, khoảng nửa tháng nữa mới xong.
Diệp Lan ngạc nhiên, cười nói: “Thứ gì đó?”
Giang Trì mở hộp, một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu dáng đơn giản.
Diệp Lan có mấy chiếc cùng nhãn hiệu này, anh biết giá đại khái khoảng bao nhiêu, bật cười nói: “Giang thịt tươi hào phóng quá nha.”
“Không… không sao.” Giang Trì sợ Diệp Lan không nhận, vội nói: “Em mua ở Paris trong tuần lễ thời trang, rẻ hơn mua trong nước…”
Trước đây Giang Trì cũng từng nghĩ, đột nhiên tặng Diệp Lan thứ gì quá đắt thì không tốt lắm, nhưng quá rẻ lại không xứng với Diệp Lan, hơn nữa, Giang Trì còn có một âm mưu nho nhỏ…
Tặng nhãn hiệu mà Diệp Lan thích, có lẽ hôm nào đó sẽ được thấy Diệp Lan đeo trong lễ khai trương hoặc tiệc từ thiện nào đó.
Người khác không biết, nhưng cậu rất rõ, thứ đó do mình tặng Diệp Lan.
Giang Trì căng thẳng nhìn Diệp Lan, Diệp Lan bật cười, nhận đồng hồ, cười khó xử, “Vậy so ra quà tôi tặng cậu mỏng quá nhỉ? Làm sao bây giờ…”
Diệp Lan ngước mắt, cố ý: “Hay tôi dạy cậu thêm cái khác để bù lại?”
Nhớ tới quà đóng máy của Diệp Lan, tai Giang Trì lại đỏ, cậu đang định cà lăm nói không cần thì có người gõ cửa.
Diệp Lan “chậc” một tiếng, cất đồng hồ vào giỏ, nói: “Nói đi.”
Là phụ trách sản xuất, Giang Trì đứng lên chào hỏi, Diệp Lan ngồi yên không nhúc nhích, cười hỏi: “Chuyện gì thế?”
Phụ trách sản xuất cười cười, “Không có gì, phim sắp đóng máy nên đến thăm, đang chuẩn bị hả?”
Diệp Lan nghiêng đầu nhìn Giang Trì, uể oải nói: “Tán dóc thôi.”
Đang nói thì Sầm Văn đẩy cửa bước vào, bảo: “Cảnh sau chuẩn bị xong rồi, đạo diễn gọi anh sang.”
Diệp Lan cởi áo lông, cười với phụ trách sản xuất, “Lần này không tiếp anh được rồi.”
Phụ trách sản xuất vội bảo Diệp Lan tự nhiên, Diệp Lan đưa áo lông cho Sầm Văn, ra tới cửa còn quay lại dặn: “Trông chừng túi xách anh để cạnh gương trang điểm, trong đó có đồ quan trọng.”
Diệp Lan nói không to không nhỏ, chỉ vừa đủ cho Giang Trì vẫn còn trong phòng nghe thấy.
Khóe môi Giang Trì cong lên không kiềm nổi.
Sầm Văn không biết gì, còn gật đầu nói: “Yên tâm, lát nữa em mang giỏ cất lên xe khóa lại, mau đi thôi.”
Nói rồi đi theo Diệp Lan.
Trong phòng chỉ còn phụ trách sản xuất và Giang Trì, anh ta bắt chuyện vài câu với cậu.
Mắt Giang Trì cứ vô thức nhìn về phía túi xách của Diệp Lan, vui thầm trong lòng.
“Cậu Giang đừng lo, tôi chỉ đến nói mấy câu như thường lệ thôi.” Phụ trách sản xuất cười, “Bộ phim này có đề tài đặc biệt, không lải nhải mấy câu thì tôi không làm tròn trách nhiệm.”
Giang Trì rời mắt khỏi túi sách của Diệp Lan, cười nói với phụ trách sản xuất, “Anh nói đi.”
Phụ trách sản xuất hạ giọng, “Thông thường chuyện này công ty của cậu lẫn đội ngũ của cậu đều sẽ nhắc nhở, tôi vẽ rắn thêm chân vậy… Sau khi đóng máy, tôi đề nghị, ít nhất trong năm nay, cậu đừng cùng xuất hiện với cậu Diệp.”
Giang Trì sững người.
“Nếut bớt liên lạc được thì càng tốt… Tốt cho cả hai người. Cậu cũng biết, định kiến xã hội còn đó, cậu đồng ý tham gia bộ phim này, còn diễn xuất tận tâm như thế, chúng tôi rất cảm kích.” Phụ trách sản xuất tha thiết nói: “Cho nên không hề muốn sự nghiệp của cậu bị ảnh hưởng thêm, nghe nói tiếp sau cậu sẽ quay một phim dạng thời thượng? Vậy thì tốt, đến lúc đó phối hợp với đoàn phim và nữ chính đă tin, đánh lạc hướng chú ý của mọi người là tốt rồi.”
Ngón tay Giang Trì cuộn chặt rồi lại buông lỏng, cậu không biết phải đáp lời thế nào.
Những gì phụ trách sản xuất nói, cậu đều hiểu cả.
Nghệ sĩ nam sau khi đóng phim đề tài đồng tính đa số ít khi liên lạc với đối thương, người bị ảnh hưởng nặng thậm chí còn lập tức tiết lộ người yêu để tị hiềm.
Bản thân Giang Trì không lo cho tương lai phát triển của mình, nếu cậu bận tâm thật thì đã không chuốc lấy bấy nhiêu phiền phức để chen chân vào đoàn phim này.
Nhưng cậu không thể không lo cho Diệp Lan.
Giang Trì bất giác nhìn về phía chiếc túi xách Diệp Lan đặt cạnh bàn trang điểm.
Trước khi đi Diệp Lan đã dặn Sầm Văn:
“Trông chừng túi xách anh để cạnh gương trang điểm, trong đó có đồ quan trọng.”
Thứ quan trọng đó không phải đồng hồ, mà là chân tâm của Giang Trì.
Đã đưa cho Diệp Lan rồi.
Giang Trì cười nhẹ nhàng, cậu mong gì được đó, giờ không dám hão huyền nhiều hơn.
“Tôi biết rồi…” Giang Trì cười với phụ trách sản xuất, “Cảm ơn anh nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.”
Thật ra phụ trách sản xuất ghét nhất chuyện đắc tội người ta này, thấy Giang Trì thông tình đạt lý thì vui mừng nói: “Lúc trước khi Đồng Nhất Triết hết vai, tôi nói với cậu ta y như thế này, cậu ta cười giả dối lắm, làm tôi nghẹn mãi, thật ra… Hầy, tôi cũng không thích nhắc chuyện này, nhưng nghề nào nghiệp nấy mà, cậu đừng nghĩ nhiều là được.”
Giang Trì cười cười, “Không đâu.”
Phụ trách sản xuất nhẹ nhõm nói chuyện với Giang Trì một lúc nữa, đến tận khi nhân viên trường quay tới giục Giang Trì.
Diệp Lan đã quay xong, Nhâm Hải Xuyên đang xem phát lại.
Trong màn hình nho nhỏ, một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy tựa vào Triển Minh, ngà ngà say, “Hôm nay giám đốc Triển có vẻ mất tập trung quá, cứ nhìn về phía tôi mãi, đúng không?”
Mùi nước hoa nồng nặc từ cô ta làm Triển Minh phải lùi lại tránh, miệng cười châm chọc, nhưng giọng miễn cưỡng xem như lịch sự: “Cô cứ đùa, tôi nào dám.”
Kỳ thực người khiến Triển Minh không ngừng quay đầu là Bùi Nhiên.
Nếu biết trước đã thừa dịp hẹn Bùi Nhiên đi chung rồi.
Anh ta và Bùi Nhiên gặp lại đã mấy tháng, Bùi Nhiên không còn kháng cự kịch liệt như trước nữa.
Những hồi ức ngày xưa không phải giả tạo, Triển Minh thay da đổi thịt thành người khác không phải giả dối, tất cả đều đang dằn vặt Bùi Nhiên, cũng đang ủ ấm Bùi Nhiên.
Triển Minh một lòng muốn tím lại thanh xuân và người yêu của mình, thời gian này đối xử với Bùi Nhiên rất thận trọng, bây giờ hai người đã có thể hòa bình ngồi xuống nói chuyện rồi.
Triển Minh tin chắc, chỉ cần mình làm tốt hơn chút nữa, Bùi Nhiên sẽ quay về bên cạnh mình.
Tiền đề là, không được có biến cố gì.
Triển Minh cố nén sự chán ghét trong đáy mắt, kiên nhẫn nói lấy lệ: “Tôi có chút việc, một lát nữa sẽ tiếp chuyện với cô sau.”
“Sao phải chờ lát nữa?” Cô ta giữ chặt tay Triển Minh, thuận thế tựa vào lòng anh ta, cười khẽ, “Bây giờ không được à?”
Triển Minh không nhịn nổi, đẩy mạnh cô ta ra, quát lên: “Ai cho cô dựa vào tôi? Toàn mùi nước hoa! Lát nữa tôi biết giải thích thế nào?!”
Cô nàng bị đẩy lảo đảo, hoảng hốt ngẩng đầu.
Tình tiết bị ngắt ở đây.
Nhâm Hải Xuyên cho Giang Trì xem lại đoạn phim, hỏi: “Cháu vô tình bắt gặp cảnh này, tìm được cảm xúc chưa?”
Giang Trì hít sâu, “Dạ rồi.”
“Tên khốn màn tám mươi mốt cảnh ba lần một! Action!”
Giang Trì sửng sờ nhìn người phụ nữ chật vật tựa lên tường và Diệp Lan đang nổi giận đùng đùng bên cạnh.
Diệp Lan tức tốc sửa sang quần áo, cố cười giải thích: “Em thấy hết mà đúng không? Cô… cô ta tự cọ vào người anh! Anh không chạm vào cô ta!”
Cô nàng bàng hoàng nhìn Diệp Lan, mặt tái ngắt, giận dữ bỏ đi.
Diệp Lan vội bước đến cạnh Giang Trì, nói hơi cuống: “Nếu… nếu em không thấy từ đâu, anh đi lấy video giám sát cho em xem! Thật đó, anh không hề đụng vào cô ta, không thể nào anh… em…”
Diệp Lan thở phào, cười, “Vậy thì tốt vậy thì tốt, anh đã nói em không thể…”
“Có điều.” Giang Trì ngẩng lên, lẳng lặng nhìn Diệp Lan, nói khẽ: “Giám đốc Triển không cần phải giải thích với tôi.”
Nụ cười của Diệp Lan nhưng hóa đá.
Diệp Lan sững người một lúc, chợt cười khổ.
Diệp Lan cười thành tiếng, càng lúc càng to, anh nghiêng đầu, nhìn bản thân phản chiếu qua tấm kính dài cuối hành lang, như nhìn một tên ngu ngốc.
Diệp Lan ngước lên, vành mắt đỏ bừng, chất vấn: “Năm năm rồi… Ba tháng rồi… Chuyện đó, em không cho qua được, có đúng không? Em…”
“Đừng hỏi tôi.” Mi mắt Giang Trì khẽ run, hỏi ngược lại: “Anh cho qua rồi sao? Nếu anh đã cho qua, thì sao còn phải giải thích với tôi?”
Diệp Lan sững người, không để anh kịp sốt ruột giải thích, Giang Trì đã nói: “Triển Minh…”
Giọng Giang Trì lạc đi, cậu trấn tĩnh lại mới nói tiếp: “Tôi không muốn lặp lại lần nữa.”
Nước mắt Giang Trì rơi xuống.
Cậu đưa tay lau, khẽ nói tiếp: “Anh cứ ép tôi, hỏi tôi, muốn biết tôi còn yêu anh không, hôm nay tôi nói thật với anh, còn.”
Diệp Lan ngẩng phắt đầu lên nhìn Giang Trì.
“Nhưng tôi không muốn dằn vặt anh, dằn vặt bản thân nữa. Chúng ta đều hiểu rõ…Không thể bỏ qua chuyện đó được, anh ngày ngày phập phồng lo tôi hiểu lầm, tôi ngày ngày run rẩy sợ anh ngoại tình, những năm tháng đó, chúng ta không sống nổi đâu…”
Môi Giang Trì run run, cậu mở miệng, nhưng lại chẳng thành tiếng.
Cậu chợt nhớ đến, trong phòng nghỉ, trong túi xách của Diệp Lan, là chiếc đồng hồ cậu tặng anh.
Và những lời phụ trách sản xuất đã nói.
“Tôi không quên được anh…” Cổ họng Giang Trì rung rung, đưa tay đâm vào ngực mình, đong đầy nước mắt, “Cũng không quên được… tình yêu lo được lo mất năm năm trước.”
“Chúng ta đều không còn trẻ nữa, không chịu nổi… một lần đày đọa nữa đâu.”
Diệp Lan hít sâu mấy hơi, một tay ghì trên ngực, đau đớn ngồi chậm xuống, nước mắt giàn giụa.
Thanh xuân của anh, Bùi Nhiên của anh. Đều không lấy lại được.
Giang Trì cố giữ nghẹn ngào trong cổ họng, “Rửa mặt đi… Sự kiện hôm nay, không thể vắng mặt lâu được, có vài người anh cần phải làm quen, anh đi chỉnh trang lại… Tôi giới thiệu họ cho anh.”
“Cắt!”
Nhâm Hải Xuyên hô cắt, Diệp Lan đứng lên, cầm lấy khăn giấy trợ lý đưa, lau nước mắt.
Diệp Lan nhìn Giang Trì, giơ ngón cái, “Lợi hại.”
Giang Trì xả vai không nhanh được như Diệp Lan, một lúc lâu mới bình tâm lại được.
Hai người cần phải giữ trạng thái hiện tại để quay cảnh tiếp theo, Nhâm Hải Xuyên không nói nhiều, vừa bảo chuyên viên trang điểm dặm phấn cho hai người vừa hướng dẫn cảnh sau.
Cảnh lớn cuối cùng, chỉ số lượng diễn viên quần chúng thôi đã gần một trăm, tất cả đã được tập diễn vô số lần, không cần nói nhiều.
Thư ký trường quay hô to: “Tên khốn màn tám mươi mốt cảnh bốn lần một! Action!”
Giữa sảnh tiệc, Giang Trì giới thiệu những nhân vật trong giới kinh tế cho Diệp Lan.
“Tên khốn màn tám mươi mốt cảnh năm lần một! Action!”
Giang Trì lịch thiệp trò chuyện với người khác, Diệp Lan đứng một mình trong góc phòng, nốc hết ly này đến ly khác.
Cặp mắt đỏ ngầu của Diệp Lan nhìn người phụ trách hạng mục hợp tác với công ty mình quý tới quấn lấy Giang Trì, tay chân càng lúc càng không sạch sẽ, Giang Trì nhíu mày, cố giữ phong độ tránh xa.
“Ha…” Diệp Lan lầm bầm, “Chúng ta đều không còn trẻ nữa… Không thể xằng bậy…”
Diệp Lan cầm chặt chai rượu, thong thả bước về phía Giang Trì.
Trong mắt Diệp Lan chỉ có Giang Trì, anh đẩy những người chắn trước mặt ra, từng bước một, càng đi càng nhanh.
Nụ cười của anh nhạt đi, hơi men lắng xuống, anh sải chân bước tới cạnh Giang Trì, nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu ra sau lưng.
Diệp Lan cao ngạo nhìn xuống “đối tác” đã thỏa thuận xong, bỗng nở nụ cười.
Diệp Lan đưa tay, chai rượu trong tay đập “bụp” xuống đầu đối phương.
Đại sảnh huyên náo phút chốc im bặt.
Diệp Lan mỉm cười, ung dung nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía Giang Trì.
Mắt anh ngấn lệ, môi run rẩy, mất rất lâu để nói: “Không quay lại được nữa?”
“Cắt!”
“Chúc mừng Giang Trì, hết vai thuận lợi!”
Giang Trì vẫn chưa thoái vai, cậu nghẹn ngào mãi, cười nhận lời chúc mừng và quà của mọi người, diễn viên bị hóa trang xịt máu đầy mặt cũng cười chạy đến làm mặt xấu chụp ảnh. Các cô gái trong đoàn khóc còn thê lương hơn nam chính, mọi người ùa vào ôm nhau, không ngừng lau nước mắt.
Ngày nhân vật chính hết vai, tổ chể tác và tổ chỉ đạo gần như đều có mặt, mọi người lần lượt bắt tay ôm mừng Giang Trì, cảm ơn Giang Trì toàn tâm toàn ý diễn xuất mấy tháng nay, Giang Trì liên tục cúi người với các tiền bối, đến lượt Nhâm Hải Xuyên, ông nở nụ cười hiếm hoi với cậu.
“Còn trẻ tuổi thì đừng sợ khổ.” Nhâm Hải Xuyên nhìn Giang Trì, trầm giọng nói, “Cháu giỏi hơn tưởng tượng của chú nhiều, đừng để hư danh ngáng chân, tiếp tục tiến tới.”
Giang Trì gật đầu không ngừng, cảm ơn Nhâm Hải Xuyên đã dạy bảo mấy tháng qua.
Lý Vĩ Lực ôm quà Giang Trì đã chuẩn bị sẵn cho mọi người đến, gửi tặng từng người một, Giang Trì lau mặt, quay lại nhìn Diệp Lan.
Diệp Lan đã lau mặt xong, không còn chút dấu vết nào của nước mắt, anh cười với Giang Trì, giơ rộng hai tay, “Nào.”
“Hôm nay phát huy quá tốt… Ngoài dự đoán của tôi.” Diệp Lan bị Giang Trì lao vào hơi lảo đảo, anh cười cúi xuống nói khẽ bên tai Giang Trì, “Diễn chung với cậu rất thoải mái… Không phải nịnh cậu đâu.”
Giang Trì ra sức gật đầu, nghẹn ngào không nói nên lời.
“Có điều…” Diệp Lan chợt cười nói: “Hôm nay xuất thần tới quá độ, tôi đoán xem có phải nhờ nguyên nhân khác không.”
Giang Trì hoang mang, nguyên nhân khác nào?
Diệp Lan buông lỏng Giang Trì ra một chút, nhìn thẳng vào mắt Giang Trì, “Từ lúc ra khỏi phòng nghỉ cậu rất lạ… Có ai nói gì với cậu à?”
Giang Trì cứng người, vô thức nói dối: “Không, em chỉ…”
Diệp Lan ngắt lời Giang Trì, “Bọn họ nói gì với cậu, thì cũng nói với tôi rồi.”
“Á…” Giang Trì không ngờ được Diệp Lan sẽ nói với mình chuyện này, mất tự nhiên đáp: “Chuyện, chuyện đó rất bình thường… Thật ra em đã chuẩn bị trước, đúng là nên tránh, nếu không anh…”
“Ngậm miệng.”
Giang Trì tức khắc ngậm chặt miệng.
“Bọn họ bảo, thì cậu thật sự không dám cùng xuất hiện với tôi, không dám liên lạc với tôi à?” Mắt Diệp Lan ánh vẻ kiêu ngạo, cười lạnh, “Tôi còn không sợ, diễn viên nhỏ mới nổi như cậu thì sợ cái gì?”
Giang Trì ngây ngẩn, khàn giọng: “Ý anh là…”
“Nên thế nào thì cứ thế đó, tôi bị đồn ăn chơi với cả nam lẫn nữ bao nhiêu năm nay rồi, mặc kệ từ lâu.” Diệp Lan lại ôm lấy Giang Trì, hít sâu, nghiêm túc nói: “Chúc mừng đã hết vai. Từ đây tiếng tăm lan xa, tương lai xán lạn.”