Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 26



Trời còn chưa kịp sáng thì Hà Nhiễm đã ngồi chờ ở sân bay Bạch Vân.

Sau khi lên máy bay ngồi hai tiếng từ Quảng Châu đến Trùng Khánh, máy bay tiếp tục ổn định mà di chuyển. Cô một chút cũng không buồn ngủ, thật lãng phí không gian thoải mái như vậy.

Nhà của Tiêu Hàn nằm trong một vùng núi gần với Phù Lăng, từ sân bay ngồi xe buýt tới đó cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.

Hà Nhiễm lúc này cảm thấy rất ư là buồn ngủ nhưng cô không hề biết đường núi lại quanh co ngoằn nghèo đến thế, chỉ đi tới đi lui một hồi đã làm cho cô choáng hết cả đầu.

Hơn nữa đường đá trong núi gập ghềnh, trên xe xóc nảy đến nỗi cô không thể nào nhắm mắt ngủ được.

Từ lúc xuống xe, sắc mặt Hà Nhiễm đã tái nhợt như một tờ giấy.

Đứng ở ven đường đưa mắt nhìn về xa xăm.

Nơi này cũng thật là rộng lớn, mọi thứ đều được bao quanh bởi những ngọn núi hùng vĩ.


Những ngọn núi xanh như ôm trọn hết cả ngôi làng, chỉ có một vài hộ gia đình xây nhà dọc trên sườn núi.

Những ngôi nhà đó dường như đã trải qua rất nhiều thăng trầm của thời gian, những bức tường đất dày được dựng lên đã nứt thành các khe hở lớn. Những gia đình lợp mái nhà bằng ngói xanh thì vẫn còn rất tốt, còn những gia đình khó khăn hơn chỉ có thể lợp tạm bằng rơm rạ để che nắng che mưa.

Đứng được một lát, cô nhìn thấy Tiêu Hàn đi xuống từ một sườn núi bên cạnh.

Ánh mặt trời chói chang, Hà Nhiễm phải ngẩng đầu híp mắt hết cỡ mới có thể nhìn rõ được.

Anh dường như đã đen hơn đôi chút, tóc cũng đã được cắt ngắn hơn, ngoài ra thì những phần còn lại đều không có gì thay đổi.

Vẫn dáng người cao ráo, đôi chân chắc khỏe, trong tay đang kẹp lấy một điếu thuốc lá.


Tiêu Hàn ba bước thành hai bước đi đến trước mặt cô, đem tàn thuốc dập tắt.

Câu đầu tiên anh hỏi cô là: "Lạnh không?"

Hà Nhiễm không do dự mà gật đầu, đương nhiên phải lạnh rồi.

Nhiệt độ ở Trùng Khánh thấp hơn rất nhiều so với Quảng Châu, huống chi nơi này là vùng núi, gió cứ rét lạnh mà thổi tới.

Hà Nhiễm từ nhà đến đây chỉ khoác trên người một cái áo lông, bây giờ cô đã lạnh đến nỗi cả tay và chân đều bắt đầu mất đi tri giác.

Tiêu Hàn cởϊ áσ khoác đưa cho cô. Anh mặc cũng rất ít, bên trong chiếc áo khoác chỉ mặc một lớp áo bông mỏng để giữ ấm.

Anh lại hỏi: "Đã ăn gì chưa?"

Hà Nhiễm đáp: "Chưa."

Tiêu Hàn lấy từ trong túi ra một bọc bánh quai chèo đưa cho cô: "Ăn đỡ một tí đi."

Hà Nhiễm đưa tay nhận lấy, đánh giá vài cái.

Tiêu Hàn nhìn về phía sau lưng cô, đại khái đang muốn tìm hành lý của cô.


Hà Nhiễm nói: "Em không mang theo gì cả."

Tiêu Hàn trầm ngâm, gật nhẹ đầu rồi nói: "Vậy đi thôi."

Hà Nhiễm hỏi: "Nhà anh ở đâu?"

Tiêu Hàn chỉ về hướng ngọn núi: "Ở đó."

Hà Nhiễm ngẩng đầu, theo ngón tay anh mà nhìn lên......Ồ, thật sự rất xa.

Chỗ này cũng không đến nỗi quá cằn cỗi nên năm trước đã xây được đường lớn, vì thế mà bây giờ xe buýt cũng có thể đi qua dễ dàng, giao thông vẫn khá là thuận tiện.

Tuy nhiên càng đi vào sâu hơn càng không có con đường nào tốt để đi.

Vẫn là câu nói cũ của Lỗ Tấn "Đường do con người tạo ra", con đường đất cao thấp không bằng phẳng, cúi đầu xuống còn có thể nhìn thấy một hàng dấu chân nông sâu khác nhau.

Thỉnh thoảng gặp phải một vài người phụ nữ nông thôn quấn khăn trên đầu, bọn họ trong tay đều xách theo một giỏ rau nhưng cô không biết họ đang mang nó đi đâu. Da mặt họ đã bị gió thổi cho thô ráp và đỏ ửng, nhưng trong mắt Hà Nhiễm đó là một vẻ đẹp rất chất phác khác biệt.
Thật vất vả mới đi đến trước của nhà Tiêu Hàn, Hà Nhiễm đứng thẳng người mở mắt nhìn cảnh vật xung quanh một cách cẩn thận.

Ngôi nhà bằng đất này cũng đơn giản như những ngôi nhà ban nãy cô vừa thấy ở trên đường. Trên hai cánh cửa cao được dán một cặp câu đối còn khá mới, sáu tờ giấy đỏ bên dưới đang bị gió thổi bay phấp phới.

Các khung cửa sổ hình chữ điền đã bị rỉ sét không ít, trước cửa ra vào treo một đống ngũ cốc, ớt đỏ và một vài con cá muối, bên hông nhà còn có một cái lồng nuôi thêm một ít gia cầm trong đó.

Trong nhà dường như có ai đang nhóm lửa nấu cơm, làn khói trắng bốc lên từ ống khói của nhà bếp.

Có một bà lão đang ngồi trước cửa nhà, bóc vỏ cây ngô.

Tiêu Hàn đi đến phía trước, lão thái thái liền ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó lại nhìn đến Hà Nhiễm đứng ở đằng sau lưng anh.
Lão thái thái nói chuyện với Tiêu Hàn bằng phương ngôn, đương nhiên Hà Nhiễm nghe không hiểu nội dung trong đó là gì nhưng có thể đoán được rằng bà ấy muốn hỏi cô là ai.

Tiêu Hàn cũng đáp lại bà bằng một câu phương ngôn, Hà Nhiễm không biết anh đã giới thiệu cô như thế nào.

Sau đó lão thái thái cũng gật đầu, Tiêu Hàn liền đem Hà Nhiễm đi vào trong nhà.

Mặc dù căn nhà này rất rộng nhưng đồ đạc trong nhà lại hết sức lộn xộn, trong góc có để vài cái nồi niêu chum vại cô không biết đang đựng cái gì, bên cạnh đó là một chiếc máy may kiểu cũ màu xám và vài băng ghế thấp được đặt tùy ý trên mặt đất.

Hà Nhiễm cảm thấy lấy ra bất kỳ thứ gì ở đây đều sẽ lớn tuổi hơn cả cô.

Ngược lại trong phòng lại rất gọn gàng, chiếc bàn gỗ hình vuông sạch sẽ và bóng loáng, bốn băng ghế cũng được sắp xếp trật tự thành một vòng tròn.
Tiêu Hàn để Hà Nhiễm ngồi trên ghế đợi một lát, cơm đã nấu gần xong rồi.

Hà Nhiễm một đường ngồi xe mệt nhọc lại còn phải cùng Tiêu Hàn leo núi một hồi lâu, lúc này cô nghĩ cô nên làm một giấc để lấy lại tinh thần.

"Em không muốn ăn cơm, chỉ muốn ngủ thôi được không?"

Tiêu Hàn cúi đầu nhìn cô, cô đã không ngủ một đêm, mặt mày xác thực còn trắng hơn tờ giấy trong cửa sổ nhà anh.

Anh gật đầu: "Vậy em cứ ngủ một lát đi, tới lúc ăn cơm anh sẽ gọi em dậy."

Tiêu Hàn lại dẫn cô vào một căn phòng khác, nhìn qua cách bày trí chắc đây là phòng ngủ của anh.

Hà Nhiễm cũng không buồn để ý đến tấm ga giường thêu đầy những bông hồng lớn cùng với hình long phượng quá mức tục khí mà trực tiếp leo lên, đem mặt vùi vào gối ngủ thϊếp đi.

Tiêu Hàn đứng cạnh cô một lúc, nói: "Đừng nằm sấp, không tốt cho tim của em."
Hà Nhiễm lờ đi, anh vẫn tiếp tục đứng đó một lát nhưng có nói gì cô cũng không chịu nghe, nên anh đành phải đi ra ngoài.

Hà Nhiễm ngủ đến khi trời tối mới tỉnh dậy.

Cô còn nhớ mang máng hình như lúc ăn tối Tiêu Hàn có đến gọi cô một lần, nhưng cô không nhấc nổi mí mắt thế nên bây giờ trong bụng vẫn trống rỗng.

Sau khi thức dậy, Tiêu Hàn liền hâm nóng lại đồ ăn cho cô rồi dọn lên bàn.

Hà Nhiễm lúc này mới bắt đầu thấy đói, mấy phút sau cô đã ăn sạch hết cơm trong bát.

Trên núi một ngày kết thúc rất sớm, chỉ mới bảy tám giờ tối nhà nào cũng đã tắt đèn đi ngủ.

Lúc Hà Nhiễm đang ăn cơm, không biết Tiêu Hàn đang làm cái gì mà bing bing bang bang ở phòng bên cạnh.

Cô đặt bát đũa xuống bàn, đứng dậy đi vào trong phòng xem thử.

Đây là một căn phòng có diện tích tương đối lớn, ở góc trái phòng có đặt một chiếc xe điện ba bánh, bên trong còn có một cái chuồng gà cũ bốc mùi khá nặng, bên phải là một cái giường đã bị hỏng từ lâu, từ trái qua phải còn có giăng một sợi dây thừng treo vài bộ quần áo.
Tiêu Hàn đang cố gắng dọn dẹp mớ hỗn độn trên chiếc giường cũ, có lẽ là muốn thu dọn chỗ nằm ở trên đó.

Hà Nhiễm hỏi: "Anh đang làm gì đó?"

Tiêu Hàn nói: "Trải giường."

"Cho ai ngủ?"

"Anh."

Hà Nhiễm suy nghĩ, nói: "Anh không ngủ với em sao?"

Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, cũng không trả lời lại mà tiếp tục cúi xuống dọn dẹp đồ đạc.

Hà Nhiễm đi tới sau lưng anh, dựa vào chiếc xe ba bánh kia mà ngồi xuống.

Cô dùng ngữ khí thản nhiên nói: "Em trèo đèo lội suối để đến gặp anh, anh một chút nể mặt cũng không có?"

Tiêu Hàn dừng lại động tác trong tay, trầm mặc một hồi lâu.

Con gà mái trong nhà gáy lên vài tiếng làm cho bầu trời tối đen mất đi sự yên tĩnh.

Anh quay người lại, nhìn vào Hà Nhiễm.

Ánh nhìn kia mang theo ý vị thâm trường: "Em không phải đã nói sẽ không liên lạc với anh nữa sao?"
Hà Nhiễm dừng lại vài giây nói: "Là anh liên lạc với em trước."

Như muốn chứng minh lời nói của mình, cô còn đặc biệt lấy điện thoại ra lắc lắc trước mặt anh hai cái: "Có cần em đọc lại tin nhắn anh gửi không?"

Tiêu Hàn giải thích: "Đó chỉ là tin nhắn chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới thì không tính sao?" Hà Nhiễm cong miệng, "Đừng nói với em là anh đều gửi cho tất cả mọi người, em không tin điều đó."

"......"

"Với lại......em chỉ nói em không gọi cho anh, không có nghĩa là anh không được gọi cho em." Cô đứng dậy, từng bước đi tới trước người anh rồi ngẩng đầu nhìn anh: "Anh tại sao không đến tìm em?"

Tiêu Hàn rũ mắt nhìn cô một lúc lâu, trong đêm tối đôi mắt ấy như sáng rực lên.

Anh thấp giọng nói: "Anh nghĩ anh không đến tìm em thì em cũng sẽ đến tìm anh."

Hà Nhiễm hừ một tiếng: "Anh cũng thật bình thản."
"Anh mà bình thản." Anh phút chốc đã ôm cô lên, dùng sức đặt lên trên giường, "Đã không đến đón em rồi."

Hà Nhiễm không khỏi cau mày: "Cái giường này dơ chết được, mau cho em xuống."

Cô ngồi trên giường như vậy, không cần phải nói cũng biết dưới mông chắc chắn đã dính một lớp bụi bẩn.

Tiêu Hàn lại ôm cô lên, hai tay giữ chặt bên hông của cô.

Anh vẫn chăm chú nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt ấy dường như chất chứa rất nhiều tâm tình không thể nói rõ.

Giống như những đôi tình nhân lâu ngày không được gặp nhau, nhìn mãi vẫn không hề thấy đủ.

Cô mới mười chín tuổi, vẫn trong giai đoạn phát triển.

Nửa năm nay tóc cô đã dài ra không ít rất nhanh đã đến ngang ngực, thân hình vẫn nhỏ nhắn như trước nhưng dần dần đã lộ ra sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Hai cánh tay Hà Nhiễm dán trên cổ anh, ánh mắt câu dẫn thúc giục nói: "Nhanh lên nha, cho em thấy anh hiếu khách như thế nào."

Đáy mắt anh trầm xuống, thanh âm đã có chút khàn khàn: "Là em tới tìm anh, không được hối hận."

Ngữ khí Hà Nhiễm chắc chắn: "Em mà hối hận đã sớm ngồi máy bay quay về rồi. Sao phải ở lại chỗ núi rừng hoang vắng này chịu khổ với anh chứ?"

Tiêu Hàn càng ôm cô chặt hơn, bế cô ra bên ngoài rồi đi vào trong phòng của anh.

***

Ở đây phòng nào cũng được làm bằng tường đất, đừng nói đến cách âm chỉ cần một chút âm thanh gió thổi cỏ lay là người ở phòng bên cạnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Tiêu Hàn và Hà Nhiễm cũng không quá để ý nhưng chiếc giường vừa kêu lên ken két vài tiếng, đã nghe thấy câu hỏi của lão thái thái ở phòng bên cạnh.

Không biết bà đã nói gì mà động tác của Tiêu Hàn cũng khựng lại, trả lời lại bà một câu.
Hà Nhiễm hỏi: "Hai người đang nói gì vậy?"

Tiêu Hàn nói: "Bà ấy hỏi anh đang làm gì."

"Vậy anh trả lời thế nào?"

"Anh bảo đang đập ruồi."

"......"

Hà Nhiễm nhẫn nhịn vài giây, hỏi: "Vậy còn làm nữa không?"

"Đợi chút nữa đi."

"Đợi đến lúc nào?"

"Nửa đêm."

Hà Nhiễm đành phải ngoan ngoãn nằm xuống, trong lòng mười phần buồn bực.

Qua một lúc, cô đề nghị: "Hay là chúng ta ra ngoài kia tìm đại một khu đất trống nào đó?"

Tiêu Hàn dọa cô: "Tháng này gió thổi rất mạnh, không cẩn thận có thể lăn xuống dưới núi."

Hà Nhiễm không nói gì nữa.

Sau đó cô vùi đầu vào trong vòng tay của Tiêu Hàn, không gian xung quanh rất yên tĩnh có thể nghe thấy được nhịp tim của anh đang đập ở sát bên tai cô, thỉnh thoảng còn nghe được một vài tiếng chó sủa từ rất xa truyền tới.

Thời điểm này cũng dễ làm cho người ta sinh ra một cảm giác buồn ngủ khó kìm được, Hà Nhiễm rõ ràng cũng đang muốn thϊếp đi, chậm rãi mà nhắm mắt lại.
Đợi cô ngủ được một giấc trời cũng đã tờ mờ sáng, Tiêu Hàn vỗ vỗ vai đánh thức cô dậy.

Không lâu sau tiếng ván giường ken két cùng với âm thanh lắc lư lại vang lên trong căn phòng nhỏ.

Tiêu Hàn ở phía sau lưng, mặt anh áp sát vào mặt cô. Anh ở bên lỗ tai mẫn cảm của cô liên tục thấp giọng rêи ɾỉ.

Hà Nhiễm từ trước đến giờ vẫn cảm thấy âm thanh của anh thật sự rất êm tai, là loại âm thanh trầm thấp tự nhiên không hề có một chút ngụy tạo.

Đặc biệt là những lúc động tình thế này, càng làm cho người ta có một loại cảm xúc say đắm không thôi.

Có thể làm cho cô vượt ngàn dặm xa xôi mà chạy tới, cũng không phải là không có lý do.

Lần này anh đưa vào, cô cũng vô cùng hưởng thụ.

Nửa đêm về sau vẫn còn rất dài, cô cảm thấy anh một lần lại một lần nữa ham muốn, không khỏi cười cười: "Anh không tìm nữ nhân khác để giải tỏa sao?"
Tiêu Hàn đưa người về phía trước, hỏi lại cô: "Anh tìm ai?"

"Hmm......ví dụ như A Man."

"Anh với cô ấy từ sớm đã không có gì."

"Những cô gái ở chỗ các anh cũng không tệ.....một người lại một người đều rất có cảm giác nha."

Tiêu Hàn khẽ cau mày: "Đừng nói lung tung."

Hà Nhiễm nhàm chán trêu chọc anh vài câu, thấy Tiêu Hàn như vậy cũng biết điều ngậm miệng lại.

Không biết sau đó bao nhiêu lần mới kết thúc, Hà Nhiễm nằm ngửa ra mà thở dốc, một nửa cánh tay và đùi cô đều gác trên người của Tiêu Hàn.

Cô vừa thở vừa nói: "Hay rồi không thể làm tiếp được nữa, anh cũng phải để em nghỉ ngơi một chút chứ."

Tiêu Hàn cầm lấy khăn tay lau người cho cô, thuận miệng nói, "Được."

Về sau bọn họ cũng không mặc lại quần áo, hai thân thể dán sát vào nhau để sưởi ấm cùng nhau chen chúc đắp chung một cái chăn bông thật dày.
Hà Nhiễm có thói quen vào mùa đông sẽ đắp chăn lên tới đỉnh đầu, Tiêu Hàn vì thế cũng đành phải nhân nhượng cho cô.

Ở nông thôn tối đến nỗi đưa tay ra cũng không thể thấy được năm ngón, ở trong chăn lại càng như thế.

Hai người ngủ với nhau trong chiếc chăn không hề cân bằng. Mặc dù thỉnh thoảng hơi lạnh cũng sẽ theo khe hở mà thổi vô, nhưng Hà Nhiễm tình nguyện ngủ như thế này còn hơn là ngủ một mình trên chiếc giường rộng rãi ấm áp.

Cô không khỏi dựa vào ngực Tiêu Hàn thêm chút nữa, nhẹ giọng cảm thán: "Thật là thoải mái."

Tiêu Hàn cúi đầu, đôi môi khô nóng của anh hôn lên trán cô.

Hà Nhiễm nói: "Anh hôn em làm gì?"

Cô bất chợt hỏi thẳng như vậy làm anh có chút lúng túng.

Anh nửa ngày cũng không đáp lại, cũng may là cô không hỏi thêm gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.