Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời

Chương 49: - Chương 49



Chương 49

ANH NGHẾCH MẮT LÊN HỎI: “THỜI GIAN NẠN NHÂN TỬ VONG LÀ LÚC NÀO?”

Kết quả là, Giản Thù chờ đến tận ba ngày cũng không chờ được Phó Thời Lẫm quay về. Cô không dám làm phiền anh, chỉ len lén liên lạc với Mạnh Viễn.



Có vẻ như Mạnh Viễn cũng bận đến mù trời mù đất rồi, giọng nói hơi mệt mỏi: “Đang là cuối năm mà, đám trộm cắp cũng phải tính KPI đấy. Có điều, mấy thằng ch* đẻ đó cướp bóc đã đành, lại còn đâm chém người ta nữa. Cả gia đình năm người, chúng nó đâm chết hai người, một người vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.”



Hình như đầu dây bên kia có người đang hô hào gì đó, Mạnh Viễn vội vàng nói: “Thôi thôi tôi không nói chuyện với cô nữa đâu, ở đây tôi đang còn cả đống việc cần xử lý ấy. Cô cũng đừng lo cho Đội trưởng Phó, chỉ là xử lý án từ bình thường thôi mà.”



Giản Thù cũng nói ngay: “Ừ tôi biết rồi, anh mau đi làm việc của anh đi.”



Cô nắm điện thoại trong tay, đột nhiên nhớ đến lúc trước Phó Thời Lẫm đã từng nói, có lúc anh đi làm nhiệm vụ không có thời gian thì chỉ ăn bánh mì thôi. Thế nhưng, ăn mỗi bánh mì làm gì có dinh dưỡng cơ chứ.



Giản Thù mở apps trên điện thoại lên, đặt luôn một đống đồ ăn đồ uống, chờ đến khi Phó Thời Lẫm quay về, cô sẽ giúp anh chuyển hết mấy thứ đó lên xe của anh là được.



Sau khi mua đồ ăn xong, Giản Thù lại gọi đặt cơm, vừa đặt vừa nhìn về phía phòng bếp.





Phó Thời Lẫm biết nấu cơm, mà hình như còn nấu rất ngon là đằng khác. Bản thân cô cứ ăn đồ ăn ngoài mãi cũng chẳng sao cả, nhưng anh ấy đi làm nhiệm vụ về mệt mỏi như vậy còn phải ăn mấy món nấu đi nấu lại này thì…



Nghĩ vậy, Giản Thù chợt ngừng lại không đặt cơm nữa, mà chuyển sang đặt mua rau mua thịt tươi sống…







Đồn cảnh sát.



Phó Thời Lẫm đứng trước máy tính trong phòng điều tra, đôi mắt đen hơi nheo lại, nhìn màn hình chằm chằm. Hình ảnh giám sát nhanh chóng lướt qua…



“Dừng lại.” Giọng anh vừa lạnh lùng vừa dứt khoát.



Hình ảnh dừng lại ở thời điểm 02 giờ 55 phút sáng.



Anh nghếch mắt lên nhìn, hỏi: “Thời gian nạn nhân tử vong là lúc nào?”



Pháp y lập tức trả lời: “Hôm qua thời tiết chỉ ở mức dưới 0 độ C, tốc độ biến chất của thi thể chậm hơn, thời gian tử vong chỉ có thể ước chừng trong khoảng từ 5 giờ đến 7 giờ.”



Lúc này, Mạnh Viễn ôm một chồng hồ sơ vào, nói: “Đội trưởng ơi, em tra ra rồi ạ. Ba năm trước cả nhà nạn nhân đã di cư sang Mỹ, bình thường trong nhà chỉ có mỗi mẹ của nạn nhân năm nay đã gần tám mươi tuổi thôi.”



“Mắt của bà cụ không được tốt lắm, tai cũng điếc rồi, cơ bản không hề đi ra ngoài đường, quan hệ với hàng xóm láng giềng rất bình thường. Có một người giúp việc chăm sóc bà ấy, thế nhưng cứ sáu giờ tối hàng ngày, sau khi làm cơm xong, người giúp việc sẽ ra về rất đúng giờ.”



“Tôi đoán, chắc chắn tên trộm này đã thăm dò kỹ càng tình hình của gia đình đó, tìm một cơ hội ra tay, nào ngờ, vợ chồng nạn nhân lại đưa hai đứa con gái về nhà ăn Tết.” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com



Hung thủ gây án trong khoảng năm giờ sáng sớm hôm qua, nhưng lúc bọn họ nhận được điện thoại báo án thì đã là chín rưỡi tối rồi.



Phó Thời Lẫm nói: “Hôm qua người giúp việc không đi làm à?”



“Không ạ. Theo như lời khai của bà ta thì sau khi vợ chồng nạn nhân quay về, bà ta mới xin phép nghỉ về quê trước thời hạn nghỉ Tết, họ cũng đã đồng ý rồi. Thế nên, một ngày trước khi hung thủ ra tay, cũng chính là ngày đi làm cuối cùng của bà ta trong năm nay.”







“Ai có thể chứng minh được lời nói của bà ta?”



Cảnh sát đứng xung quanh đều sửng sốt, hiện giờ vợ chồng nạn nhân không thể mở miệng nói chuyện được nữa, bà cụ già thì vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hai đứa con gái nhà đó, một đứa thì tám tuổi, một đứa mới ba tuổi.



Tất cả, đều không thể chứng minh được.



Phó Thời Lẫm không tiếp tục dừng lại ở một vấn đề đó: “Người báo cảnh sát là đứa con gái lớn của vợ chồng nạn nhân phải không?”



“Vâng ạ. Sau khi xảy ra chuyện, hai đứa trẻ đều vô cùng sợ hãi, trốn xuống dưới gầm giường cho đến tận lúc báo án.”



“Thời gian quá dài.” Phó Thời Lẫm cầm bút dạ, viết mốc thời gian lên trên tấm bảng trắng, nét bút vừa mạnh mẽ vừa ổn định: “Giả thiết đặt ra, mốc thời gian gần nhất nạn nhân tử vong là bảy giờ, thì từ bảy giờ đến chín rưỡi tối là mười lăm tiếng rưỡi. Trong khoảng thời gian này, nhất định vẫn còn xảy ra những chuyện khác.”



“Còn có một điểm nữa, hung thủ lẻn vào khu nhà lúc hai giờ năm mươi lăm phút sáng sớm, thế nhưng thời gian gây án lại là sau năm giờ…”



Phó Thời Lẫm đóng nắp bút lại, dán ảnh người giúp việc sang bên cạnh tuyến thời gian anh vừa vạch ra, “Đây không phải là vụ án lẻn vào nhà cướp của giết người thông thường. Trong khoảng thời gian tiếp theo, trọng điểm cần điều tra là bà ta.”

Chương 49

ANH NGHẾCH MẮT LÊN HỎI: “THỜI GIAN NẠN NHÂN TỬ VONG LÀ LÚC NÀO?”

Kết quả là, Giản Thù chờ đến tận ba ngày cũng không chờ được Phó Thời Lẫm quay về. Cô không dám làm phiền anh, chỉ len lén liên lạc với Mạnh Viễn.



Có vẻ như Mạnh Viễn cũng bận đến mù trời mù đất rồi, giọng nói hơi mệt mỏi: “Đang là cuối năm mà, đám trộm cắp cũng phải tính KPI đấy. Có điều, mấy thằng ch* đẻ đó cướp bóc đã đành, lại còn đâm chém người ta nữa. Cả gia đình năm người, chúng nó đâm chết hai người, một người vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.”



Hình như đầu dây bên kia có người đang hô hào gì đó, Mạnh Viễn vội vàng nói: “Thôi thôi tôi không nói chuyện với cô nữa đâu, ở đây tôi đang còn cả đống việc cần xử lý ấy. Cô cũng đừng lo cho Đội trưởng Phó, chỉ là xử lý án từ bình thường thôi mà.”



Giản Thù cũng nói ngay: “Ừ tôi biết rồi, anh mau đi làm việc của anh đi.”



Cô nắm điện thoại trong tay, đột nhiên nhớ đến lúc trước Phó Thời Lẫm đã từng nói, có lúc anh đi làm nhiệm vụ không có thời gian thì chỉ ăn bánh mì thôi. Thế nhưng, ăn mỗi bánh mì làm gì có dinh dưỡng cơ chứ.



Giản Thù mở apps trên điện thoại lên, đặt luôn một đống đồ ăn đồ uống, chờ đến khi Phó Thời Lẫm quay về, cô sẽ giúp anh chuyển hết mấy thứ đó lên xe của anh là được.



Sau khi mua đồ ăn xong, Giản Thù lại gọi đặt cơm, vừa đặt vừa nhìn về phía phòng bếp.





Phó Thời Lẫm biết nấu cơm, mà hình như còn nấu rất ngon là đằng khác. Bản thân cô cứ ăn đồ ăn ngoài mãi cũng chẳng sao cả, nhưng anh ấy đi làm nhiệm vụ về mệt mỏi như vậy còn phải ăn mấy món nấu đi nấu lại này thì…



Nghĩ vậy, Giản Thù chợt ngừng lại không đặt cơm nữa, mà chuyển sang đặt mua rau mua thịt tươi sống…







Đồn cảnh sát.



Phó Thời Lẫm đứng trước máy tính trong phòng điều tra, đôi mắt đen hơi nheo lại, nhìn màn hình chằm chằm. Hình ảnh giám sát nhanh chóng lướt qua…



“Dừng lại.” Giọng anh vừa lạnh lùng vừa dứt khoát.



Hình ảnh dừng lại ở thời điểm 02 giờ 55 phút sáng.



Anh nghếch mắt lên nhìn, hỏi: “Thời gian nạn nhân tử vong là lúc nào?”



Pháp y lập tức trả lời: “Hôm qua thời tiết chỉ ở mức dưới 0 độ C, tốc độ biến chất của thi thể chậm hơn, thời gian tử vong chỉ có thể ước chừng trong khoảng từ 5 giờ đến 7 giờ.”



Lúc này, Mạnh Viễn ôm một chồng hồ sơ vào, nói: “Đội trưởng ơi, em tra ra rồi ạ. Ba năm trước cả nhà nạn nhân đã di cư sang Mỹ, bình thường trong nhà chỉ có mỗi mẹ của nạn nhân năm nay đã gần tám mươi tuổi thôi.”



“Mắt của bà cụ không được tốt lắm, tai cũng điếc rồi, cơ bản không hề đi ra ngoài đường, quan hệ với hàng xóm láng giềng rất bình thường. Có một người giúp việc chăm sóc bà ấy, thế nhưng cứ sáu giờ tối hàng ngày, sau khi làm cơm xong, người giúp việc sẽ ra về rất đúng giờ.”



“Tôi đoán, chắc chắn tên trộm này đã thăm dò kỹ càng tình hình của gia đình đó, tìm một cơ hội ra tay, nào ngờ, vợ chồng nạn nhân lại đưa hai đứa con gái về nhà ăn Tết.” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com



Hung thủ gây án trong khoảng năm giờ sáng sớm hôm qua, nhưng lúc bọn họ nhận được điện thoại báo án thì đã là chín rưỡi tối rồi.



Phó Thời Lẫm nói: “Hôm qua người giúp việc không đi làm à?”



“Không ạ. Theo như lời khai của bà ta thì sau khi vợ chồng nạn nhân quay về, bà ta mới xin phép nghỉ về quê trước thời hạn nghỉ Tết, họ cũng đã đồng ý rồi. Thế nên, một ngày trước khi hung thủ ra tay, cũng chính là ngày đi làm cuối cùng của bà ta trong năm nay.”







“Ai có thể chứng minh được lời nói của bà ta?”



Cảnh sát đứng xung quanh đều sửng sốt, hiện giờ vợ chồng nạn nhân không thể mở miệng nói chuyện được nữa, bà cụ già thì vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hai đứa con gái nhà đó, một đứa thì tám tuổi, một đứa mới ba tuổi.



Tất cả, đều không thể chứng minh được.



Phó Thời Lẫm không tiếp tục dừng lại ở một vấn đề đó: “Người báo cảnh sát là đứa con gái lớn của vợ chồng nạn nhân phải không?”



“Vâng ạ. Sau khi xảy ra chuyện, hai đứa trẻ đều vô cùng sợ hãi, trốn xuống dưới gầm giường cho đến tận lúc báo án.”



“Thời gian quá dài.” Phó Thời Lẫm cầm bút dạ, viết mốc thời gian lên trên tấm bảng trắng, nét bút vừa mạnh mẽ vừa ổn định: “Giả thiết đặt ra, mốc thời gian gần nhất nạn nhân tử vong là bảy giờ, thì từ bảy giờ đến chín rưỡi tối là mười lăm tiếng rưỡi. Trong khoảng thời gian này, nhất định vẫn còn xảy ra những chuyện khác.”



“Còn có một điểm nữa, hung thủ lẻn vào khu nhà lúc hai giờ năm mươi lăm phút sáng sớm, thế nhưng thời gian gây án lại là sau năm giờ…”



Phó Thời Lẫm đóng nắp bút lại, dán ảnh người giúp việc sang bên cạnh tuyến thời gian anh vừa vạch ra, “Đây không phải là vụ án lẻn vào nhà cướp của giết người thông thường. Trong khoảng thời gian tiếp theo, trọng điểm cần điều tra là bà ta.”

Chương 49

ANH NGHẾCH MẮT LÊN HỎI: “THỜI GIAN NẠN NHÂN TỬ VONG LÀ LÚC NÀO?”

Kết quả là, Giản Thù chờ đến tận ba ngày cũng không chờ được Phó Thời Lẫm quay về. Cô không dám làm phiền anh, chỉ len lén liên lạc với Mạnh Viễn.



Có vẻ như Mạnh Viễn cũng bận đến mù trời mù đất rồi, giọng nói hơi mệt mỏi: “Đang là cuối năm mà, đám trộm cắp cũng phải tính KPI đấy. Có điều, mấy thằng ch* đẻ đó cướp bóc đã đành, lại còn đâm chém người ta nữa. Cả gia đình năm người, chúng nó đâm chết hai người, một người vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.”



Hình như đầu dây bên kia có người đang hô hào gì đó, Mạnh Viễn vội vàng nói: “Thôi thôi tôi không nói chuyện với cô nữa đâu, ở đây tôi đang còn cả đống việc cần xử lý ấy. Cô cũng đừng lo cho Đội trưởng Phó, chỉ là xử lý án từ bình thường thôi mà.”



Giản Thù cũng nói ngay: “Ừ tôi biết rồi, anh mau đi làm việc của anh đi.”



Cô nắm điện thoại trong tay, đột nhiên nhớ đến lúc trước Phó Thời Lẫm đã từng nói, có lúc anh đi làm nhiệm vụ không có thời gian thì chỉ ăn bánh mì thôi. Thế nhưng, ăn mỗi bánh mì làm gì có dinh dưỡng cơ chứ.



Giản Thù mở apps trên điện thoại lên, đặt luôn một đống đồ ăn đồ uống, chờ đến khi Phó Thời Lẫm quay về, cô sẽ giúp anh chuyển hết mấy thứ đó lên xe của anh là được.



Sau khi mua đồ ăn xong, Giản Thù lại gọi đặt cơm, vừa đặt vừa nhìn về phía phòng bếp.





Phó Thời Lẫm biết nấu cơm, mà hình như còn nấu rất ngon là đằng khác. Bản thân cô cứ ăn đồ ăn ngoài mãi cũng chẳng sao cả, nhưng anh ấy đi làm nhiệm vụ về mệt mỏi như vậy còn phải ăn mấy món nấu đi nấu lại này thì…



Nghĩ vậy, Giản Thù chợt ngừng lại không đặt cơm nữa, mà chuyển sang đặt mua rau mua thịt tươi sống…







Đồn cảnh sát.



Phó Thời Lẫm đứng trước máy tính trong phòng điều tra, đôi mắt đen hơi nheo lại, nhìn màn hình chằm chằm. Hình ảnh giám sát nhanh chóng lướt qua…



“Dừng lại.” Giọng anh vừa lạnh lùng vừa dứt khoát.



Hình ảnh dừng lại ở thời điểm 02 giờ 55 phút sáng.



Anh nghếch mắt lên nhìn, hỏi: “Thời gian nạn nhân tử vong là lúc nào?”



Pháp y lập tức trả lời: “Hôm qua thời tiết chỉ ở mức dưới 0 độ C, tốc độ biến chất của thi thể chậm hơn, thời gian tử vong chỉ có thể ước chừng trong khoảng từ 5 giờ đến 7 giờ.”



Lúc này, Mạnh Viễn ôm một chồng hồ sơ vào, nói: “Đội trưởng ơi, em tra ra rồi ạ. Ba năm trước cả nhà nạn nhân đã di cư sang Mỹ, bình thường trong nhà chỉ có mỗi mẹ của nạn nhân năm nay đã gần tám mươi tuổi thôi.”



“Mắt của bà cụ không được tốt lắm, tai cũng điếc rồi, cơ bản không hề đi ra ngoài đường, quan hệ với hàng xóm láng giềng rất bình thường. Có một người giúp việc chăm sóc bà ấy, thế nhưng cứ sáu giờ tối hàng ngày, sau khi làm cơm xong, người giúp việc sẽ ra về rất đúng giờ.”



“Tôi đoán, chắc chắn tên trộm này đã thăm dò kỹ càng tình hình của gia đình đó, tìm một cơ hội ra tay, nào ngờ, vợ chồng nạn nhân lại đưa hai đứa con gái về nhà ăn Tết.” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com



Hung thủ gây án trong khoảng năm giờ sáng sớm hôm qua, nhưng lúc bọn họ nhận được điện thoại báo án thì đã là chín rưỡi tối rồi.



Phó Thời Lẫm nói: “Hôm qua người giúp việc không đi làm à?”



“Không ạ. Theo như lời khai của bà ta thì sau khi vợ chồng nạn nhân quay về, bà ta mới xin phép nghỉ về quê trước thời hạn nghỉ Tết, họ cũng đã đồng ý rồi. Thế nên, một ngày trước khi hung thủ ra tay, cũng chính là ngày đi làm cuối cùng của bà ta trong năm nay.”







“Ai có thể chứng minh được lời nói của bà ta?”



Cảnh sát đứng xung quanh đều sửng sốt, hiện giờ vợ chồng nạn nhân không thể mở miệng nói chuyện được nữa, bà cụ già thì vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hai đứa con gái nhà đó, một đứa thì tám tuổi, một đứa mới ba tuổi.



Tất cả, đều không thể chứng minh được.



Phó Thời Lẫm không tiếp tục dừng lại ở một vấn đề đó: “Người báo cảnh sát là đứa con gái lớn của vợ chồng nạn nhân phải không?”



“Vâng ạ. Sau khi xảy ra chuyện, hai đứa trẻ đều vô cùng sợ hãi, trốn xuống dưới gầm giường cho đến tận lúc báo án.”



“Thời gian quá dài.” Phó Thời Lẫm cầm bút dạ, viết mốc thời gian lên trên tấm bảng trắng, nét bút vừa mạnh mẽ vừa ổn định: “Giả thiết đặt ra, mốc thời gian gần nhất nạn nhân tử vong là bảy giờ, thì từ bảy giờ đến chín rưỡi tối là mười lăm tiếng rưỡi. Trong khoảng thời gian này, nhất định vẫn còn xảy ra những chuyện khác.”



“Còn có một điểm nữa, hung thủ lẻn vào khu nhà lúc hai giờ năm mươi lăm phút sáng sớm, thế nhưng thời gian gây án lại là sau năm giờ…”



Phó Thời Lẫm đóng nắp bút lại, dán ảnh người giúp việc sang bên cạnh tuyến thời gian anh vừa vạch ra, “Đây không phải là vụ án lẻn vào nhà cướp của giết người thông thường. Trong khoảng thời gian tiếp theo, trọng điểm cần điều tra là bà ta.”

Chương 49

ANH NGHẾCH MẮT LÊN HỎI: “THỜI GIAN NẠN NHÂN TỬ VONG LÀ LÚC NÀO?”

Kết quả là, Giản Thù chờ đến tận ba ngày cũng không chờ được Phó Thời Lẫm quay về. Cô không dám làm phiền anh, chỉ len lén liên lạc với Mạnh Viễn.



Có vẻ như Mạnh Viễn cũng bận đến mù trời mù đất rồi, giọng nói hơi mệt mỏi: “Đang là cuối năm mà, đám trộm cắp cũng phải tính KPI đấy. Có điều, mấy thằng ch* đẻ đó cướp bóc đã đành, lại còn đâm chém người ta nữa. Cả gia đình năm người, chúng nó đâm chết hai người, một người vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.”



Hình như đầu dây bên kia có người đang hô hào gì đó, Mạnh Viễn vội vàng nói: “Thôi thôi tôi không nói chuyện với cô nữa đâu, ở đây tôi đang còn cả đống việc cần xử lý ấy. Cô cũng đừng lo cho Đội trưởng Phó, chỉ là xử lý án từ bình thường thôi mà.”



Giản Thù cũng nói ngay: “Ừ tôi biết rồi, anh mau đi làm việc của anh đi.”



Cô nắm điện thoại trong tay, đột nhiên nhớ đến lúc trước Phó Thời Lẫm đã từng nói, có lúc anh đi làm nhiệm vụ không có thời gian thì chỉ ăn bánh mì thôi. Thế nhưng, ăn mỗi bánh mì làm gì có dinh dưỡng cơ chứ.



Giản Thù mở apps trên điện thoại lên, đặt luôn một đống đồ ăn đồ uống, chờ đến khi Phó Thời Lẫm quay về, cô sẽ giúp anh chuyển hết mấy thứ đó lên xe của anh là được.



Sau khi mua đồ ăn xong, Giản Thù lại gọi đặt cơm, vừa đặt vừa nhìn về phía phòng bếp.





Phó Thời Lẫm biết nấu cơm, mà hình như còn nấu rất ngon là đằng khác. Bản thân cô cứ ăn đồ ăn ngoài mãi cũng chẳng sao cả, nhưng anh ấy đi làm nhiệm vụ về mệt mỏi như vậy còn phải ăn mấy món nấu đi nấu lại này thì…



Nghĩ vậy, Giản Thù chợt ngừng lại không đặt cơm nữa, mà chuyển sang đặt mua rau mua thịt tươi sống…







Đồn cảnh sát.



Phó Thời Lẫm đứng trước máy tính trong phòng điều tra, đôi mắt đen hơi nheo lại, nhìn màn hình chằm chằm. Hình ảnh giám sát nhanh chóng lướt qua…



“Dừng lại.” Giọng anh vừa lạnh lùng vừa dứt khoát.



Hình ảnh dừng lại ở thời điểm 02 giờ 55 phút sáng.



Anh nghếch mắt lên nhìn, hỏi: “Thời gian nạn nhân tử vong là lúc nào?”



Pháp y lập tức trả lời: “Hôm qua thời tiết chỉ ở mức dưới 0 độ C, tốc độ biến chất của thi thể chậm hơn, thời gian tử vong chỉ có thể ước chừng trong khoảng từ 5 giờ đến 7 giờ.”



Lúc này, Mạnh Viễn ôm một chồng hồ sơ vào, nói: “Đội trưởng ơi, em tra ra rồi ạ. Ba năm trước cả nhà nạn nhân đã di cư sang Mỹ, bình thường trong nhà chỉ có mỗi mẹ của nạn nhân năm nay đã gần tám mươi tuổi thôi.”



“Mắt của bà cụ không được tốt lắm, tai cũng điếc rồi, cơ bản không hề đi ra ngoài đường, quan hệ với hàng xóm láng giềng rất bình thường. Có một người giúp việc chăm sóc bà ấy, thế nhưng cứ sáu giờ tối hàng ngày, sau khi làm cơm xong, người giúp việc sẽ ra về rất đúng giờ.”



“Tôi đoán, chắc chắn tên trộm này đã thăm dò kỹ càng tình hình của gia đình đó, tìm một cơ hội ra tay, nào ngờ, vợ chồng nạn nhân lại đưa hai đứa con gái về nhà ăn Tết.” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com



Hung thủ gây án trong khoảng năm giờ sáng sớm hôm qua, nhưng lúc bọn họ nhận được điện thoại báo án thì đã là chín rưỡi tối rồi.



Phó Thời Lẫm nói: “Hôm qua người giúp việc không đi làm à?”



“Không ạ. Theo như lời khai của bà ta thì sau khi vợ chồng nạn nhân quay về, bà ta mới xin phép nghỉ về quê trước thời hạn nghỉ Tết, họ cũng đã đồng ý rồi. Thế nên, một ngày trước khi hung thủ ra tay, cũng chính là ngày đi làm cuối cùng của bà ta trong năm nay.”







“Ai có thể chứng minh được lời nói của bà ta?”



Cảnh sát đứng xung quanh đều sửng sốt, hiện giờ vợ chồng nạn nhân không thể mở miệng nói chuyện được nữa, bà cụ già thì vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hai đứa con gái nhà đó, một đứa thì tám tuổi, một đứa mới ba tuổi.



Tất cả, đều không thể chứng minh được.



Phó Thời Lẫm không tiếp tục dừng lại ở một vấn đề đó: “Người báo cảnh sát là đứa con gái lớn của vợ chồng nạn nhân phải không?”



“Vâng ạ. Sau khi xảy ra chuyện, hai đứa trẻ đều vô cùng sợ hãi, trốn xuống dưới gầm giường cho đến tận lúc báo án.”



“Thời gian quá dài.” Phó Thời Lẫm cầm bút dạ, viết mốc thời gian lên trên tấm bảng trắng, nét bút vừa mạnh mẽ vừa ổn định: “Giả thiết đặt ra, mốc thời gian gần nhất nạn nhân tử vong là bảy giờ, thì từ bảy giờ đến chín rưỡi tối là mười lăm tiếng rưỡi. Trong khoảng thời gian này, nhất định vẫn còn xảy ra những chuyện khác.”



“Còn có một điểm nữa, hung thủ lẻn vào khu nhà lúc hai giờ năm mươi lăm phút sáng sớm, thế nhưng thời gian gây án lại là sau năm giờ…”



Phó Thời Lẫm đóng nắp bút lại, dán ảnh người giúp việc sang bên cạnh tuyến thời gian anh vừa vạch ra, “Đây không phải là vụ án lẻn vào nhà cướp của giết người thông thường. Trong khoảng thời gian tiếp theo, trọng điểm cần điều tra là bà ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.