Giang Trì hơi rét trong người, cậu rụt vai nói: “Mới uống cữ thuốc tối không bao lâu, phải chờ một lát, em còn chưa đổ mồ hôi mà, bác sĩ nói có thể ủ một lúc, cảm lạnh thường thôi, ra mồ hôi là hạ sốt ngay.”
Diệp Lan đưa nước sôi đã để nguội một lúc cho Giang Trì, “Ngày mai gọi trợ lý của em đến đi, anh nghĩ cách tìm phòng cho cậu ta.”
Giang Trì uống hết nửa ly nước ấm, nghe vậy liền lắc đầu, “Không cần đâu, hôm nay em mới hỏi rồi, không có phòng dư.”
Diệp Lan nhướng màt, “Anh cứ muốn gọi cậu ta qua đấy, không tin không có chỗ.”
Diệp ảnh đế giở thói vô lại thật thì đừng nói một trợ lý, gọi thêm hai vệ sĩ nữa đến đoàn phim cũng chỉ có thể khổ sở chiêu đãi cho bằng được, Giang Trì cười cười, “Không cần thật mà, chỉ hơi cảm thôi, em tự lo được, hơn nữa…”
Diệp Lan ngước mắt chờ cậu nói tiếp, Giang Trì mím môi, nói nhỏ: “Còn có anh ở đây mà?”
Diệp Lan cười.
Giang Trì lúc bị bệnh, không biết do đang khó chịu trong người hay đầu óc không tỉnh táo, đột nhiên không khách sáo với Diệp Lan nữa.
Lúc nói “Còn có anh ở đây mà”, thậm chí Diệp Lan còn thấp thoáng nhận ra chút nhõng nhẽo trong đó.
Cảm giác thân mật được ỷ lại này quá dễ chịu, Diệp ảnh đế rất hưởng thụ.
“Buổi tối có anh, ban ngày thì sao? Em lại không thích để Sầm Văn giúp em.” Diệp Lan vén tóc mái Giang Trì lên, “Lạ kỳ… Hôm nay không khách sáo vô bổ với anh nữa à?”
“Trước đây cũng không phải vô bổ đâu…” Trán Giang Trì sốt ửng da rồi, được vén tóc mát mẻ dễ chịu hơn nhiều, cậu hắng giọng, hợi ngại ngùng nói, “Không pảhi khách sáo, mà là lưu tâm… Mất biết bao nhiêu công sức, rồi không biết nhờ gặp vận may số đỏ gì mới theo đuổi được anh. Khó khăn như vậy, đương nhiên phải… cẩn thận một chút.”
Diệp Lan sửng sốt, mỉm cười.
Để theo đuổi Diệp Lan, Giang Trì đâu chỉ mất rất nhiều công sức.
Buổi tối trở mặt với Giải Trí Thế Kỷ, cậu đã dốc hết mọi thứ, được ăn cả ngã về không.
Xét địa vị trong giới hay gia thế tài sản, hai người đều chênh lệch rất nhiều.
Giang Trì không hề tự ti, cậu chỉ hơi lo lắng, nóng lòng muốn đứng trên vị trí có thể tạm xem là sóng vai với Diệp Lan.
Như vậy Diệp Lan không cần phải vất vả suy nghĩ cho cậu, như vậy cậu có thể danh chính ngôn thuận hợp tác với Diệp Lan.
Không cần phải đưa người khác phần chuôi “không nhận thù lao”, không cần Diệp Lan làm chế tác cho cậu.
Giang Trì tự biết mình không phải người trời sinh nên theo nghề này, muốn đạt được mục tiêu, cậu còn phải đi trên con đường rất dài.
Cậu đã cố gắng, cố gắng bấy nhiêu năm, cuối cùng miễn cưỡng khiến Diệp Lan nhìn thấy mình, con đường sau này còn rất rất dài, nghĩ nhiều vô dụng, cho Diệp Lan nhiều thật nhiều lời hứa suông chót lưỡi đầu môi càng vô nghĩa, giai đoạn hiện tại, cậu chỉ có thể tạm thời dùng cách của mình để nuông chiều Diệp Lan.
Mai sau lợi hại hơn, là có thể nuông chiều Diệp Lan nhiều hơn rồi.
Bộ phim điện ảnh kế tiếp… Phải nỗ lực hơn khi quay “Tên khốn” mới được.
Diệp Lan cười bất đắc dĩ, những khúc mắc vẫn đeo nặng trong lòng anh đột nhiên sáng tỏ, anh đưa tay, xoa mạnh lên đầu Giang Trì.
Giang Trì nhìn Diệp Lan, sợ Diệp Lan hiểu lầm giờ mình không lưu tâm anh nữa, liền thỏ thẻ giải thích: “Em bệnh rồi… muốn để anh tốt với em hơn một chút.”
Trái tim Diệp Lan bị Giang Trì đâm đau, chua xót.
Bệnh rồi, khó chịu rồi, mới thỉnh cầu người yêu tốt với mình hơn một chút.
Nhóc con này…
Diệp Lan không nhịn được nữa, cúi xuống hôn nhẹ trên đầu Giang Trì, khẽ “Ừm”, “Được, biết em đang khó chịu lắm… Tốt với em hơn một chút nhé.”
Đồng thời âm thầm ghi nợ Giang Trì.
Biết rõ hôm nay anh không được đụng vào em, mà còn dám ra sức rù quyến thả thính.
Chờ khi nào em khỏi bệnh rồi…
Trong đầu đã lăn qua lộn lại Giang Trì giày vò một trận, ngoài mặt vẫn dịu dàng như mọi ngày, “Muốn uống nước nữa không?”
Giang Trì gật đầu.
Diệp Lan đút cậu thêm mấy ngụm nước rồi đứng lên bật ti vi.
Từ khi Giang Trì đến đây, đây là lần đầu hai người an phận tựa vào nhau xem tivi mà không bị mấy cử chỉ thân mật dễ khiến người ta tình mê ý loạn làm phiền.
Diệp Lan không cho Giang Trì ngồi lên, chèn hai cái gối sau lưng cậu, rồi nằm thế xem tivi.
Diệo Lan vốn đã có sự kiên nhẫn lạ thường với Giang Trì, bây giờ có ý định yêu chiều cậu, lại càng dịu dàng, dỗ dành một lúc lâu, thành công khiến Giang Trì chủ động đưa ra một yêu cầu khác.
Giang Trì đau họng, muốn uống lê chưng.
“Lê tuyết hay lê bầu?” Diệp Lan ngẫm nghĩ rồi nói, “Lê tuyết được không? Hình như nó giải nhiệt tốt hơn.”
Cả đầu lẫn cổ Giang Trì vẫn đỏ bừng, cậu gật đầu, “Cái nào cũng được, loại nào tiện hơn thì dùng loại đó đi.”
Diệp Lan gọi cho Sầm Văn bảo cô nghĩ cách, anh thì ngồi xuống đầu giường hỏi: “Em muốn ăn gì nữa? Nói cô ấy đi làm một lần luôn.”
Giang Trì lắc đầu.
Cậu chỉ muốn uống lê chưng.
Chốn hoang vu hẻo lánh, trợ lý của mình lại không đến, nếu là bình thường cậu đã thôi rồi, Giang Trì không thích phiền Sầm Văn chạy tới chạy lui giải quyết mấy chuyện vụn vặt này.
Hôm nay có thể vì Diệp Lan quá dịu dàng với cậu, Giang Trì bỗng thấy yên lòng, chấp nhận để lộ sự yếu đuối với anh.
Muốn uống nước đường, muốn Diệp Lan ở bên cạnh.
Giang Trì day trán, thở dài trong lòng, Giang Tiểu Trì mày kênh kiệu lên rồi.
Nhưng Diệp Lan lại không thấy thế, còn giục Sầm Văn mấy lần, còn kênh kiệu hơn cả Giang Trì, yêu cầu lê phải chưng bằng nồi sứ trắng, anh không chịu được thứ mùi lạ do hầm chưng bằng nồi kim loại.
Giang Trì không biết chưng bằng nồi kim loại có mùi lạ gì, nhưng hơn nửa tiếng sau, uống nước lê chưng bằng nồi sứ trắng, cảm thấy ngon hơn mọi lần rất nhiều.
Hết hai ly, trong người vừa ấm vừa ngọt.
Diệp Lan cũng uống nửa ly. Sau khi đuổi Sầm Văn về, Diệp Lan bẹo má Giang Trì, cười, “Lần đầu tiên thấy em đòi ăn, thật sự không muốn ăn thêm gì nữa hả?”
“Không ạ.” Giang Trì để Diệp Lan bẹo thoải mái, nhẹ giọng: “Làm phiền anh quá…”
“Im lặng.” Diệp Lan kéo chăn lên cho cậu.
Diệp Lan đổi kênh liên tục, tìm kênh đang chiếu phim truyền hình của Giang Trì xem.
Bộ phim từ mấy năm trước rồi, Diệp Lan xem một lúc rồi trầm trồ mãi thôi, “Ghê hồn… Cha mẹ em nắm giữ mạch kinh tế toàn cầu, em từ nhỏ thông thạo ngôn ngữ các quốc gia, IQ cao hơn tất cả nhân loại, nhưng em rất phản nghịch, nhất định không chịu kế thừa công ty gia đình, em muốn tự phấn đấu… Rồi em vừa vào công ty là tất cả nhân viên nữ chạy ra ngắm em, tại em đẹp trai… Chậc bọn họ không cần làm việc hả? Không ai quản lý?”
Giang Trì bối rối lông tơ cả người dựng đứng, miễn cưỡng giải thích: “Không ai quản lý hết… Phim này em là nam thứ, lát nữa nữ chính mới xuất hiện, phim này quay lâu lắm rồi, em quên mất nội dung luôn rồi, đổi kênh đi anh.”
Diệp Lan không đổi, anh có vẻ hào hứng xem Giang Trì nhỏ hơn vài tuổi sượng sùng diễn tổng giám đốc bá đạo trong ti vi, vô cùng tập trung, thi thoảng còn nhận xét mấy câu.
Trước giờ Giang Trì không hề biết phim mình diễn trước đây lại xấu hổ như vậy, tới cảnh cậu đè nữ chính vào tường thì thật sự không chịu thấu nữa, xin tha, “Đừng xem nữa… Em toát mồ hôi rồi này.”
“Thật hả?” Diệp Lan lập tức đổi kênh, xoa trán Giang Trì, đứng lên, “Cặp nhiệt lại nào.”
Diệp Lan vẫy nhiệt kế xong rồi đưa Giang Trì, cười nhẹ, “Để anh xem phim em đóng trước đây có gì phải ngại? Em xem ít phim cũ của anh lắm chắc?”
“Phim của anh toàn là kinh điển thôi.” Giang Trì phản bác nhỏ xíu, “Còn của em…”
“Rất tốt.” Diệp Lan cười thật lòng, “Có em là anh xem tiếp nổi… Vừa rồi cố ý trêu em thôi, diễn xuất không tệ đến thế, khá hơn các vai chính khác nhiều rồi, có thời gian anh sẽ xem lại hết phim cũ của em.”
“Đừng!” Giang Trì như đại nạn lâm đầu, hận không thể xóa sạch mấy bộ phim linh tinh mình từng đóng, “Đừng đừng đừng… Anh muốn xem gì, bây giờ em diễn cho anh xem là được, đừng xem lại phim cũ.”
Diệp Lan nhếch mo, “Em nói đó nha?”
Giang Trì ngẩn ra, vô thức rúc rúc vào chăn.
“Không nói xem mấy cảnh kia đâu, chỉ muốn xem cảnh giường chiếu thôi.” Diệp Lan thì thầm bên tai Giang Trì, “Loại ‘không che’ ấy, mình anh chế tác mình anh biên kịch mình anh quay chụp, Giang Thịt Tươi… Có diễn không?”
Giang Trì gian nan lựa chọn giữa Diệp Lan xem lại phim cũ của mình và diễn cảnh giường chiếu, đỏ mặt nói: “Dạ có.”
“Được, chờ khi nào em hết bệnh sẽ quay.” Diệp Lan rút khăn lông lau mồ hôi trên trán Giang Trì, “Đổ mồ hôi rồi, để anh xem nhiệt kế nào.”