Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời

Chương 27: - Chương 27



Chương 27

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ CỦA CÁC ANH NHÌN CÓ VẺ NGHIÊM TÚC NHƯ THẾ, CÓ GIỐNG NGƯỜI THÍCH KIỂU CON GÁI LƯU MANH ĐÂU NHỈ

Buổi trưa, sau khi Mục Viễn đến đoàn phim, cậu ta lập tức đi tìm Giản Thù, tươi cười như hoa, hỏi: “Sao rồi sao rồi, thành công rồi chứ?”

Giản Thù lật kịch bản, ngáp một cái hỏi: “Thành công cái gì cơ?”

“Cô với đội trưởng Phó ấy, có thành không?

“Thất bại.”

Mục Viễn ngây người. Cậu ta kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô, tỏ vẻ tiếc nuối: “Sao lại thất bại thế? Không phải anh ấy đã chịu đi ăn riêng với cô sao? Cơ hội tốt biết bao còn gì. Có phải cô không nói cho rõ ràng, để anh ấy hiểu lầm gì không?”

Giản Thù bỏ kịch bản xuống, xoay xoay cái cổ đau mỏi của mình, giọng điệu rất uể oải ủ rũ, nói: “Làm gì có chuyện đó, tôi còn chưa nói gì nữa cơ.”

Mục Viễn hỏi cô: “Thế cô định từ bỏ như thế sao?”

Từ bỏ ư?

Giản Thù suy nghĩ một lúc chứ không trả lời ngay.

“Đúng là đội trưởng Phó của bọn tôi có hơi kén chọn trong phương diện tình cảm đấy. Cô xem, Tần Khả Khả cũng bị từ chối biết bao lần mà có nản lòng đâu. Có công mài sắt có ngày nên kim. Nếu bây giờ cô từ bỏ thì có khác nào chắp tay nhường đội trưởng Phó cho người khác không.”

Giản Thù á khẩu.

Lần đầu tiên cô theo đuổi người khác mà đã phải chịu đả kích lớn như vậy nên cũng hơi nhụt chí.

Nhưng Mục Viễn nói cũng đúng, Tần Khả Khả còn có thể càng bại càng hăng hái thì cớ gì cô lại không thể chứ?

Cô hỏi: “Anh có biết thêm gì về cô bạn gái kia của đội trưởng Phó nhà các anh nữa không?”

Mục Viễn khó hiểu: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”

“Tôi phải biết anh ấy thích kiểu gì, mới có thể ra tay theo hướng đó được chứ.”

“Chuyện này à… Tôi bật mí với cô, nhưng cô tuyệt đối không được để đội trưởng Phó biết đâu nhé…” Mục Viễn ghé lại gần, nhỏ giọng thì thầm với cô.

“Trước kia đội trưởng Phó có một cô bạn gái, hình như là một cô gái lưu manh thì phải. Cô ấy thường xuyên đánh nhau phải vào đồn cảnh sát, có một lần còn đánh người ta vỡ cả đầu ra cơ. Nghe nói đối phương nhất quyết không chịu bồi thường, mà muốn bắt cô ấy ngồi tù. Cuối cùng đội trưởng Phó phải đứng ra giải quyết chuyện này, nhưng cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết... chắc là mất không ít tiền đâu.”

Giản Thù không thể tưởng tượng được: “Đội trưởng Phó các anh nhìn có vẻ nghiêm túc như thế, có giống người thích kiểu con gái lưu manh đâu nhỉ.”

Trước đó cô đã từng nghe bọn họ nói cô bạn gái kia của Phó Thời Lẫm rất hay gây chuyện, còn tưởng đó chỉ là một sinh viên nghịch ngợm mà thôi, không ngờ còn lại ghê gớm như vậy.

Chẳng khác gì cô ngày xưa.

“Thế mới nói chuyện đời thật khó lường, dù sao bọn họ cũng đã chia tay rồi.” Mục Viễn nói rồi thở dài: “Làm nghề như bọn tôi ấy à, thường xuyên phải dầm mưa dãi nắng, chỗ nào có án là phải chạy đến ngay. Có đôi khi, ngay cả cơm nóng cũng không kịp ăn lấy một miếng, đã vậy còn thường xuyên không được thông cảm… Nói chung, đội trưởng Phó thật sự rất tốt bụng, trọng tình trọng nghĩa. Bọn tôi ai cũng hi vọng anh ấy có thể tìm được một người thích hợp, biết quan tâm chăm sóc.”

Giản Thù cười: “Làm sao anh có thể chắc rằng tôi là người thích hợp chứ?”

Mục Viễn cười ha ha nói: “Chắc do thấy hợp mắt chăng. Có rất nhiều người thích đội trưởng Phó, nhưng chỉ có mình cô là vẫn mua trà sữa nóng cho cả phòng bọn tôi vào những ngày lạnh, kể cả khi anh ấy đi công tác thôi.”

Giản Thù cười, không nói gì.

Làm cảnh sát rất cực khổ, không riêng gì Phó Thời Lẫm, mà cảnh sát nơi nào cũng vậy.

Sau khi Mục Viễn đi rồi, Giản Thù mới rút điện thoại ra.

Hôm qua cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất cô cũng đã thêm được wechat của anh ấy.

Giản Thù ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Thời Lẫm đang nói gì đó với đạo diễn ở cách đó không xa. Vóc dáng anh cao ngất, nét mặt lạnh lùng, nhưng lại hàm chứa tất cả sự dịu dàng ấm áp của thế giới này.

Từng bông tuyết lả tả rơi xuống trên không trung, Giản Thù chìa tay ra đón lấy một bông trong lòng bàn tay. w●ebtruy●enonlin●e●com

Khi cô nhìn sang, lại đúng lúc chạm phải đôi mắt đen lay láy của anh.

Chương 27

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ CỦA CÁC ANH NHÌN CÓ VẺ NGHIÊM TÚC NHƯ THẾ, CÓ GIỐNG NGƯỜI THÍCH KIỂU CON GÁI LƯU MANH ĐÂU NHỈ

Buổi trưa, sau khi Mục Viễn đến đoàn phim, cậu ta lập tức đi tìm Giản Thù, tươi cười như hoa, hỏi: “Sao rồi sao rồi, thành công rồi chứ?”

Giản Thù lật kịch bản, ngáp một cái hỏi: “Thành công cái gì cơ?”

“Cô với đội trưởng Phó ấy, có thành không?

“Thất bại.”

Mục Viễn ngây người. Cậu ta kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô, tỏ vẻ tiếc nuối: “Sao lại thất bại thế? Không phải anh ấy đã chịu đi ăn riêng với cô sao? Cơ hội tốt biết bao còn gì. Có phải cô không nói cho rõ ràng, để anh ấy hiểu lầm gì không?”

Giản Thù bỏ kịch bản xuống, xoay xoay cái cổ đau mỏi của mình, giọng điệu rất uể oải ủ rũ, nói: “Làm gì có chuyện đó, tôi còn chưa nói gì nữa cơ.”

Mục Viễn hỏi cô: “Thế cô định từ bỏ như thế sao?”

Từ bỏ ư?

Giản Thù suy nghĩ một lúc chứ không trả lời ngay.

“Đúng là đội trưởng Phó của bọn tôi có hơi kén chọn trong phương diện tình cảm đấy. Cô xem, Tần Khả Khả cũng bị từ chối biết bao lần mà có nản lòng đâu. Có công mài sắt có ngày nên kim. Nếu bây giờ cô từ bỏ thì có khác nào chắp tay nhường đội trưởng Phó cho người khác không.”

Giản Thù á khẩu.

Lần đầu tiên cô theo đuổi người khác mà đã phải chịu đả kích lớn như vậy nên cũng hơi nhụt chí.

Nhưng Mục Viễn nói cũng đúng, Tần Khả Khả còn có thể càng bại càng hăng hái thì cớ gì cô lại không thể chứ?

Cô hỏi: “Anh có biết thêm gì về cô bạn gái kia của đội trưởng Phó nhà các anh nữa không?”

Mục Viễn khó hiểu: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”

“Tôi phải biết anh ấy thích kiểu gì, mới có thể ra tay theo hướng đó được chứ.”

“Chuyện này à… Tôi bật mí với cô, nhưng cô tuyệt đối không được để đội trưởng Phó biết đâu nhé…” Mục Viễn ghé lại gần, nhỏ giọng thì thầm với cô.

“Trước kia đội trưởng Phó có một cô bạn gái, hình như là một cô gái lưu manh thì phải. Cô ấy thường xuyên đánh nhau phải vào đồn cảnh sát, có một lần còn đánh người ta vỡ cả đầu ra cơ. Nghe nói đối phương nhất quyết không chịu bồi thường, mà muốn bắt cô ấy ngồi tù. Cuối cùng đội trưởng Phó phải đứng ra giải quyết chuyện này, nhưng cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết... chắc là mất không ít tiền đâu.”

Giản Thù không thể tưởng tượng được: “Đội trưởng Phó các anh nhìn có vẻ nghiêm túc như thế, có giống người thích kiểu con gái lưu manh đâu nhỉ.”

Trước đó cô đã từng nghe bọn họ nói cô bạn gái kia của Phó Thời Lẫm rất hay gây chuyện, còn tưởng đó chỉ là một sinh viên nghịch ngợm mà thôi, không ngờ còn lại ghê gớm như vậy.

Chẳng khác gì cô ngày xưa.

“Thế mới nói chuyện đời thật khó lường, dù sao bọn họ cũng đã chia tay rồi.” Mục Viễn nói rồi thở dài: “Làm nghề như bọn tôi ấy à, thường xuyên phải dầm mưa dãi nắng, chỗ nào có án là phải chạy đến ngay. Có đôi khi, ngay cả cơm nóng cũng không kịp ăn lấy một miếng, đã vậy còn thường xuyên không được thông cảm… Nói chung, đội trưởng Phó thật sự rất tốt bụng, trọng tình trọng nghĩa. Bọn tôi ai cũng hi vọng anh ấy có thể tìm được một người thích hợp, biết quan tâm chăm sóc.”

Giản Thù cười: “Làm sao anh có thể chắc rằng tôi là người thích hợp chứ?”

Mục Viễn cười ha ha nói: “Chắc do thấy hợp mắt chăng. Có rất nhiều người thích đội trưởng Phó, nhưng chỉ có mình cô là vẫn mua trà sữa nóng cho cả phòng bọn tôi vào những ngày lạnh, kể cả khi anh ấy đi công tác thôi.”

Giản Thù cười, không nói gì.

Làm cảnh sát rất cực khổ, không riêng gì Phó Thời Lẫm, mà cảnh sát nơi nào cũng vậy.

Sau khi Mục Viễn đi rồi, Giản Thù mới rút điện thoại ra.

Hôm qua cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất cô cũng đã thêm được wechat của anh ấy.

Giản Thù ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Thời Lẫm đang nói gì đó với đạo diễn ở cách đó không xa. Vóc dáng anh cao ngất, nét mặt lạnh lùng, nhưng lại hàm chứa tất cả sự dịu dàng ấm áp của thế giới này.

Từng bông tuyết lả tả rơi xuống trên không trung, Giản Thù chìa tay ra đón lấy một bông trong lòng bàn tay. w●ebtruy●enonlin●e●com

Khi cô nhìn sang, lại đúng lúc chạm phải đôi mắt đen lay láy của anh.

Chương 27

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ CỦA CÁC ANH NHÌN CÓ VẺ NGHIÊM TÚC NHƯ THẾ, CÓ GIỐNG NGƯỜI THÍCH KIỂU CON GÁI LƯU MANH ĐÂU NHỈ

Buổi trưa, sau khi Mục Viễn đến đoàn phim, cậu ta lập tức đi tìm Giản Thù, tươi cười như hoa, hỏi: “Sao rồi sao rồi, thành công rồi chứ?”

Giản Thù lật kịch bản, ngáp một cái hỏi: “Thành công cái gì cơ?”

“Cô với đội trưởng Phó ấy, có thành không?

“Thất bại.”

Mục Viễn ngây người. Cậu ta kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô, tỏ vẻ tiếc nuối: “Sao lại thất bại thế? Không phải anh ấy đã chịu đi ăn riêng với cô sao? Cơ hội tốt biết bao còn gì. Có phải cô không nói cho rõ ràng, để anh ấy hiểu lầm gì không?”

Giản Thù bỏ kịch bản xuống, xoay xoay cái cổ đau mỏi của mình, giọng điệu rất uể oải ủ rũ, nói: “Làm gì có chuyện đó, tôi còn chưa nói gì nữa cơ.”

Mục Viễn hỏi cô: “Thế cô định từ bỏ như thế sao?”

Từ bỏ ư?

Giản Thù suy nghĩ một lúc chứ không trả lời ngay.

“Đúng là đội trưởng Phó của bọn tôi có hơi kén chọn trong phương diện tình cảm đấy. Cô xem, Tần Khả Khả cũng bị từ chối biết bao lần mà có nản lòng đâu. Có công mài sắt có ngày nên kim. Nếu bây giờ cô từ bỏ thì có khác nào chắp tay nhường đội trưởng Phó cho người khác không.”

Giản Thù á khẩu.

Lần đầu tiên cô theo đuổi người khác mà đã phải chịu đả kích lớn như vậy nên cũng hơi nhụt chí.

Nhưng Mục Viễn nói cũng đúng, Tần Khả Khả còn có thể càng bại càng hăng hái thì cớ gì cô lại không thể chứ?

Cô hỏi: “Anh có biết thêm gì về cô bạn gái kia của đội trưởng Phó nhà các anh nữa không?”

Mục Viễn khó hiểu: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”

“Tôi phải biết anh ấy thích kiểu gì, mới có thể ra tay theo hướng đó được chứ.”

“Chuyện này à… Tôi bật mí với cô, nhưng cô tuyệt đối không được để đội trưởng Phó biết đâu nhé…” Mục Viễn ghé lại gần, nhỏ giọng thì thầm với cô.

“Trước kia đội trưởng Phó có một cô bạn gái, hình như là một cô gái lưu manh thì phải. Cô ấy thường xuyên đánh nhau phải vào đồn cảnh sát, có một lần còn đánh người ta vỡ cả đầu ra cơ. Nghe nói đối phương nhất quyết không chịu bồi thường, mà muốn bắt cô ấy ngồi tù. Cuối cùng đội trưởng Phó phải đứng ra giải quyết chuyện này, nhưng cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết... chắc là mất không ít tiền đâu.”

Giản Thù không thể tưởng tượng được: “Đội trưởng Phó các anh nhìn có vẻ nghiêm túc như thế, có giống người thích kiểu con gái lưu manh đâu nhỉ.”

Trước đó cô đã từng nghe bọn họ nói cô bạn gái kia của Phó Thời Lẫm rất hay gây chuyện, còn tưởng đó chỉ là một sinh viên nghịch ngợm mà thôi, không ngờ còn lại ghê gớm như vậy.

Chẳng khác gì cô ngày xưa.

“Thế mới nói chuyện đời thật khó lường, dù sao bọn họ cũng đã chia tay rồi.” Mục Viễn nói rồi thở dài: “Làm nghề như bọn tôi ấy à, thường xuyên phải dầm mưa dãi nắng, chỗ nào có án là phải chạy đến ngay. Có đôi khi, ngay cả cơm nóng cũng không kịp ăn lấy một miếng, đã vậy còn thường xuyên không được thông cảm… Nói chung, đội trưởng Phó thật sự rất tốt bụng, trọng tình trọng nghĩa. Bọn tôi ai cũng hi vọng anh ấy có thể tìm được một người thích hợp, biết quan tâm chăm sóc.”

Giản Thù cười: “Làm sao anh có thể chắc rằng tôi là người thích hợp chứ?”

Mục Viễn cười ha ha nói: “Chắc do thấy hợp mắt chăng. Có rất nhiều người thích đội trưởng Phó, nhưng chỉ có mình cô là vẫn mua trà sữa nóng cho cả phòng bọn tôi vào những ngày lạnh, kể cả khi anh ấy đi công tác thôi.”

Giản Thù cười, không nói gì.

Làm cảnh sát rất cực khổ, không riêng gì Phó Thời Lẫm, mà cảnh sát nơi nào cũng vậy.

Sau khi Mục Viễn đi rồi, Giản Thù mới rút điện thoại ra.

Hôm qua cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất cô cũng đã thêm được wechat của anh ấy.

Giản Thù ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Thời Lẫm đang nói gì đó với đạo diễn ở cách đó không xa. Vóc dáng anh cao ngất, nét mặt lạnh lùng, nhưng lại hàm chứa tất cả sự dịu dàng ấm áp của thế giới này.

Từng bông tuyết lả tả rơi xuống trên không trung, Giản Thù chìa tay ra đón lấy một bông trong lòng bàn tay. w●ebtruy●enonlin●e●com

Khi cô nhìn sang, lại đúng lúc chạm phải đôi mắt đen lay láy của anh.

Chương 27

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ CỦA CÁC ANH NHÌN CÓ VẺ NGHIÊM TÚC NHƯ THẾ, CÓ GIỐNG NGƯỜI THÍCH KIỂU CON GÁI LƯU MANH ĐÂU NHỈ

Buổi trưa, sau khi Mục Viễn đến đoàn phim, cậu ta lập tức đi tìm Giản Thù, tươi cười như hoa, hỏi: “Sao rồi sao rồi, thành công rồi chứ?”

Giản Thù lật kịch bản, ngáp một cái hỏi: “Thành công cái gì cơ?”

“Cô với đội trưởng Phó ấy, có thành không?

“Thất bại.”

Mục Viễn ngây người. Cậu ta kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô, tỏ vẻ tiếc nuối: “Sao lại thất bại thế? Không phải anh ấy đã chịu đi ăn riêng với cô sao? Cơ hội tốt biết bao còn gì. Có phải cô không nói cho rõ ràng, để anh ấy hiểu lầm gì không?”

Giản Thù bỏ kịch bản xuống, xoay xoay cái cổ đau mỏi của mình, giọng điệu rất uể oải ủ rũ, nói: “Làm gì có chuyện đó, tôi còn chưa nói gì nữa cơ.”

Mục Viễn hỏi cô: “Thế cô định từ bỏ như thế sao?”

Từ bỏ ư?

Giản Thù suy nghĩ một lúc chứ không trả lời ngay.

“Đúng là đội trưởng Phó của bọn tôi có hơi kén chọn trong phương diện tình cảm đấy. Cô xem, Tần Khả Khả cũng bị từ chối biết bao lần mà có nản lòng đâu. Có công mài sắt có ngày nên kim. Nếu bây giờ cô từ bỏ thì có khác nào chắp tay nhường đội trưởng Phó cho người khác không.”

Giản Thù á khẩu.

Lần đầu tiên cô theo đuổi người khác mà đã phải chịu đả kích lớn như vậy nên cũng hơi nhụt chí.

Nhưng Mục Viễn nói cũng đúng, Tần Khả Khả còn có thể càng bại càng hăng hái thì cớ gì cô lại không thể chứ?

Cô hỏi: “Anh có biết thêm gì về cô bạn gái kia của đội trưởng Phó nhà các anh nữa không?”

Mục Viễn khó hiểu: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”

“Tôi phải biết anh ấy thích kiểu gì, mới có thể ra tay theo hướng đó được chứ.”

“Chuyện này à… Tôi bật mí với cô, nhưng cô tuyệt đối không được để đội trưởng Phó biết đâu nhé…” Mục Viễn ghé lại gần, nhỏ giọng thì thầm với cô.

“Trước kia đội trưởng Phó có một cô bạn gái, hình như là một cô gái lưu manh thì phải. Cô ấy thường xuyên đánh nhau phải vào đồn cảnh sát, có một lần còn đánh người ta vỡ cả đầu ra cơ. Nghe nói đối phương nhất quyết không chịu bồi thường, mà muốn bắt cô ấy ngồi tù. Cuối cùng đội trưởng Phó phải đứng ra giải quyết chuyện này, nhưng cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết... chắc là mất không ít tiền đâu.”

Giản Thù không thể tưởng tượng được: “Đội trưởng Phó các anh nhìn có vẻ nghiêm túc như thế, có giống người thích kiểu con gái lưu manh đâu nhỉ.”

Trước đó cô đã từng nghe bọn họ nói cô bạn gái kia của Phó Thời Lẫm rất hay gây chuyện, còn tưởng đó chỉ là một sinh viên nghịch ngợm mà thôi, không ngờ còn lại ghê gớm như vậy.

Chẳng khác gì cô ngày xưa.

“Thế mới nói chuyện đời thật khó lường, dù sao bọn họ cũng đã chia tay rồi.” Mục Viễn nói rồi thở dài: “Làm nghề như bọn tôi ấy à, thường xuyên phải dầm mưa dãi nắng, chỗ nào có án là phải chạy đến ngay. Có đôi khi, ngay cả cơm nóng cũng không kịp ăn lấy một miếng, đã vậy còn thường xuyên không được thông cảm… Nói chung, đội trưởng Phó thật sự rất tốt bụng, trọng tình trọng nghĩa. Bọn tôi ai cũng hi vọng anh ấy có thể tìm được một người thích hợp, biết quan tâm chăm sóc.”

Giản Thù cười: “Làm sao anh có thể chắc rằng tôi là người thích hợp chứ?”

Mục Viễn cười ha ha nói: “Chắc do thấy hợp mắt chăng. Có rất nhiều người thích đội trưởng Phó, nhưng chỉ có mình cô là vẫn mua trà sữa nóng cho cả phòng bọn tôi vào những ngày lạnh, kể cả khi anh ấy đi công tác thôi.”

Giản Thù cười, không nói gì.

Làm cảnh sát rất cực khổ, không riêng gì Phó Thời Lẫm, mà cảnh sát nơi nào cũng vậy.

Sau khi Mục Viễn đi rồi, Giản Thù mới rút điện thoại ra.

Hôm qua cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất cô cũng đã thêm được wechat của anh ấy.

Giản Thù ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Thời Lẫm đang nói gì đó với đạo diễn ở cách đó không xa. Vóc dáng anh cao ngất, nét mặt lạnh lùng, nhưng lại hàm chứa tất cả sự dịu dàng ấm áp của thế giới này.

Từng bông tuyết lả tả rơi xuống trên không trung, Giản Thù chìa tay ra đón lấy một bông trong lòng bàn tay. w●ebtruy●enonlin●e●com

Khi cô nhìn sang, lại đúng lúc chạm phải đôi mắt đen lay láy của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.