Đúng như An Á dự đoán, Giải Trí Thế Kỷ rất e ngại Diệp Lan và Giang Trì, khi nhận được tin Giang Trì sẽ về với Văn Phòng Diệp Lan lập tức lặng lẽ lui quân, ngoài mặt đã nhận thua, không dám liên hệ Giang nói gì nữa, nhưng có tin hành lang rằng, mấy hôm nữa phía Du Hi Gia Đồng Nhất Triết Siêu Giải Trí sẽ ném đá giấu tay đưa lên không ít thứ tin được gọi là “vạch trần”.
Giang Trì sắp hết hạn hợp đồng, trước đó lại từng rầm rộ loan tin sắp vào Tinh Quang, vốn đã được chú ý, mọi người nghe thấy có chủ đề hot tự động vào chỗ chờ xem, chẳng mấy chốc trên mạng nổ ra đủ loại chủ đề bất lợi cho Giang Trì.
“Không có gì phải lo, chuyện rất bình thường.” An Á sợ Diệp Lan ở đoàn phim một mình chán, không có gì làm lại đi gây sự với truyền thông, đích thân đến thăm đoàn, sẵn tiện vỗ về, “Sáng nay chị vừa liên lạc với Giang Trì, bản thân cậu ấy còn chẳng để tâm, còn khuyên người chị đừng để ý làm gì, dù sao cậu ấy cũng vào nghề nhiều năm rồi, sớm quen với mấy đợt sóng gió nhỏ lẻ này rồi.”
Diệp Lan lạnh lùng nói: “Cậu ấy quen rồi thì chị mặc kệ à? Hôm qua em nói với chị rồi, định giao Giang Trì cho cậu, chị dẫn dắt người mới vậy sao?”
“Cậu ấy mới lắm à?” An Á hỏi lại, “Cậu ấy đang nổi, lại không có mầm scandal nào tồn tại, sao phải nhạy cảm thế? Bỏ được thì bỏ cậu có hiểu không? Người ta không chỉ tên bảo họ nói gì mình, mình vội vàng chạy ra giải thích, tự khếch đại ảnh hưởng, còn xác nhận lời đồn, đạo lý mà cả Giang Trì cũng hiểu sao cậu lại không hiẻu vậy?”
Diệp Lan phì cười, “Em bảo chị đi giải thích lúc nào?”
An Á nghẹn, ngớ người ra, “Vậy ý cậu là sao?”
“Bọn họ làm em bực, em khiến bọn họ tức gấp bội.” Diệp Lan xoay xoay bật lửa, hạ chỉ bình định non sông, “Giành tài nguyên, ngáng chân, mấy chuyện này cũng cần em chỉ à? Hiện giờ Giải Trí Thế Kỷ chỉ còn mình Du Hi Gia miễn cưỡng kiếm tiền được, lại sắp hết thời, chèn ép bọn họ dễ như trở bàn tay thôi mà?
An Á vừa mắng thầm Diệp Lan thổ phỉ vừa thấy rất hả hê, chị cố nhịn cười, hạ giọng: “Chuyện đó cậu cứ yên tâm.”
Mối quan hệ của Diệp Lan rất rộng, hệ thống hoạt động của văn phòng tốt hơn Giải Trí Thế Kỷ không biết bao nhiêu lần. Diệp Lan muốn phá Giải Trí Thế Kỷ, bộ phận quan hệ xã hội hoàn thiện đương nhiên biết phải làm sao, ngoài sáng hùng hổ giở trò lưu manh dẫn dắt dư luận, trong tối lặng lẽ giành tài nguyên, lúc người ta tức bể phổi hỏi tới thì coi như không biết gì, trò này những người ở văn phòng đặc biệt thông thạo.
“Tài nguyên giành được chuyển sang cho Tinh Quang xem như ân tình là được, đừng cho Giang Trì.” Diệp Lan đã chướng mắt mấy chương trình vớ vẩn của Giang Trì từ lâu, nhíu mày nói: “Cậu ấy mới bao tuổi, số lượng phim và quảng cáo từng đóng còn nhiều hơn em, diễn xuất tốt mấy giá trị thị trường cao mấy cũng không chịu nổi cảnh bòn rút đó, sau khi chính thức kí hợp đồng cho cậu ấy nghỉ ngơi một thời gian trước, khi nào phim công chiếu rồi hẵng liên hệ tài nguyên bên thương mại cho cậu ấy, bỏ lượng lấy chất.”
An Á cũng cùng suy nghĩ, “Chị đã nhờ người kiểm tra rồi, vài tháng nữa là mấy nhãn hàng quần áo hạng B với game online cậu ấy đại diện hết hạn, chuyện đại diện nhãn hàng không gấp, không có tác phẩm chỉ có danh tiếng thì khó lấy được tài nguyên chất lượng lắm, vẫn phải nâng cao đẳng cấp trước đã. Chuyện này… Ý kiến của bọn chị sau khi bàn bạc là, tốt nhất khi thông báo rộng rãi chuyện kí hợp đồng với chúng ta, nhân lúc đang được chú ý, nhận một bộ điện ảnh quy mô lớn, chính thức chuyển đổi hình tượng.”
Diệp Lan gật đầu, “Được, tạm thời xếp lịch cho cậu ấy theo hướng này.”
“Còn lại là chuyện của hai cậu.” An Á thở dài, “Hai cậu đã là người yêu, chị không nói nhiều nữa, trái bom này nhất định phải ôm rồi, bọn chị chỉ có thể chuẩn bị trước, cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này, bọn chị có hai phương án, cậu nghe thử?”
“Đến hai cái à?” Diệp Lan ra hiệu bảo An Á chờ chút đã, anh cầm điện thoại lên, bấm vài cái rồi đặt lên tai, chờ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: “Quay xong chưa?”
Ánh mắt Diệp Lan dịu xuống, cười bảo: “Đừng cuống, em ăn trước đi.”
Đến giọng của Diệp Lan cũng khác, An Á trơ mặt ra hứng đường, chẳng cần nghĩ cũng biết đang gọi cho ai.
Giang Trì đầu bên kia đang ăn cơm hộp cho bữa trưa, cậu nuốt cơm trong miệng, vội nói: “Không sao không sao, em ăn xong rồi, anh nói đi.”
Diệp Lan mở loa, nói: “An Á đang ở chỗ anh nói chuyện hai chúng ta, em nghe là được, chưa ăn xong thì cứ ăn tiếp đi.”
Giang Trì chưa hiểu lắm, đáp lại.
An Á chào Giang Trì, giải thích vài câu ngắn gọn rồi nói: “Phương án thứ nhất, tiêu cực hóa mối quan hệ của hai người với bên ngoài.”
“Sau khi Giang Trì chính thức kí hợp đồng với văn phòng chúng ta, cho lên vài tin giả, nói sau khi cậu ấy gia nhập, mối quan hệ với cậu bế tắc dần, không còn chuyện tiền bối dẫn dắt hậu bối ngưỡng mộ lúc trước nữa, cả hai người đều không làm gì sai, chỉ là khi đã dính líu đến tiền bạc và lợi ích, dần đi theo hai lối riêng, trong đó còn có người đại diện hoặc ai đó nhúng tay, khiến hai người hiểu lầm lẫn nhau. Chuyện này phải làm từ từ, cho công chúng thời gian tiếp nhận, vậy mới không có ác cảm với ai trong hai cậu. Dùng cách này dù có bị lộ gì ra cũng chẳng ai tin, mọi người sẽ nghĩ hai cậu là người xa lạ rồi, nếu tiến hành thuận lợi, qua bốn năm năm nữa còn có thể dùng chiêu tình xưa nghĩa cũ, cho hai cậu lên cùng một chương trình, hòa giải mối quan hệ, đến lúc đó chúng ta không cần phải nói nhiều nữa, fan hai bên sẽ tự vẽ một phim ngược tâm hoành tráng, đến lúc đó! Nữ sinh khóc lóc nam sinh trầm mặc, hoàn toàn có thể marketing thành cặp đôi chung lối thành người dưng đau khổ nhất trong giới!”
Diệp Lan dựng tóc gáy, dở khóc dở cười, “Ai nghĩ ra cái kịch bản đó vậy? Ý là bảo em mấy năm không được cùng xuất hiện với cậu ấy hả? Nghĩ sao vậy?”
“Cũng không phải không thể xuất hiện chung, chỉ là ở những địa điểm công cộng hai cậu không được thân mật thôi, dù thi thoảng choàng vai khoác tay bọn chị cũng sẽ khiến cho fan hiểu thành là yêu cầu của chương trình, phần này có đội ngũ chuyên nghiệp của chúng ta khống chế, hai cậu không phải lo.” Thật ra An Á thích phương án này hơn, “Nếu thật sự thực hiện được, phương án này sẽ thành giáo trình cho giới giải trí luôn đó, cái gì là tin nóng dai dẳng, chính là đây. Giang Trì thấy sao?”
Đầu dây bên kia, Giang Trì chần chừ, “Em thấy…”
Cậu chưa kịp nói hết Diệp Lan đã ngắt lời, “Khỏi hỏi cậu ấy, cách này không được, chị nói cách thứ hai đi.”
“Không được hả? Giờ ai cũng thích ngược mà.” An Á hơi tiếc, không ngừng tranh thủ, “Vậy mới có chuyện để nói chứ, nếu đi theo hướng này, chị đã nghĩ xong hình tượng cho Giang Trì luôn rồi, phấn đầu nhiều năm cuối cùng cũng có thể đứng sóng vai với tiền bối mình luôn tôn kính, không ngờ lại bị tiền bối hiểu lầm, cuối cùng ai đi đường nấy, nhưng vẫn chọn ở lại công ty của người ấy, cố gắng vì người đó… Ngược chưa xúc động chưa.”
Diệp Lan đưa tay chặn micro, lạnh giọng: “Vậy sao chị không nói thẳng làm sao Giang Trì được như ngày hôm nay luôn đi? Chắc chắn còn hút fan hơn.”
An Á ngẩn người nhận ra mình vừa giẫm vào chỗ đau của Giang Trì, vội lắc đầu cà lăm: “Đúng, đúng rồi không ổn lắm.”
Diệp Lan tức đến giật lông mày, anh gằn giọng: “Em cho chị biết… Đến giờ em vẫn chưa cho được cậu ấy vào tròng đó, chị… cẩn thận chút cho em.”
Diệp Lan bỏ tay khỏi micro, An Á ho khan rồi nghiêm mặt nói: “Đúng là không ổn lắm, chỉ cần sơ sẩy không khống chế tốt là có đại chiến thế giới fan.”
Diệp Lan tựa vào sofa, suy nhược nói: “Nói cách thứ hai.”
“Phương án thứ hai… là thuận theo tự nhiên.” An Á cười bất đắc dĩ, “Hai cậu muốn gặp mặt thì gặp mặt, muốn đi chơi chung thì đi chơi chung, không cần để ý tránh né gì, bị chụp cứ cho chụp, dù sao cũng là hai tên đàn ông, lại về cùng công ty về, gặp nhau là chuyện rất bình thường, chỉ cẩn bản thân các cậu không thừa nhận, không ai làm gì được hết, truyền thông có biết cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Những chuyện còn lại cứ giao cho bọn chị, văn phòng sẽ tạo ra bầu không khí ‘quan hệ trước nay vốn tốt truyền thông cứ thích nghĩ nhiều’, để tạo ấn tượng đầu cho công chúng trước, tương lai dù có thành scandal mọi người vẫn sẽ nghĩ là đùa thôi, cũng là một cách, các cậu thấy sao?”
Vậy còn nghe được, Diệp Lan miễn cưỡng gật đầu, “Tàm tạm.”
Giang Trì thỏa nguyện vô cùng, cách này tốt hơn nhiều, ít nhất có thể thoải mái đi chung, không cần giả vờ gì cả, không chừng còn có thêm fan cp, cậu cũng nói: “Em thấy rất tốt.”
An Á nói: “Tạm thời cứ thế đi, Diệp Lan, hình như cậu có hai căn nhà trong khu đang ở đúng không? Sau này cứ tuyên bố một trong hai là của Giang Trì đi, như vậy có bị chụp trộm ảnh ra vào cùng một khu nhà thì cứ nói là hàng xóm.”
“Thật ra không phải của em… Nhưng cũng như nhau cả, để em mua lại.” Diệp Lan vừa suy nghĩ xem nên mở lời với Diệp Hoa Quyền thế nào vừa nói: “Cạnh nhà em có một ngôi sao nữ, mới lấy chồng, trước đây có một nhóm nhạc ở tạm ít lâu, với một ngôi sao bóng đá cũng có nhà ở đây, miễn cưỡng xem như khu nhà của ngôi sao, cũng giải thích được.”
An Á yên tâm, “Tạm thời thế nhé, chị về cố gắng liên lạc lấy kịch bản tốt cho Giang Trì… Hiện tại quan trọng nhất là cậu ấy phải nhận phim chất lượng hợp tác với đạo diễn lớn.”
Diệp Lan đã có dự tính trong đầu, anh tiễn An Á về, cầm điện thoại lên, nghe thấy Giang Trì vẫn đang ăn cơm hộp.
Diệp Lan sợ Giang Trì nghe những gì An Á vừa nói sẽ thấy buồn, cố ý hỏi: “Ăn gì vậy? Thơm quá.”
“Không tệ, đồ ăn ngon hơn chỗ anh.” Diệp Lan nhớ lại hộp cơm mới ăn trưa nay, nhíu mày, “Chỗ khỉ ho cò gáy này, có bấy nhiêu món ăn đi ăn lại mãi, muốn tự nấu cũng chẳng biết nấu ở đâu.”
Giang Trì hỏi dò: “Em… đến thăm đoàn anh lần nữa nha?”
“Đừng.” Diệp Lan thầm động lòng, suy nghĩ rồi mỉm cười, “Quá xa, anh không nỡ.”
Nhân viên đến gõ cửa, Diệp Lan đáp lời rồi đi ra cửa sổ, nói nhỏ: “Quay phim cho ngoan, thời gian quay của em không dài mà? Chờ em quay xong đi đã, đến lúc đó… Anh xem có tìm được chỗ bên này cho em đến ở không.”
Mắt Giang Trì sáng lên, cả giọng cũng lên tông, cậu xác nhận: “Đoàn của anh cho người ngoài đi theo ạ?!” Trước đây Giang Trì từng nghe nói, các đoàn làm phim lớn thế này quy tắc rất nghiêm, lại nhiều điều khoản bảo mật, muốn đến thăm đoàn còn phải báo trước, đừng nói là ở lại, ai cũng biết mình cả, cải trang làm trợ lý cũng không thực tế, đến rồi biết giải thích với đạo diễn thế nào?
“Đương nhiên không thể.” Diệp Lan cố ý dừng lâu một chút mới cười nói: “Nhưng người nhà thì… vẫn chấp nhận được.”
Giang Trì đỏ mặt, người nhà…
Diệp Lan không muốn Giang Trì phải thấp thỏm, cho cậu lời chắc chắn, “Yên tâm đi, nhất định sẽ cho em đến, nhưng em phải suy nghĩ cho kĩ đó, chỗ này không giống mấy phim truyền hình quay trong nhà của em đâu, điều kiện chỗ anh thật sự không tốt, đến lúc khởi quay thì phải chạy đủ chỗ, bối cảnh ở đâu anh ở đó, điều kiện bây giờ xem như tốt rồi đó. Hơn nữa em qua đây còn phải kín đáo một chút, không được dẫn theo trợ lý tài xế vệ sĩ đầu bếp gì đâu, chịu nổi không?”
Giang Trì có bao giờ để tâm mấy chuyện đó, cậu cuống quýt nói: “Không sao, em đi một mình, xem em như nhân viên là được.”
“Anh không thuê nổi nhân viên xa xỉ như em đâu.” Diệp Lan mềm lòng, cười nhẹ, “Ngoan ngoãn quay phim cho xong đi, quay xong thì tới đây.”
Giang Trì kêu ẩu ẩu trong lòng, thật hận sao không thể đóng máy ngay ngày mai.