“Em…” Giang Trì không dám nhìn vào mắt Diệp Lan, cậu tránh đi, cúi đầu nhìn quanh, ngập ngừng nói: “Mới mâu thuẫn nhỏ với công ty, không tiện ở lại nhà bên đó cấp, chỗ của em lại quá hỗn tạp, không về được, cũng không muốn về nhà cha mẹ, nên…”
Tính Giang Trì không hung hăng thế, cậu đến công ty vốn là định nói rõ ràng, có vấn đề gì giải quyết vấn đề ấy, chỉ cần ngăn được chuyện đưa tin ác ý, không liên lụy đến Diệp Lan, Giang Trì không phải không thể hy sinh, nhượng bộ vài bước,
Nhưng các cấp lãnh đạo của Giải Trí Thế Kỷ phải bạo lực mới hợp tác, có lẽ quá tin tưởng vào tính cách ôn hòa của Giang Trì, hoặc có lẽ nắm chắc Giang Trì không còn đường lui, cho nên vô cùng tự tin, rào trước đón sau chuyện quan hệ xã hội, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Chỉ ám chỉ Giang Trì đừng tự hủy hoại tiền đồ, rồi vứt vào mặt Giang Trì hết điều khoản ưu đãi này đến hợp đồng ưu ái khác, bức cậu xuống nước.
Nếu Giang Trì thật sự bị hai chữ danh lợi kéo chân thì hôm nay đã không bị người khác kiềm hãm thế này.
Một lãnh đạo công ty đưa bản hợp đồng dày cộm cho Giang Trì, nói sâu xa: “Đâu phải mới vào nghề ngày đầu tiên, đừng có bướng, chuyện này không có gì xấu cho cậu cả, đừng nghe người ta nói lung tung, chúng ta còn hợp tác lâu dài, làm sao chúng tôi hại cậu được? Ban đầu có thể fan của cậu và Diệp ảnh đế sẽ có chút mâu thuẫn, Diệp ảnh đế giữ gìn danh tiếng có lẽ sẽ tị hiềm không xuất hiện chung với cậu nữa, nhưng chuyện đó đâu ảnh hưởng gì! Cậu chưa hiểu đâu, bây giờ chỉ cần doanh thu tốt, chủ đề mập mờ giữa hai nghệ sĩ nam hoàn toàn có thể trở thành giá trị thương mại độc lập, mà Diệp Lan thì đã sao? Cậu ta cao hơn người khác một bậc thật à? Chỉ cần cậu phối hợp, chúng ta có thể đạp lên cậu ta, để tương lai cậu còn nổi tiếng hơn cậu ta! Cậu ta được tán tụng quen rồi, cứ tưởng mình là thái tử gia thật, xét cho cùng Tinh Quang đâu phải của cậu ta, chẳng ai coi cậu ta ra gì đâu…”
Giang Trì cầm xấp hợp đồng dày, đứng lên, vòng qua bàn họp, đi tới trước mặt vị lãnh đạo vẫn thao thao bất tuyệt, đập mạnh vào mặt ông ta.
Môi cậu mấp máy, thầm mắng trong lòng, mẹ kiếp ông dám nói xấu anh ấy trước mặt tôi.
Những tấm giấy A4 in hợp đồng bay tán loạn trong phòng họp như tuyết phủ, những người sửng sờ vài giây mới hoàn hồn nhớ ra phải đứng lên ngăn cản.
Tuy lãnh đạo đông hơn, nhưng đa số đều ăn chơi sa đọa tay trói gà không chặt, cùng ùa lên một lượt vẫn chưa phải đối thủ của Giang Trì đang tuổi thanh niên, Giang Trì tự biết chuyện vào Tinh Quang hẳn đã vô vọng rồi, dù sao phòng họp cũng không có máy quay, cậu đâm lao theo lao, túm được kẻ nào đánh luôn kẻ nấy, ai nấy thi nhau rũ bỏ lớp vỏ trí thức, đánh đấm trong phòng họp gần mười phút liền, đến tận lúc bảo vệ dưới lầu nghe thấy tiếng động lạ chạy lên lôi Giang Trì ra.
Các lãnh đạo bị Giang Trì đánh tơi tả, nổi giận đùng đùng.
Giang Trì bị hai bảo vệ kẹp cánh tay đè xuống bàn họp, tóc cậu rối tung, đang thở hồng hộc vẫn không quên lạnh giọng uy hiếp: “Không còn gì để thương lượng nữa hết… Tôi không ngăn được các người đăng tin, các người cũng không ngăn được tôi mở họp báo, nếu muốn cá chết lưới rách thì cứ thử đi… Xem coi ai làm được ầm ĩ hơn.”
Một người mới bị Giang Trì đá cho mấy cú mặt tím ngắt như gan heo, nghe vậy hơi run, chất vấn: “Cậu định làm gì?”
Giang Trì giãy mạnh ra khỏi bảo vệ, các cấp lãnh đạo lập tức lùi lại vài bước, cẩn thận đề phòng Giang Trì lại đánh người bất ngờ.
Giang Trì trực thuộc Giải Trí Thế Kỷ nhiều năm, biết không ít chuyện không tiện cho người khác biết của tầng lớp lãnh đạo, dù không biết thì cậu cũng bịa được.
Giang Trì thuận miệng bịa bừa chuyện mấy năm nay mình bị nhiều cấp dùng quy tắc ngầm, bịa cho mặt của các vị lãnh đạo và những người mới chạy vào can ngăn trắng bệch.
Người đang đứng trên con thuyền giữa biển, chẳng ai không sợ chết đuối.
Kế hoạch tỉ mỉ chu toàn đến mấy cũng không khống chế được nhân tố khó xác định có tác dụng như thuốc nổ này.
Một trận đấm đá loạn xạ của Giang Trì, đã đánh chết vẻ đạo mạo kẻ cả của cả căn phòng.
Không ai dám lên tiếng… Chuyện Giang Trì thẳng tay đền bù số tiền phạt vi phạm hợp đồng kếch xù nửa năm trước vẫn còn trước mắt, ai cũng hiểu, Giang Trì đã nói được là làm được.
Đây là tình huống xấu nhất, tình cờ cũng là phương pháp hiệu quả nhất, Giang Trì đã nói hết những gì khó nghe nhất, dĩ nhiên không còn cách nào bàn bạc được nữa, cũng không gì phải bận tâm, Giang Trì đẩy đám người kia ra, bỏ đi.
Nhà công ty cấp đương nhiên không ở tiếp được, Giang Trì gấp rút thu gom những thứ mình không thể vứt bỏ, chất đầy hai vali to, lên xe.
Chạy hai vòng thành phố, đến lúc lên đèn, Giang Trì xúc động nhất thời, lái xe đến nhà Diệp Lan.
Thật ra Giang Trì chỉ định chạy quanh vài vòng, không ngờ lại thấy đèn trên tầng nhà Diệp Lan sáng.
Giữa mênh mông mơ hồ, như thật sự có ý trời.
Giang Trì không biết tại sao Diệp Lan không về đoàn, ma xui quỷ khiến, như thấy hải đăng dẫn đường, cậu cứ vậy mà chạy tới.
Cậu cũng không biết mình đến đây làm gì.
Rất nhiều thứ giờ chẳng thể nói rõ được nữa, cậu không biết Diệp Lan đã nghe nói chưa, càng không biết hiện tại Diệp Lan nghĩ thế nào về mình.
Nhưng rất muốn gặp anh ấy.
Giang Trì nhìn chiếc chìa khóa xe Diệp Lan cầm trong tay, biết anh định ra ngoài, cậu vô thức cào cào mái tóc gà bay chó chạy, xấu hổ tự tạo đường lui, “Em quên mất chỗ anh chỉ có một chiếc giường, vội quá chẳng nhớ gì nữa, anh… anh nghỉ ngơi đi.”
“Em… em đang có việc quan trọng, lát nữa sẽ gọi lại cho chị.” Ngón tay Diệp Lan run rẩy, bấm mấy lần mới ngắt máy với An Á được.
Giang Trì bất an nhìn Diệp Lan, chuyện quan trọng gì vậy?
Diệp Lan cho điện thoại và chìa khóa vào túi quần, sải chân về phía Giang Trì, trực tiếp kéo “chuyện quan trọng” duy nhất của anh lúc này vào lòng.
Diệp Lan ghì siết lấy Giang Trì, như đang nằm mộng.
Mới nửa ngày không liên lạc thôi mà, sao đã như suýt chút để lỡ một lần gặp gỡ thoáng qua với người này rồi?
Bây giờ nhìn thấy cậu, như thấy lại người yêu đã đánh mất.
Diệp Lan luôn cho rằng mình mới thích Giang Trì, nhưng ngẫm kĩ lại, tựa như đã thích rất lâu rồi, chẳng qua đã bỏ lỡ rất nhiều năm mà thôi.
Lần đầu tiên Diệp Lan tin vào câu người khác vẫn hay nhận xét về mình: Diệp Lan tốt số.
Cho nên mới gặp được Giang Trì.
“Giang Trì, em…” Diệp Lan nghẹn lại, nuốt nửa câu “thích anh phải không” còn lại vào trong.
Hỏi câu muộn màng ấy vào lúc này, bị ngu si à?
Giang Trì biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?
Diệp Lan lẳng lặng tự hỏi lại bản thân, có mù không?
Giang Trì mới hóng gió lạnh, bỗng dưng được Diệp Lan ôm, ngực và đầu ấm mềm, cả người như mơ màng, trong đầu cậu suy nghĩ loạn xạ, phán đoán xem Diệp Lan đã biết gì biết bao nhiêu, rồi thấp thỏm bất an. Từ đầu tới cuối, điều cậu sợ nhất luôn là cả Diệp Lan cũng hiểu lầm mình.
Diệp Lan vùi mặt vào cổ Giang Trì, im lặng chốc lát rồi rồi không nói tiếp chuyện lúc nãy mà đổi đề tài: “Giang Trì, anh theo đuổi em có được không?”
Mắt Giang Trì tròn xoe.
Môi cậu mấp máy, mất rất lâu để nói bằng giọng khàn khàn, “Anh… nói gì?”
“Anh rất thích em.” Diệp Lan ôm ghì Giang Trì, hiếm thấy được một lần lịch sự hỏi ý: “Anh theo đuổi em được không?”
Giang Trì cảm thấy hình như mình tức quá hóa rồ rồi, không thì vừa đập phải đầu vào đâu đó, một câu với vài chữ ngắn gọn của Diệp Lan, cậu mất rất nhiều công sức để hiểu.
“Là loại thích đến muốn ngủ với em, loại theo đuổi để ngày ngày được lên giường với em, anh nói đủ rõ ràng chưa?”
Diệp Lan hơi buông lỏng tay, anh hít sâu, không chờ Giang Trì đáp đã nói tiếp: “Khoan trả lời anh đã… Anh còn chuyện khác phải nói với em.”
Diệp Lan để mình tỉnh táo lại trước, anh xách thay Giang Trì một cái vali rồi lôi cả người lẫn hành lý vào nhà.
Cửa luôn mở, Sầm Văn bàng hoàng xong thì nhận thấy mình bây giờ thừa thãi vô ngần, cô bối rối nhìn hai người, nói: “Em… em về trước nha, có chuyện gì thì gọi cho em, chắc tối nay em không ngủ đâu.”
Nói rồi vội nhặt điện thoại túi xách lên phi ra khỏi cửa.
Diệp Lan mang cái laptop chẳng mấy khi dùng ra, mở máy, lẳng lặng nhìn màn hình.
Giang Trì ngơ ngẩn nhìn Diệp Lan, câu “Anh theo đuổi em có được không” của Diệp Lan vẫn đang tua đi tua lại trong đầu cậu, Giang Trì mắt nhìn người đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, trong lòng lẫn lộn giữa mừng rỡ và hoang mang.
Diệp Lan chờ được vài giây là hết kiên nhẫn, đánh chữ rào rào, Giang Trì vô thức nhìn nhìn, hình như Diệp Lan đang nói gì đó trong hộp chat nhóm.
“Lúc trước khi Tinh Quang liên hệ với em, cho em tỉ lệ bao nhiêu?” Diệp Lan vừa đánh chữ vừa hỏi, “Nói cho anh biết con số cuối cùng.”
Hai chỗ ấy, bây giờ có lẽ cậu không vào được nữa rồi.
“Không có gì.” Diệp Lan tải tài liệu, mở ra, chỉnh sửa mấy con số rồi xoay màn hình về phía Giang Trì, “Em xem hợp đồng đi, bản này mới soạn thảo, hơi sơ sài, em có thể bảo luật sư xem, rồi anh sẽ đi vào chi tiết.”
Giang Trì ngẩn ngơ nhìn tên văn kiện: “Văn Phòng Diệp Lan? Anh…”
“Kế hoạch thay đổi.” Diệp Lan đẩy hết laptop sang cho Giang Trì, “Anh cảm thấy mình tự kí hợp đồng với em vẫn tốt hơn.”
Giang Trì: “…”
Rốt cuộc cậu đang mơ gì vậy?
Giang Trì nhìn hợp đồng, hàng tỉ lệ thù lao thương mại vừa được Diệp Lan sửa viết rõ ràng: Văn phòng sở hữu một phần trăm thu nhập, nghệ sĩ Giang Trì, chín mươi chín phần trăm.
Diệp Lan vuốt nhẹ cạnh bàn, khẽ nói: “Anh biết cả rồi.”
Diệp Lan không nói nhiều, nhưng Giang Trì đã hiểu hết.
Bỗng nhiên mắt cậu lại đỏ.
Hạt giống được gieo trong lòng cậu từ chín năm trước, sau nhiều năm chăm bón, cuối cùng, vào mùa xuân này, đã đơm mầm rồi sao.
“Anh mới tỏ tình rồi đó, tuy có thể em không tin, nhưng thành ý của anh, và…” Diệp Lan chỉ vào bản hợp đồng trên màn hình, “Lời hứa của anh, đã ở đây rồi, phân chia thành điều khoản chi tiết, phô bày ra cho em xem.”
“Bây giờ em chỉ cần gật đầu, kí tên.” Diệp Lan nhìn Giang Trì, chăm chú và nghiêm túc, giọng nghèn nghẹn, “Chuyện của chúng ta, có hiệu lực pháp lý rồi.”
Con đường này… Dù chín ngàn chín trăm chín mươi chín bước kế tiếp gian nan đến chừng nào, thì từ cuối đường bên kia, Diệp Lan của cậu, cuối cùng cũng bước tới một bước.
Trái tim phập phồng bất an của Giang Trì, giờ phút này, đã đáp xuống.